Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 118: Cha cậu coi tôi như thần!

Nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi trong đại sảnh, lại nhìn vẻ hung hăng của Quách Thành Triệt khi dẫn một nhóm người xông vào, vẻ mặt tự tin trên mặt Tần Lạc Vân dần dần biến mất, nét hoảng sợ trở nên rõ ràng.

Cậu đã nhận ra mình vừa chọc vào một tổ ong bắp cày.

Cậu tưởng đó chỉ là một thiếu gia nhà giàu đắc ý, giống như cậu, thích lấy tiền để chèn ép mọi người, cùng lắm là bây giờ sẽ dùng tiên của anh rể chèn ép gã, nhưng không ngờ đó lại là con trai của nhà họ Quách.

Ngô Nguyên Thanh là một cao thủ, nếu không hắn cũng đã bị sợ hãi, nhưng ông cũng không tỏ thái độ gì, dù sao đây cũng là lãnh thổ của người khác.

“Cái này...! Anh rể." Nhìn thấy Quách Thành Triệt ngày càng lại gần, Tần Lạc Tuyết hoang mang nuốt nước bọt, nhìn Diệp Thần cầu cứu.

Tần Lạc Tuyết trừng mắt với Tần Lạc Vân, là cậu muốn thế hiện với nữ quản lý mà, sao giờ là rụt rè như vậy? Cô không còn gì để nói với đứa em trai này, cậu không biết bản thân đang ở đâu, thấy khó chịu liền phun nước bọt như ở Giang Châu.

Nếu như không phải cậu quá tự mãn, thiếu gia kia cũng không tính làm phiên, thực lòng cô muốn tát cho Tần Lạc Tuyết vài cái.

“Diệp Thần, làm sao đây?” Tần Lạc Tuyết thấy thanh danh người này không nhỏ, sắc mặt có hơi khó coi.

Diệp Thần năm lấy bàn tay mảnh khảnh đang đổ mồ hôi vì lạnh của cô, dịu dàng cười: "Không sao, chuyện lớn quá thì nhờ Ngô đại sư can thiệp"

Tần Lạc Tuyết: “…”

“Đây là địa bàn của người ta, làm thể có ổn không?” Lúc này, Quách Thành Triệt cùng mười mấy người đến chỗ Diệp Thần.

"Là cậu mắng tôi sao?" Quách Thành Triệt nhìn Tần Lạc Vân, kêu to.

"Vậy thì sao? Nhìn anh đánh một người phụ nữ yếu đuối nên tôi mới lên tiếng, anh rể tôi sao có thể cho anh làm bậy?” Tần Lạc Vân không muốn tỏ ra yếu thế, hơn nữa lời nói của Diệp Thần khiến cậu yên tâm.

Hơn nữa, nếu không làm gì đó, tối nay nữ quản lý nhất định sẽ gặp chuyện.

Ảnh mắt của nữ quản lý thay đổi khi nhìn thấy Tần Lạc Tuyết, vừa sợ vừa lo, trong lòng xúc động đến nỗi sống mũi cay cay, muốn khóc.

Cuối cùng, cũng có người đấu tranh cho cô.

Nếu cậu là người có khả năng đứng ra bảo vệ người khác, thấy chuyện bất bình chẳng tha, nghĩa là cậu đã trưởng thành.

Tần Lạc Tuyết có thể giao cơ nghiệp nhà họ Tần cho cậu, để sống bình yên bên Diệp Thần.

Nhưng mọi hắnh động của cậu đều dựa vào anh rể, dựa vào sự dung túng của người khác, kỳ vọng đối với cậu càng trở nên xa vời trong mắt cô.

Tần Lạc Tuyết thở dài trong lòng.

"Cậu từ đầu tới mà giọng điệu lớn như vậy?” Quách Thành Triệt tức giận cười.

“Tôi là thiếu gia nhà họ Tần ở Giang Châu.” Tần Lạc Vân kiêu ngạo nói.

Diệp Thần: “Lẽ ra cậu phải nói không cần quan tâm tôi đến từ đâu, chỉ cần biết là người anh không đủ khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Chứ nói như thế kia, thực sự không có cảm giác áp chế gì cả.”

Tần Lạc Tuyết: " Vậy là thanh danh của nhà họ Tần đang bị đứa em trai này làm cho bại hoại.”

"Hahaha!"

Quách Thành Triệt cười rộ lên, giọng nói áp bức: "Cậu, người tỉnh Giang Châu, chạy đến Thanh Châu để lên mặt với tôi! Nhìn tôi có giống như biết nhà họ Tần các cậu là ai không?"

“Nghe này chú em, Thanh Châu là đất của tôi, bất kể rộng hay hổ Giang Châu, khi đến Thanh Châu đều phải quỹ dưới chân tôi, nếu không tôi sẽ gϊếŧ lập tức, không khoan nhượng!”

“Quỳ xuống cho tôi!" Câu cuối cùng, giọng điệu Quách Thành Triệt đặc biệt mạnh mẽ, như sấm sét inh tai, khiến Tần Lạc Vân rùng minh một cái

Những người từ dân tỉnh Thanh Châu trong đại sảnh đều nhìn Tần Lạc Vân một cái rồi cưỡi khổ một cách xấu xa.

Có câu phép vua thua lệ làng, cậu là vua chúa Giang Châu thì kiêu ngạo ở Giang Châu, nhưng Thanh Châu này ai biết cậu là ai?

Thấy tình hình không ổn, nữ quản lý chạy tới chỗ Tần Lạc Vân, nói với Quách Thành Triệt: "Quách thiếu gia, họ mới đến, không hiểu quy củ! Đều là lỗi của tôi, tôi xin quỳ xuống chuộc tôi.”

Dứt lời, cô dứt khoát quỳ xuống.

“Cô bị cái quái gì vậy?” Quách Thành Triệt tức giận tát cô một cái.

Chát

Nữ quản lý ngã xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn đỏ sưng lên, có thể thấy bằng mắt thường, vết máu chảy ra từ khỏe miệng.

Rầm!

Tần Lạc Tuyết không chịu được nữa, cô đập bàn tức giận.

“Anh có còn là con người không mà sao ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Quách Thành Triệt nghe thấy, ngoảnh đầu nhìn, gương mặt đen kịt lập tức bật cười.

Hồi, giờ tôi mới để ý, hóa ra ở đây lại có một mỹ nhân như vậy.

không nghĩ ngay sau khi lời này được nói gì, một giọng nói cất lên, giống như từ chín tầng máy vọng xuống.

“Vợ tôi đẹp, nhưng để người ngắm nhìn, không phải chó"

Trong chớp mắt, hàng trăm ánh mắt trong toàn bộ đại sảnh rơi vào Diệp Thần! Anh ta gọi Quách Thành Triệt là chó?

Chúa ơi, sao người sau lại điện hơn người trước? Họ không sợ Quách Thành Triệt sẽ gϊếŧ họ sao?

"Mày nói ai là thằng chó?" Quách Thành Triệt gắt gỏng với Diệp Thần.

Diệp Thần mặc kệ anh ta, mà nhẹ rằng với Tần Lạc Tuyết hỏi: "Em à, con chó này sửa mãnh liệt như thế, em nghĩ là chó hoang hay chó nhà?"

Tần Lạc Tuyết bật ra tiếng cười.

Giọng nói Diệp Thần vẫn rất sắc bén, gϊếŧ người không đến mạng!

Quả nhiên, Quách Thành Triệt đột nhiên tức giận nói: “Đồ chết tiệt, dám gọi tao là chó”

“Được lắm! Đừng trách Tao đây bóp nát quả đồi của vợ mày”

“Mày nghĩ mày có khả năng không?” Vẻ mặt Diệp Thần chợt lạnh.

"Chết tiệt! Mày xem đây!” Sau khi lời vừa rơi xuống, Quách Thành Triệt giơ móng vuốt về phía Tần Lạc Tuyết.

“Ông Ngô! Làm đi.” Diệp Thần hét lên.

Phập! Một chiếc đũa từ trong tay Ngô Nguyên Thanh bằn ra, nhanh như một viên đạn, và khi móng vuốt của Quách Thành Triệt chuẩn bị chạm vào Tần Lạc Tuyết, nó xuyên qua, cằm thẳng vào lòng bàn tay gã

“Cái gì???" Quách Thành Triệt lập tức hét lên một tiếng đau đớn.

Máu chảy từ tay như mưa, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân gã.

“Quách thiếu gia!” Sắc mặt những người đi cùng Quách thiếu gia lập tức biến sắc.

Những người trong đại sảnh đều lập tức bùng nổ! Nhưng ngay sau đó: “Không nghĩ, đó cũng là một gia đình luyện không gian nổ.”

“Nếu có luyện võ thì sao, nhà họ Quách cũng thế, lại còn có rất nhiều cao thủ.

Họ dám đả thương Quách thiếu gia, nhà họ Quách chắc chắn sẽ gϊếŧ chết “Bọn họ gây ra chuyện này! Tôi đảm bảo dù họ có bình yên ra khỏi nhà hàng, ông cụ lớn nhà họ Quách cũng sẽ xới từng thước đất, tìm và gϊếŧ chết”

Giữa những bàn tán sôi nổi, một người đàn ông trung niên bắc ra với khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Thanh: "Không ngờ ông cũng là một võ sĩ, nhưng thế thì sao, mau quỳ xuống trước Quách thiếu, để dịu lòng tôi! Bằng không bốn người đều chết

Diệp Thần khịt mũi, giọng điệu ôn hòa: “Là ông nên quỹ xuống, dập đầu trăm cái! Chọc tức tôi, kết cục rất thảm"

Nói xong anh gặp một miếng thịt chân đưa về phía Tần Lạc Tuyết, nhẹ giọng nói

Trong mắt hắn, đám người Quách Thành Triệt đều là kiến, bọn họ không thèm quan tâm.

“A!” Tần Lạc Tuyết sửng sốt một chút sau đó đôi môi gợi cảm mở ra, Diệp Thần đút cho cô ăn, cô lập tức vui vẻ cười, mất híp lại thành hình lưỡi liềm.

Những người chứng kiến chết lặng.

Họ ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của Diệp Thần.

Tai họa trước mắt, nhưng họ vẫn bình tĩnh cho thiên hạ ăn cơm chó, lá gan thực sự lớn!

“Mẹ kiếp!” Quách Thành Triệt đau tay muốn khóc thét.

Vậy mà, hai người kia vẫn thể hiện tình cảm, liền tức giận mắng:

“Lưu đại sư, đem cẩu nam nữ này tách ra cho tôi”

“Tuân lệnh!” Lưu đại sư nhận lệnh, lập tức năm chặt tay, vung tay ra, đập mạnh vào trán Diệp Thần, thậm chí còn nghe được tiếng nổ.

Ông rất không hài lòng với những gì Diệp Thần vừa nói, vì vậy để tách họ ra, ông sẽ làm Diệp Thần nổ đầu, người phụ nữ ở lại! Nếu Quách Thành Triệt không thích cô ta, ông có thấy lấy về làm vợ.

Tưởng tượng rất đẹp nhưng thực tế lại phũ phàng, khi định đấm vào đầu Diệp Thần! Ngô Nguyên Thanh đã ra tay, một luồng nội lực đi qua bàn ăn, như một quả đạn đại bác, đầm thẳng vào l*иg ngực Lưu đại sư.

Bùm!

Lưu đại sư thấy mình như bị một con bò húc lao vào, một ngụm máu phun ra khỏi miệng, người đập vào tường, trước ngực còn thủng một lỗ.

Trông thật bi thảm khán giả sửng sốt

Mọi người nhìn Lưu đại sư, người đang gục bên bức tường, ảnh mắt kinh ngạc, sợ hãi, sửng sốt, khó hiểu và nhiều biểu cảm phức tạp khác.

Mọi người nghĩ Ngô Nguyên Thanh quả khủng khϊếp! Đáng sợ! Độc ác!

Đánh thủng một lỗ trên ngực, nội lực phải mạnh đến mức

Ngay cả chị em Tần Lạc Tuyết cũng sốc, nhìn Ngô Nguyên Thanh đầy hoài nghi! Thì ra Diệp Thần không ngại gây sự, bởi vì sức mạnh của Ngô đại sư quá áp đảo.

Ngày trong lúc mọi người đang lặng người, một giọng nói như phát ra từ địa ngục, khiến mọi người lập tức kinh hãi.

"Ngô đại sư, đánh gãy cho tôi một cái chân của thăng nhóc nhà họ Quách!"

Là Diệp Thần bóc một con tâm chín cho vào miệng, nhẹ giọng nói

Lời nói của anh như quả bom dội xuống, cả không gian yên tĩnh bỗng trở nên náo động

"Trời ơi! Anh ta muốn đánh gãy chân Quách thiếu gia, không sợ nhà họ Quách trả thủ sao?"

“Một người tàn nhẫn! Đây chắc chắn là một người máu lạnh, ra tay không khoan nhượng, hôm nay Quách Thành Triệt gặp xui rồi!”

"Nhưng nếu anh ta đánh gãy chân Quách Thành Triệt Trong chốc lát, ông cụ Quách sẽ tới, ông lão kia sẽ không phải đối thủ của ông cụ Quách, đến lúc đó họ chết chắc”

Giữa lúc thảo luận, Ngô Nguyên Thanh tiến về phía Quách Thành Triệt.

Gã sửng sốt mắng Diệp Thần: “Mày không thể kêu người đánh gãy chân Tao, cha tao là Quách Chính Hoa, hội trưởng hiệp hội võ thuật Thanh Châu, một võ sĩ đỉnh cao! Mày dám đánh tao, ông ấy nhất định sẽ gϊếŧ mày!”

Chưa từng để lời nói của gã vào tai, Diệp Thần mặt không đổi sắc, vừa lột tôm, vừa nhắn nhạt phun ra chữ: "Cha cậu coi tôi như thần! Cho dù ông cụ ở đây, thấy tôi muốn đánh gãy chân cậu, chắc chắn ông cụ sẽ không nửa lời ý kiến!"