Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 121: Lưu Vân Lan

Thần thông của người tu luyện rất mạnh mẽ, khi Diệp Thần đến Thanh Châu, hắn đã kích hoạt kỹ thuật theo dõi của hàng ngàn dặm.

Thời điểm này, mục tiêu đang ở trong vòng 500 mét, ông nhận thấy các giác quan đã khẳng định mục tiêu ngay trong chợ ma.

Vì mục tiêu đã được xác định, không có cơ hội chạy thoát, nhưng không cần vội, trước tiên phải xem có thể tìm được gì hữu ích ở chợ ma, thế nên mới nói để Ngô Thanh Nguyên không bị kích động, không ảnh hưởng đến cuộc đấu giá ở chợ ma.

Ai biết được sẽ vô tình bỏ lỡ những dược liệu trân quý nào?

“Đã hiểu, mọi việc đến do ngài Diệp chỉ dẫn.” Ngô Nguyễn Thanh truyền âm cho Diệp Thần, một người tu luyện có thể truyền tin cho người khác mà không cần mở lời.

"Cứ tưởng chợ ma sẽ nằm trong rừng núi, không ngờ lại nằm trong khu nghỉ dưỡng cao cấp như vậy, lại còn có rất nhiều xe sang.

Có vẻ như chợ ma hoành tráng hơn bình thường, và được nhiều người giàu biết đến." Tần Lạc Tuyết nhìn xung quanh, không khỏi cảm thán.

Quách Chính Hoa cười nói.

"So với đấu giả thông thường, vậy phẩm đấu giá của chợ ma cao cấp hơn nhiều! Mấy năm trước, chợ ma cũng đấu giả một bộ y phục bằng vàng ngọc thật, giả giao dịch là 300 triệu đô.

Các thương gia giàu tại Hồng Kông có chụp lại ảnh, và người ta nói rằng sau đó nó được trao tặng cho một bảo tàng ở thủ đô.”

“Trời đất! Bộ độ bằng ngọc xin!” Tần Lạc Tuyết hít một hơi thật sâu, dường như cô đã biết hầu hết những món đồ giấu giá trong khu chợ ma có nguồn gốc từ đầu.

“Vợ à, có ưng món vật phẩm nào thì cứ mua, anh sẽ trả tiền." Diệp Thần cười với Tần Lạc Tuyết không đợi Tần Lạc Tuyết nói

Quách Chính Hoa đã lên tiếng: “Làm sao tôi có thể để cho Ngài Diệp trả tiền? Là tôi trả lời đúng, ngài có thể lấy bất cứ thứ gì mình thích, hoặc cô Diệp thích! Tôi sẽ chi trả”

Tần Lạc Tuyết bị chuyện này làm cho xấu hổ, tiền Diệp Thần thì yên tâm, nhưng cô lại thấy ngại khi tiêu tiền người khác, dù sao bọn họ cũng chỉ đang dựa vào Diệp đại sư, cô sợ rằng Diệp Thần sẽ nợ Diệp đại sư quá nhiều.

Nhưng cô làm sao ngờ được Diệp Thần là Diệp đại sư, Quách Chính Hoa chỉ muốn tìm cơ hội để quỳ liếʍ Diệp Thần, chỉ cần được làm hắn vui lòng, ông không tiếc bất kỳ thứ gì.

Bốn người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, ngay sau đó họ đến một quảng trường ngoài trời rộng lớn trong khu nghỉ dưỡng.

“Ngài Diệp, đây chính là một tụ điểm vui chơi của chợ ma! Trước kia địa điểm chính mở cửa, anh có thể hoạt động giải trí ở đây.

Ví dụ như võ đài, chọi gà, chọi dễ, chọi chó v.v., anh có thể đặt cược! Anh có thể đi dạo quanh quầy hàng, nhưng đừng coi thường các vật phẩm ở đây, rất có thể sẽ tìm thấy được một món đồ cổ quý giá."

Quách Chính Hoa nói như một hướng dẫn viên du lịch “Ồ, ông Quách, tôi thật may mắn khi gặp được ông, không ngờ lại gặp ông ở đây.

“Ông Quách đã lâu không gặp, nghe nói mấy ngày trước ông đi Giang Châu, đến đó làm ăn lớn hay gì?”

“Ông Quách, qua đây xem chọi gà đi! Cược vài vẫn không?"

Quách Chính Hoa đang giới thiệu thì một nhóm người giàu của tỉnh Thanh Châu bắt gặp, tất cả đều đến chào hỏi ông.

“Ông Quách, những người này là ai?” Một thương nhân giàu có nhìn về phía Diệp Thần, hỏi cả ba người.

Quách Chính Hoa cười nói: "Đây là Ngài Diệp, bà Diệp, ông Ngô, họ từ Giang Châu đến, đều là khách quý của tôi! Tôi đang cùng họ tham quan chợ ma, cho nên không thể chiêu đãi các Vị được "

Ngay khi ông nói ra điều này, một số người giàu có đã không hài lòng.

"Ông Quách, sao lại trở nên nề mặt như vậy! Chẳng phải chọi gà là trò ông thích nhất sao?"

"Đúng vậy, xem về thân phận và địa vị, ông cũng không cần thiết"

“Nếu không, ông dẫn họ cũng đi giải trí với chúng ta.”

Quách Chính Hoa nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức lạnh đi, nói: "Mọi người, chú ý lời nói! Đừng làm phiền Ngài Diệp."

Vẻ mặt mọi người đanh lại.

Chẳng lẽ Ngài Diệp đây có lai lịch rất lớn?

Nhưng hắn trông qua trẻ, lại không đến từ thủ đô, thật sự khó đoán ra.

Lúc này, Diệp Thần mới cười nhạt nói: "Ông Quách, ba người chúng tôi sẽ đi dạo một vòng, ông muốn làm gì cứ làm, khi nào địa điểm chính mở cửa thì gọi điện cho tôi.

“Được, được!” Quách Chính Hoa nghe hợp lý, sau đó đưa thẻ cho Tần Lạc Tuyết, nói: “Cô Diệp, trong thẻ có một trăm năm mươi triệu đô, cô muốn mua gì cứ mua, đừng tiết kiệm cho tôi! Mật khẩu là 666666”

Sau khi nói xong, không đợi Tần Lạc Tuyết từ chối, ông đã dúi thẻ vào tay cô, sau đó đi một mạch, như sợ Tần Lạc Tuyết sẽ trả thẻ cho ông.

Ông tốt với cô Diệp, nếu cô Diệp vui chẳng phải ông Diệp cũng vui sao? Cho nên việc đưa thẻ cho Tần Lạc Tuyết tốt hơn là đưa trực tiếp cho Diệp Thần.

Khi Diệp Thần thấy sự xấu hổ của Tần Lạc Tuyết, anh cười nói với cô.

"Đây là lòng kính trọng của ông Quách với chúng ta, em cứ dùng đi, đừng phụ lòng người ta”

Tần Lạc Tuyết: “…”

Chữ kính trọng nghe có hợp lý không?

Mấy người giàu có ở Thanh Châu kỳ quái, cảm Diệp đại sư Thiên không biết ăn nói, ông Quách trả tiền cho hắn, vì cái gì hắn nói đó là thể hiện lòng kính trọng?

Hắn nghĩ hắn là ai.

Các đại gia cảm thấy không vui, sau đó liền đi theo ông Quách, thầm nghĩ nhất định phải kể cho bà Quách nghe.

Sau đó nhóm Diệp Thần thản nhiên đi dạo xung quanh, lúc đi xem trận đấu quyền anh, lúc thì xem chọi chó.

Tới gần sáng, Tần Lạc Tuyết định ngôi xổm xuống, nhìn một bức tượng nhỏ bằng gỗ trên quầy hàng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tại cô: "Hả? Có phải Tần Lạc Tuyết đấy không?"

“Lưu Vân Lan?" Tần Lạc Tuyết cau mày, vẻ mặt đột nhiên không vui.

Đây là bạn học của cô ở Harvard, Lưu Vân Lan, mối quan hệ của họ dừng ở mức quan biết nhau trong giới du học sinh.

Rất nhiều cô gái trước đây đã từng bị cô lừa kiếm tiền, sau đó cô đã liên hệ với Tần Lạc Tuyết định nhúng chàm cô.

Nói rằng với nhan sắc của Tần Lạc Tuyết, trong vòng một tháng sẽ kiếm được một chiếc Mercedes Benz, liền bị Tần Lạc Tuyết mắng cho một trận.

Mối quan hệ của họ căng thẳng từ dạo đó, Tần Lạc Tuyết không mong đợi cả hai sẽ đυ.ng mặt ở đây.

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây, đến đấu giá sao?" Lưu Vân Lan hỏi.

“Cứ cho là thế đi." Tần Lạc Tuyết nhẹ giọng đáp.

"Lạ nhỉ, những người theo chương trình vừa học vừa làm như cậu! Sao có thể tham gia đấu giá ở chợ ma được nhi?" Lưu Vân Lan chế nhạo, rồi nhìn từ đầu đến chân Tần Lạc Tuyết, tiếp tục hỏi: “Đây là bạn trai của cậu à?”

"Chồng tớ."

“À, vậy là cậu đã kết hôn! Chồng cậu làm nghề gì?” Lưu Vân Lan tò mò hỏi.

“Mở phòng khám"

Lưu Vân Lan lập tức khinh thường nói: "Tớ nói này, Lạc Tuyết! Dù sao cậu cũng là khoa khỏi cấp trường Harvard!

Với ngoại hình của cậu, cho dù gia cảnh không tốt, thì ít ra cũng phải lấy được chồng tầm cỡ giàu xổi! Sao cậu không nghĩ thấu đảo như vậy? Đi kết hôn với một bác sĩ mở một phòng khám nhỏ, một năm giỏi làm kiếm được vài đồng bạc lẻ"

Cô ta không rõ gia cảnh của Tần Lạc Tuyết, dù khi du học, hai người chỉ dừng ở mức bạn cùng lớp.

Lúc đó, Tần Lạc Tuyết đã chọn chương trình vừa học vừa làm để trau dồi kinh nghiệm, cô ta lại cho rằng gia cảnh Tần Lạc Tuyết rất nghèo! Chứ nếu nhà có điều kiện, ai lại nỡ để con gái đi học, còn phải làm thêm ngoài giờ?

“Lưu Vân Lan, cậu đừng nói thế!" Tần Lạc Tuyết bất mãn nói.

Lưu Vân Lan che miệng cười, chỉ sang một người đàn ông trẻ, to béo bên cạnh, tự hào nói: “Bạn trai tớ, Từ Hoành Bản, con trai của chủ tịch Tập đoàn Vientiane Holdings, tài sản của công ty ước tính 20 tỷ đô, còn tài sản riêng gia đình anh ấy là 1 tỷ rưỡi đô"

“Nhân tiện, hai người nữa, bọn tớ sẽ đính hôn”

Nói xong, cô khoác lác cầm tay của thanh niên mập mạp tên Từ Hoành Bản, còn cố tình ép chặt người vào anh ta.

"Hừ!” Tần Lạc Tuyết khinh thường, tuy rằng tài sản công ty họ nhiều hơn công ty nhà họ Tần, nhưng tài sản ấy đều quy ra từ cổ phiếu.

Còn tài sản một tỷ rưỡi độ của nhà họ không đủ để xách dép cho nhà họ Tần.

Đòi so với chồng cô, họ còn không đủ trình xách dép.

Có gì để khoe?

Nhưng Lưu Vân Lan không biết trong lòng đang nghĩ gì, tưởng cô đang ghen tị liền đắc ý nói: “Tớ nói này, Lạc Tuyết! Cậu với tên bác sĩ này không có hạnh phúc được đâu.

Để tớ giúp cậu giới thiệu một đại gia hạng hai, chắc tài sản cũng phải lên đến trăm triệu đô! Cô ta chẳng tốt đẹp gì với Tần Lạc Tuyết, mà chủ ý muốn chế nhạo.”

Khi đó cô muốn kéo Tần Lạc Tuyết nhúng chàm nhưng lại bị cô măng không ra gì, trong lòng đã ôm hận từ khi ấy! Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội công kích Tần Lạc Tuyết.

"Cậu”

Thấy Tần Lạc Tuyết sáp nổi giận, Diệp Thần đột nhiên đưa cho cô một tấm thẻ, nói đây yêu thương: "Bà xã! Đừng tức giận loại thảo mai như cô ta.

Thẻ này chứa 900 triệu đô, anh kiếm được mấy hôm trước! Em phải tiêu cho hết trong một tháng, nếu không anh sẽ nghĩ em không đủ yêu anh”

Ngay khi anh nói ra câu này, nụ cười của Lưu Vân Lan lập tức cứng đờ lại, và ngay cả biểu cảm của chồng chưa cưới cô Từ Hoành Bản cũng cứng đờ, và anh ta chỉ biết nhìn Diệp Thần bằng vẻ hoài nghi.

900 triệu đô! Chỉ tiêu trong một tháng?

Nếu không sẽ bị nghĩ là không đủ yêu thương??? Nhà người này là mỏ vàng sao?!!!

Ngay cả Tần Lạc Tuyết cũng có hơi giật mình, nhưng ngay sau đó hiểu ý Diệp Thần, liền hôn lên má hắn.

Sau đó cầm lấy cái thẻ, cười nói: “Chồng tốt với em quá, để chứng tỏ em yêu chồng, một tháng em sẽ tiêu hết 900 triệu đô.

Em muốn mua trang viên to, máy bay khủng, một chiếc du thuyền sang chảnh...! Mua cho đến hết thì thôi.

Hừ, dám chọc dẫn tôi, tôi cũng sẽ chọc giận cô!

Hiển nhiên, Lưu Vân Lan run rẩy vì tức, nói với Từ Hoành Bản một cách hắn học: “Anh Bân, bọn họ đang chọc giận em, anh phải giúp em!”

“Em à! Chỉ là khua mỗi múa mép thôi! Nhìn chồng em có giống tin bọn nó không?"

Từ Hoành Bản nói, vòng tay qua cái eo nhỏ của Lý Vân Lan, khinh thường nói với Diệp Thần: "Trang phục giỏi lắm cũng chỉ cỡ bốn chục triệu đồng, đồng hồ đắt giá cũng không có.

Còn giả bộ có 900 triệu đô trong thẻ, ai tin được cái miệng anh ta?”

“Tùy, chuyện đó liên quan gì tới tôi." Diệp Thần khinh thường cười, trong thẻ quả thật có 900 triệu đô nhưng hắn không muốn chứng minh với một tên ngốc.

"Không biết thực lực của tôi ở Thanh Châu sao?" Từ Hoành Bản cười lạnh.

Diệp Thần khịt mũi: Tuy rằng mới lần đầu đến Thanh Châu, nhưng tôi dám khẳng định so với thể lực của tôi ở Thanh Châu, thế lực của anh chỉ đáng thế này."

Diệp Thần giơ ngón tay cái lên.

"Mẹ kiếp, nếu hôm nay không thể hiện sức mạnh của mình, tôi sẽ bị người ngoài giảm lên đầu mất." Từ Hoành Bần lấy điện thoại ra, bầm một dãy số gọi: “Lâm Phong, gọi anh em đến gian hàng số 18, có một tên ngoại tỉnh bên ngoài muốn cùng tôi tranh đoạt bảo vật ở Thanh Châu.

Đúng, đủng, đúng, tôi chờ cùng cách anh em cho hắn bài học.

Cúp điện thoại, Từ Hoành Bẫn lập tức hống hách với Diệp Thần: "Chờ tôi, anh sẽ mở rộng tầm mắt với thể lực của tôi.

Dứt lời, điện thoại của Diệp Thần vang lên.

“Ồ, anh cũng gọi người sao?” Từ Hoành Bần cười khinh bỉ.

“Không phải tôi gọi, mà người khác chủ động tìm tôi, tính chất khác nhau.” Diệp Thần nói xong liền nghe điện thoại.

“Ngài Diệp, anh ở đâu, buổi đầu giá sắp bắt đầu.” Quách Chính Hoa hỏi.

“Tôi đang ở gian hàng 18, có mấy đứa thiếu gia muốn cạnh tranh với tôi ở Thanh Châu “Cái gì? Thằng ranh nào không dài mắt như vậy? Ngài Diệp, đợi tôi chút, tôi đưa người đến hỗ trợ ngay.

Họ đều là những người nổi tiếng ở Thanh Châu, chẳng hạn như chủ tịch của Tập đoàn Vientiane Holdings, chủ tịch tập đoàn năng lượng Hải Thiên, chủ tịch của tập đoàn địa ốc Thịnh Hoa.

Đảm bảo ngần ấy người thôi cũng giúp ngài cho thằng nhóc ấy một trận”