Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 103: Là người??? Là thần

Tông sư hoàn hảo có thủ đoạn gϊếŧ người vô hình thì Cung Kỳ Hạ tin rằng chỉ cần có võ sĩ hoàn hảo tiếp cận Diệp Thần thì có thể lấy được mạng của Hắn.

Mà ba ngày sau Thiên Diệp Chính Nhân sẽ cùng với thấy Diệp luận bàn rồi thì đây chính là cơ hội tốt nhất để tiếp cận Diệp Thần.

“Nhỡ kỹ là mọi chuyện phải thật hoàn hảo vào, đừng để lưu lại chút dấu vết gì để người của Hoàng Cung tra ra chúng ta, Cung Kỳ Hạ dặn dò nói.

"Hội trưởng Cung Kỳ Hạ cứ yên tâm, chúng tôi là chuyện này này cũng chẳng phải lần một lần hai, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì đâu." Ngụy Thái tự tin vỗ ngực khẳng định.

"Vậy chúng ta uống hết một lỵ trước đã, chúc mừng trước cho việc ba ngày sau Diệp Thần sẽ bị trừ khử, trả thù cho con trai của chúng ta

"Cạn ly!"

Ngày hôm sau, Diệp Thần và Tần Lạc Tuyết dậy sớm như thường lệ, nắm tay nhau đi xuống lâu! Khác với mọi người, phòng khách ở tang dưới vô cùng náo nhiệt.

Họ hàng Nhà họ Tần đến có mặt, ngay cả cha mẹ của Diệp Thần cũng đến sớm.

“Chị! Anh rể! Không phải chứ???”

Đáng lẽ chỉ thấy được hai người khi mặt trời lên cao.

Tần Lạc Vân nghi ngờ hỏi, không quên chú ý đến tư thế đi của Tần Lạc Tuyết.

“Phải, chị Tâm, em nghe nói cô dâu và chú rẽ rất mệt trong đêm tân hôn, vậy nên thường phải dậy rất muộn." Tần Lạc Hi gãi đầu, đầy khó hiểu.

“Cái con nhỏ ngốc này, nghe ai nói nhảm nhí thể." Tần Lạc Tuyết trợn tròn mắt.

Tần Lạc Hi hướng đến Tần Lạc Vân: “Anh ấy nói…"

"Cái đồ hư hỏng này, muốn tiêm nhiễm bao nhiêu thứ xấu xa vào đầu Lạc Hi hả?" Tần Lạc Tuyết trừng mắt nhìn Tần Lạc Hi.

“Con bé mới mười tám tuổi, còn phải chú ý học hành! Sau này còn nói với con bé mấy thứ bậy bạ thì coi chừng! Chị đánh em đấy!”

“Hừm.” Tần Lạc Vân khịt mũi nói: “Chị là người bảo thủ! Chị muốn Ân Hy bảo thủ như chị sao?

Ngay cả đêm tân hôn cũng không cho anh rể đυ.ng vào người, bởi vậy mới nói, anh rể tốt với chi thế nào

“Em...!nói vớ vẫn gì thế?" Tần Lạc Tuyết lo lắng, xấu hổ vì bị nhìn thấu.

“Làm như giấu được em, là cái tưởng đi của chị tố cáo chị đấy.

Tần Lạc Vân nghiêng đầu, vẻ mặt đầy tự hào.

Tần Lạc Tuyết: ”…”

Đứa em này, giỏi gì không giỏi, tại sao cử đυ.ng đến vấn đề này lại thông tuệ hơn người thế này?

“Không phải là lần đầu tiên của anh và chị em, đương nhiên là đi lại bình thường." Diệp Thần cười

“Anh nói đúng không, bà хã?"

“Phải phải." Tần Lạc Tuyết vội vã trả lời.

Tần Lạc Vân nhíu mày: “Không phải đâu! Từ trước đến nay em rất để ý tư thể đi lại của chị ấy, nhưng có thấy gì bất thường đâu.”

“Đồ để tiện, sao lại để ý tư thế đi đứng của chị, xem chị đánh chết em đây!” Tần Lạc Tuyết tức giận, như sư tử cái, lao vào hết đấm lại đá Tần Lạc Vân

Đứa em này thật hết thuốc chữa, không chịu làm ăn, suốt ngày gái gú, bây giờ còn để ý xem chị gái mình dáng đi thế nào.

Quả thực kinh tởm, đúng là không biết xấu hổ.

Trước người vợ đáng yêu và em rể kỳ quặc như vậy, Diệp Thần không khỏi mim cười.

“Anh rể, vậy đây không phải là lần đầu tiên của hai người sao?" Tần Lạc Hi lúc này mới tò mò hỏi Diệp Thần.

“Chuyện người lớn, tò mò cái gì?” Diệp Thần vỗ cái đầu nhỏ của cô, sau đó đi xuống lầu.

Cuộc cãi vã của hai chị em thu hút sự chú ý của Tân Chính

Thành: “Sao vậy?”

“Ông nội, ông xem, thắng nhóc kia tối qua nghe lén cháu.” Tần Lạc Tuyết hốt hoảng, nghĩ gì nói đấy.

Tần Chính Thành, Tần Lạc Vân bằng vẻ nghiêm khắc.

“Ông nội”

"Em thử không dám nhận xem" Tần Lạc Tuyết nhìn chăm chăm, như là muốn cảnh cáo, nếu không thừa nhận, sau này cô sẽ không để anh rể cho tiền cậu.

Tần Lạc Vân nhìn ánh mắt tóe lửa của Tần Lạc Tuyết, liền có cảm giác như đang bị chà đạp bởi 10.000 con lạc đà alpacas.

“Cháu làm thế là vì muốn xem chị ấy có làm được đúng như ông lời kỳ vọng không?” Tần Lạc Vân cúi đầu.

“Thế chi của cháu có làm được không?" Tần Chính Thành rất muốn phạt thắng nhóc này, nhưng mà lại khá để tâm đến lời cau.

"Được...! Được." Tần Lạc Vân dám nói là chưa xong? Trừ khi cậu không thích tiền nữa.

Câu trả lời này khiến cho Tân Chính Thành hài lòng, ông cười nói với Tần Lạc Tuyết: “Khi nào cháu mang thai, thì cùng Diệp Thần đi du lịch thế giới, ông sẽ trông coi việc công ty cho"

“Cháu cũng không biết mình đã mang thai hay chưa?" Tần Lạc Tuyết đỏ bừng mặt

“Haha, lần một không được thì lần hai, rồi lần ba, kiểu gì cũng có thai.” Tần Chính Thành cười.

Ông hiện tại đã biết Diệp Thần là một con rồng vàng, cho nên phải trói buộc Diệp Thần với nhà họ Tần và sự tồn tại của một đứa trẻ chính là cách tốt nhất giữ chân anh.

Chỉ là suy nghĩ của Tần Lạc Tuyết khác với ông, cô cho rằng một khi phụ nữ có con, đàn ông sẽ chẳng để tâm quá nhiều đến nó.

Cha cô chính là ví dụ điển hình.

Cô trân trọng cuộc sống hiện có với Diệp Thần, và rất sợ có con.

Sợ kết thúc như người mẹ nửa đêm vẫn chờ đợi cha về, và chỉ biết lặng lẽ khóc.

Bất cứ khi nào thấy mẹ mình trở về với những giọt nước mắt thất vọng, cô có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn và lạnh lẽo của mẹ.

Cô rất sợ điều này sẽ xảy ra với chính mình.

Chính vì vậy cô chẳng dám dâng hết mọi thứ cho Diệp Thần, khi chưa thể nắm bắt được trọn vẹn được trái tim anh.

Bên nhau nửa tháng, khoảng thời gian ngắn như vậy không đủ khiến cô tin tưởng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Thần tiền Tần Lạc Tuyết đến công ty, sau đó đi tìm Kim Thiên Hào

Vài ngày trước, anh đã yêu cầu Kim Thiên Hào mua cho anh một biệt thự tại nơi yên tĩnh, còn đưa anh bốn nghìn tỷ để mua ngọc bích và các vật liệu cần thiết để thu thập linh khí quy mô lớn.

Hôm qua Kim Thiên Hào đã nói với anh là những thì này đã sản sàng, nhưng vì đảm cưới nên giờ mới có thể giao phó.

“Chất lượng những viên ngọc này rất tốt.” Diệp Thần không giấu được vẻ đặc ý khi quan sát những viên ngọc.

“Ngài Diệp, tôi không hiểu sao ngài lại bỏ ra tận 4000 tỷ để mua ngọc?” Kim Thiên Hào nghi ngờ hỏi.

"Giúp tôi bố trí trận pháp trước, rồi tôi sẽ nói cho ông biết Diệp Thần nói xong, bắt đầu sắp xếp trận pháp.”

Bận rộn đến khoảng năm giờ chiều, trận pháp cuối cùng đã hoàn thành! Ông nhìn thấy từ trên bầu trời, chín chín tám mốt ánh sáng bay xuống bao quanh biệt thự.

Sau đó, toàn bộ không gian bị bao trùm trong bầu không khí ngột ngạt, như thể bị phủ một lớp sương mù.

“Cái này, cái này." Kim Thiên Hào, Lôi Hổ và những người khác nhìn một vòng biệt thự, thậm chí không nói nên lời.

Hiện tượng này thật kỳ lạ! “Ngày Kim, nhìn kìa!” Lôi Hổ đột nhìn chỉ vào đồng ngọc, ngạc nhiên nói

Kim Thiên Hào nhìn theo và thấy những viên ngọc bích chuyển sang màu trắng trong.

“Ngài Diệp, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Kim Thiên Hào kinh ngạc hỏi.

Diệp Thần nhàn nhạt, nở nụ cười: “Đừng ầm ỹ! Linh lực chứa trong những viên ngọc đang bị hòa tan bởi linh khí, khi toàn bộ linh lực không còn, đồng ngọc này sẽ biến thành tro bụi Kim Thiên Hào gật đầu dù không thực sự hiểu, ông nghi ngờ hỏi: "Ngài Diệp, ngài là người hay là thần?”

Diệp Thần cười cười: “Ông có thể coi tôi là người, hoặc coi tôi là thần."

Nói xong, Diệp Thần rời khỏi biệt thự, bây giờ anh phải đón Tần Lạc Tuyết… Để hấp thu linh khí và hoàn tan được linh lực, hắn cần nhiều thời gian để tu luyện.

Cũng vào ngày, võ sĩ Giang Châu Yêu đã bị kiếm thánh Nhật Bản đánh bại bằng một đường kiểm.

Mấy ngày sao, trận chiến hồ Kim Phượng đã lan truyền khắp nơi theo nhiều cách thức khác nhau.

Vì lý do này, nhiều người đam mê võ thuật và nhiều chuyên gia võ thuật đều đổ xô đến Giang Châu, với hy vọng được tận mặt chứng kiến trận đấu đỉnh cao.

Bởi vì khả năng chém đội thác nước của kiếm thánh Nhật Bản đã lan truyền khắp giới võ thuật và khiến vô số người luyện võ kinh ngạc.

Họ cảm thấy trình độ kiểm thuật của anh đã đạt đến đỉnh cao, nên thực sự muốn được thấy trình diễn khi bước vào thực chiến.

Đồng thời, họ cũng tò mò, không biết Diệp đại sư mạnh đến mức nào, mà lại tự tin thách thức kiếm thánh nổi tiếng.

Hai ngày tiếp theo, buổi sáng Diệp Thần đưa Tần Lạc Tuyết đi làm, sau đó đến biệt thự luyện công, đến giờ tan sở đón Tần Lạc Tuyết, buổi tối cùng cô mua sắm, nói chuyện yêu đương tình tứ.

Cuộc sống ăn no ngủ kỹ vô cùng viên mãn, có ý nghĩa hơn nhiều so với tu hành mù quáng ở thế giới thần tiên.

Ngày thứ ba, đêm diễn ra quyết đấu.

Sau nhiều ngày hấp thụ linh lực, Diệp Thần đã luyện thanh một thân đạo khí, đột phá thành công cảnh giới luyện khí, tiến vào cảnh giới thông linh.

Đạo hạnh rất quan trọng đối với tu vi, bây giờ Diệp Thần có một thần đạo khí, tức là không cần vận công, cơ thể hắn cũng không thể bị thương tổn.

Bước vào cảnh giới thông linh, đồng nghĩa với việc Diệp Thần đã chính thức xuất gia.

“Oa, Diệp Thần, hôm nay anh đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao trông đẹp trai quá vậy." Tần Lạc Tuyết vừa ngồi xuống ghế phụ, đã không khỏi cảm thán trước nhan sắc của Diệp Thần.

“Ừ, anh có sửa đấy! Em đẹp như vậy, anh là chồng em cũng tự thấy hổ thẹn." Diệp Thần cười.

Hắn nói vậy vì không biết giải thích sao, đây là thay đổi sau có được thân thể đạo khí.

“Cứ khen em" Tần Lạc Tuyết khịt mũi: “Có phải định trêu hoa ghẹo nguyệt ở đầu nên mới đẹp trai đột xuất như vậy không?”

“Oan uổng quá." Diệp Thần làm vẻ mặt vô tội.

“Hừm! Nếu em phát hiện anh léng phéng bên ngoài, sẽ cho người theo dõi anh, rồi trừng trị anh thích đáng" Tần Lạc Tuyết mim môi nhỏ, nghiêm túc cảnh cáo.

"Hay là, có muốn anh bên em 24/7 không?” Diệp Thần chỉ có thể nói vậy để chứng minh mình vô tội.

"Không cần, lỡ ở đấy anh lại đòi... rồi bị nhân viên công ty nhìn thấy thì thật xấu hổ." Tần Lạc Tuyết lo lắng, nếu không cô cũng muốn trói Diệp Thần bên cạnh mình.

Diệp Thần bật cười, giảm chân ga để phóng về nhà.

Khi màn đến buông xuống, sau ba ngày chờ đợi, trận chiến đỉnh cao đánh mong đợi cuối cùng cũng sắp diễn ra.

Vì lý do này, rất nhiều người đã đến hồ Kim Phượng để có được chỗ ngồi tốt, cho dù đêm nay trời đổ mưa, cũng không dập tắt được nhiệt huyết của vô số người muốn được chứng kiến trận chiến đỉnh cao này.

“Diệp Thần, tối nay đi không cùng em và ông nội đến hồi Kim Phương xem Diệp đại sư đấu với kiểm thánh sao? Lần trước anh không đến, không biết thân thủ của đại sư đáng kinh ngạc đến mức nào đâu.”

Trong phòng, Diệp Thần muốn tìm cớ ra ngoài, nhưng Tần Lạc Tuyết đã nằm lấy cánh tay hắn, nói.

Diệp Thần: “Nếu hắn đến xem trận chiến, Diệp đại sư tham gia kiểu gì? Làm sao có thể lấy mạng chó của ông già đó?”