Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 119: Ngài Diệp, anh định xử trí nó thế nào?

Ngay khi Diệp Thần nói ra điều này, mọi người lại một lần nữa náo loạn, nhưng chẳng mấy ai dám tin, chỉ ngầm đoán Diệp Thần đang khoe khoang.

Ông cụ Quách là một nhân vật nổi tiếng ở Thanh Châu, không chỉ có khối tài sản hàng nghìn tỷ mà còn có võ công đáng sợ.

Hầu như tất cả mọi người ở Thanh Châu đều khϊếp sợ, kinh nể, mà để ông cụ kính nể chắc giỏi lắm cũng được khoảng ba người.

Làm có chuyện những con người trẻ tuổi ở đây thân thánh đến vậy?”

Có thể nói là không ai tin được!

Ngay cả chị em nhà Tần Lạc Tuyết cũng nhìn Diệp Thần bằng vẻ nghi ngờ.

“Anh rể thực sự có bản lĩnh, em đây cũng chưa từng thấy qua.

Nói ra những lời này mà mặt anh không đỏ, tim không đập, như đang nói thật." Tần Lạc Vân năm chặt tay.

“Đúng là sự thật.

Diệp Thần nhìn vẻ trắng bệch của cậu.

“Tao không tin! Tao không tin!" Quách Thành Triệt măng: "Mày là cái gì, tại sao phải coi mày như thần? Mày có dám để tao gọi ông đến!

“Cậu muốn sao cũng được." Diệp Thần không quan tâm.

“Nhưng cậu suy nghĩ kỹ đi! Hiện tại cậu chỉ phải bị đập gãy một chân thôi! Nếu gọi cha cậu đến, tôi đập gãy hai chân cậu, tự minh cân nhắc"

Tuyên bố này được đưa ra, mọi người lại náo loạn!

“Đúng là một người điên cuồng, tưởng người bên cạnh là đệ nhất võ sĩ liên không coi ai ra gì! Ông cụ Quách không phải là kiểu người có thể tùy tiện bóp chết!”

"Quách thiếu gia, gọi bố cậu đến đi, tôi xem lúc đó ai đánh gãy chân ai”

“Hổ dữ không ăn thịt con, cha làm sao có thể nhìn chân con mình bị đánh gầy?”

Đương nhiên, Tần Lạc Tuyết không tin.

Nhưng mà, bọn họ cho rằng vì Diệp Thần nói tự tin như vậy, nghĩa là thực lực của Ngô đại sư đáng sợ hơn tưởng tượng của họ! Hơn nữa, Nếu Diệp Thần không quen biết ông cụ Quách, tại sao lại không sợ một gia đình quyền lực như vậy.

“Chờ! Chúng mày chờ tao! Tao sẽ gọi cho cha, cha ta sẽ gϊếŧ chết các người!” Sau khi đã cân nhắc cẩn thận, Quách Thành Triệt lập tức hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra, gọi cho cha mình.

“Cha! Giúp con!” Ngay khi điện thoại được kết nối, Quách Thành Triệt cầu cứu.

“Xảy ra chuyện gì?" Quách Chính Hoa lo lắng gỏi.

“Con bị một vài người ở nhà hàng hải sản hắnh hung! Lưu đại sư bị đánh trọng thương, họ còn muốn đánh gãy chân con.

Hãy đến cứu con, bố”

“Cái gì? Ai mà dũng cảm đánh gãy chân con trai cha? Con đừng sợ, hãy cảnh cáo chúng không được làm gì trước khi cha đến, nếu không cha lập tức gϊếŧ hết chúng!”

“Vâng cha, xin cha mau tới đây!”

“Được rồi, cha lập tức dẫn người tới đây!”

Bíp bíp

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Quách Thành Triệt lập tức lấy lại sự tự tin, gã chạy đến chỗ Diệp Thần: "Cha tao nói, mày không được làm gì tao trước khi ông ấy đến, nếu không các người sẽ bị gϊếŧ, bị chặt xác cho chó ăn, cả nhà chúng mày cũng cùng kết cục.”

“Ông ta thực sự nói vậy?” Diệp Thần nhìn Quách Thành Triệt.

“Đúng! Cha tao đã nói vậy!"

Cuối cùng, Quách Thành Triệt lộ vẻ xót xa: “Mày sợ sao? Nếu mà mày sợ thì quỳ xuống cho tao! Nếu tao vui có thể để lại cái mạng chó của mày, nếu không thì mày biết kết cục rồi đấy."

Nhìn thấy Quách Thành Triệt khôi phục như vậy, đám người Thanh Châu xem náo nhiệt đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đã nói rồi, nhà họ Quách đâu phải quả hồng nhũn, đầu phải cứ muốn vần vò là được đâu.”

“Tôi có thể yên tâm khi ông cụ Quách đã nói như vậy, không hổ Thanh Châu chúng ta.”

Nữ quản lý nhà hàng lập tức lo lắng kéo tay Tần Lạc Tuyết, thúc giục: "Tần tiểu thư tranh thủ người còn chưa đến! Cô mau rời khỏi Thanh Châu đi, nếu không thì muộn mất!”

“Ông cụ Quách đã nói là làm, ông nói sẽ gϊếŧ mọi người, thì nhất định sẽ ra tay."

Quách Thành Triệt nghe vậy, la hét: “Đô khốn kiếp! Cầm miệng cho tao, nếu bọn chúng chạy trốn, tao gϊếŧ cả nhà mày!”

Nữ quản lý run rẩy, im lặng!

"Cô Uyển, đừng sợ, tôi ở đây.” Tần Lạc Vân võ vai nữ quản lý, vừa rồi cậu đã kịp biết tên cô là Trương Uyển.

Sau đó, cậu nhìn Diệp Thần: "Anh rể, bây giờ chúng ta có nên nhờ Ngô đại sư đập gãy chân tên Quách Thành Triệt kia, rồi nhanh chóng rời khỏi Thanh Châu không?”

Quách Thành Triệt nghe vậy liền nuốt nước bọt! Bây giờ nếu làm vậy, thực sự phải chịu đau đớn.

“Diệp Thần, nếu anh muốn dạy dỗ gã thì làm luôn, rồi chúng ta đi, đừng khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn, kết cục chắc chắn không tốt.” Tần Lạc Tuyết cũng thuyết phục.

Diệp Thần cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, an ủi: "Ông ta rất coi trọng anh! Em đừng lo lắng, muốn ăn tôm không? Anh sẽ bóc cho em."

Tần Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu một cái! Nếu Diệp Thần không sợ, cô cũng không sợ.

“Ăn đi nào, Ngô đại sư! Chúng ta cùng nhau ăn nốt hải sản.”

“Không cần lo lắng, nếu cậu ta dám chạy, ông cứ dùng đũa phỏng chết." Diệp Thần vừa bóc tôm vừa nói

“Được, được, Ngài Diệp." Lão Ngô tươi cười đáp lại, cảm thấy mình trẻ hơn mấy chục tuổi.

“Hừm, để rồi xem." Quách Thành Triệt cười nhạo trong lòng, gã sợ Diệp Thần xuống tay trước, nhưng cũng không ngại chở cha gã tới.

Cha gã ở đây, chúng còn có thể làm gì? Chờ đến lúc gã giảm lên đầu chúng.

Nhìn bốn người ăn một cách thản nhiên, Nữ quản lý Trương Uyển đứng bên cạnh lo lắng, sợ đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của họ.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy muốn khóc, bởi trong mắt cô, nhóm người Diệp Thần đều là người tốt.

Chỉ là cô không biết, Tần Lạc Tuyết là con sói trong da người.

Tần Lạc Tuyết lắc đầu khi chứng kiến từ đầu đến cuối, chẳng lẽ cô không nhìn ra suy nghĩ của đứa em trai nhỏ sao? Không có gì khác ngoài việc cố gắng đêm nay lừa Trương Uyển vào khách sạn.

“Không được, cô không thể để cậu hại người khác.”

Tần Lạc Tuyết thầm nói trong lòng, cô đã quyết buổi tối sẽ ở cùng khách sạn với Diệp Thần, để ông Ngô cùng Tần Lạc Vân, tiện thể canh giữ cậu, không cho đi hại người.

Diệp Thần cùng ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm trong hàng trăm ánh mất phức tạp, thỉnh thoảng hắn còn phát ra tiếng cười thoải mái, đến nỗi không chú ý điều gì xung quanh, tâm trạng như đang ăn cơm nhà nấu

Nhiều người xem đều lắc đầu ngán ngẩm, tất cả đều cho rằng đây là bốn người điên rồ chưa từng thấy.

Không bao đã bao lâu trôi qua.

Đột nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên.

"Con à." Mọi người tìm kiếm tiếng nói, thì thấy một người đàn ông khoảng 60 tuổi đang cùng một nhóm người đi vào, ánh mắt của người đàn ông rơi vào Lưu đại sư đang bị gục bên tường.

“Cha! Cuối cùng cha cũng tới!" Quách Thành Triệt đột nhiên vui mừng khôn xiết.

Cùng lúc đã, cả đại sảnh sục sôi.

"Lão đại đến rồi, chuẩn bị có màn hay để xem!”

"Tôi muốn xem ông Quách sẽ xử lý với bốn người ngoại tỉnh này như thế nào?"

"Đã thấy chưa? Ông Quách đang rất giận, tôi đoán chừng đảm người kia không yên được đau"

Giữ lúc bàn tán sôi nổi, người của Quách Chính Hoa đã kéo Lưu đại sư ra ngoài, thấy ông ta hấp hối, Quách Chính Hoa không thể nuốt trôi cơn giận mà sải bước về phía Quách Thành Triệt.

“Thành Kiệt, người nào làm vậy?” Khi đến bên con trai, Quách Chính Hoa tức giận nói.

Quách Thành Triệt giơ ngón trỏ về phía Diệp Thần, vừa mừng vừa giận nói: "Cha, bốn kẻ ngoại tỉnh này! Nó còn xúc phạm cha, nói cha coi nó như thần, thậm chí còn dọa cha không tới thì đánh gãy một chân con, cha tới đánh gãy hai chân con!"

Nghe vậy, Quách Chính Hoa tức giận, nhìn theo hướng chỉ tay của Quách Thành Kiện, sắc bén nói: "Thật dũng cảm, làm tổn thương con trai của Quách Chính Hoa này.

Còn uy hϊếp sẽ đánh gãy chân nó, không sợ tôi gϊếŧ cậu sao?"

Không ngờ ngay khi vừa dứt lời, một khuôn mặt khiến ông kinh hoàng hiện ra trước mắt.

"Ai dám gϊếŧ tôi?" Diệp Thần chế nhạo Quách Chính Hoa.

Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể già nua của Quách Chính Hoa run lên, giống như một luồng khí lạnh toát từ chạy dọc từ đầu đến chân, cả người trong phút chốc giống như trong hầm băng.

“Thàng ranh, đừng do dự mà quỳ xuống chân cha tao, nếu không tao cam đoan cha tao sẽ "

Quách Thành Triệt chưa kịp nói xong, cả người phút chốc như hóa đá.

Gã chỉ nhìn thấy cha gã là Quách Chính Hoa, giống như chó thấy chủ, quỳ xuống ôm chân Diệp Thần, lo lắng khóc: "Ngài Diệp, tôi không biết đó là ngài! Nếu tôi biết, sao lại nói những lời phản nghịch như vậy?"

“Ngài Diệp? Chuyện gì đang xảy ra?”

Từ khi nào ông cụ Quách phải quỳ xuống khi thấy hắn? Lai lịch của hắn là gì? Vì sao ông Quách lại coi trọng hắn như thần?

Hàng trăm con người trong sánh đều sững sở, vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Vì sự tôn trọng mà ông dành cho tôi, mau đứng dậy." Diệp Thần nhẹ giọng nói, dù sao mấy ngày trước hắn đã nhận quà gặp mặt, cho nên hắn cũng không quả gây khó dễ.

“Cảm ơn Ngài Diệp! Cảm ơn Ngài Diệp!”

Quách Chính Hoa như được đại xá, nhanh chóng dập đầu ba cái mới đứng dậy, cơ thể vốn dĩ đang lạnh toát cũng lấy lại được chút hơi ấm.

“Cha…” Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Quách Thành Triệt bước tới, ngạc nhiên hỏi.

Vừa dứt lời, Quách Chính Hoa oán hận nhìn gã, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn, suýt nữa thì hại chết cha! Còn không mau quỳ xuống trước Ngài Diệp?"

Nói xong, không đợi Quách Thành Triệt tự giác quỳ, ông liền đè gã xuống đất, sau đó cung kính nói với Diệp Thần: "Ngài Diệp, không biết thàng súc sinh này đã xúc phạm ngài thế nào, ngài định xử trí nó thế nào?”

Ngô Nguyên Thanh giải thích trình tự sự việc! Quách Chính Hoa gần như muốn ngất sau khi nghe.

Thứ con ngu ngốc này thật táo bạo! Còn định ra tay với vợ ngài Diệp!

Đúng là tìm cái chết

"Ngài Diệp, anh định xử trí nó thế nào?” Quách Chính Hoa lai hoi.

Diệp Thần nhẹ nhàng đáp: "Nếu tôi khiến nó tàn phế, ông đồng ý chứ?"

"Được ạ! Cho dù Ngài Diệp gϊếŧ nó, tôi cũng sẵn sàng.”

Khi lời được đưa ra, ai nấy đều sốc nặng!