Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 35

Điều này tương đương với một trận chiến, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Hắn biết suy nghĩ của Tần Chính Thanh cho nên hắn đã lên kế hoạch từ trước, có như vậy thì đến lúc đó mới giành được chiến thắng hoàn toàn.

Phòng điều chế thuốc được Lý Tế Thế sắp xếp theo lệnh và yêu cầu của Diệp Thần.

Có một lò luyện đan, vì vậy Diệp Thần ra khỏi phòng làm việc rồi đến thẳng phòng điều chế thuốc chuẩn bị đan dược để luyện chế viên thuốc sinh lực.

Sau đó cho vào lò luyện đan với ngọn lửa vừa đủ để luyện một cách từ từ, ngày mai là có thể luyện thành.

Viên sinh lực này có tác dụng bồi bổ sinh lực, bổ khí, có tác dụng nhất đối với những người muốn phá cảnh giới mà lại bị phản tác dụng.

Cho dù là ông cụ Vũ ở Bắc An hay là Tần Chính Thanh thì đều có thể chữa khỏi bằng cách uống viên sinh lực này.

Lúc này, ở nhà họ Ngụy.

Ngay sau khi Ngụy Tử Phi quay trở lại, gã nói với Ngụy Thông chuyện mình đã bị Kim Thiên Hào tát cho một bạt tai, thế nhưng Ngụy Thông nghe xong lại tức giận đùng đùng, ông ta tát hai cái liên tục vào hai bên mặt của Ngụy Tử Phi.

“Ba, ba bị làm sao vậy, sao ba lại đánh con?” Ngụy Tử Phi vừa nói vừa ôm mặt.

"Tại sao lại đánh mày à? Tao muốn bóp cổ cho mày chết bởi vì mày chính là đồ bất tài.

Mày đã quên tao đã nói với mày như thế nào rồi sao? Mày còn dám chạy đến đó đòi người ta trả lại tiền nữa! Thật mất mặt tao quá mà!" Ngụy Thông tức anh ách chĩa tay ấn liên tục vào mũi Ngụy Tử Phi mà phun ra những lời chửi rủa một cách điện cuồng.

"Không phải chỉ có ba mươi lăm tỷ thôi sao? Ngã một lần thì phải khôn hơn một chút chứ con, bởi vì tao không phục cho nên tạo mới phải bí mật đi tìm hắn đòi hắn phải trả lại! Nhưng nếu như hắn không trả lại thì cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện vẫn bí mật mà cũng không để lại dấu vết gì.

Còn mày thì sao? Oang oảng trước mặt bao nhiêu người nói rằng mình bị người ta lừa hai mươi tỉ, lại còn đòi gϊếŧ chết người ta, xui cho mày là hắn lại là ân nhân của Kim Thiên Hào.

Một khi Kim Thiên Hào đã nhúng tay vào thì mày phải biết sức mày nằm ở đâu, thế nhưng đồ ngu xuẩn như mày lại còn dám mắng hắn, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"

Ngụy Thông nổi giận đùng đùng lại đá cho Ngụy Tử Phi một cước thật đau, vừa chửi Ngụy Tử Phi vừa khóc.

“Ông chủ, không xong rồi!” Đúng ngay lúc này, một ông già lưng gù vội vàng chạy tới.

Ngụy Thông cau mày hỏi: "Có chuyện gì rồi?"

“Vừa mới nhận được tin rằng Kim Thiên Hào đột nhiên phát lệnh hợp tác với tập đoàn Tâm Đức, bây giờ hợp đồng giữa hai bên đang được soạn thảo” Ông lão lưng gù nói.

“Cái gì cơ?” Ngụy Thông sửng sốt nói: “Tin tức có chính xác không?"

"Chính xác một trăm phần trăm, những người bên chúng ta gài làm trong tập đoàn Thiện Hùng đã nói như vậy!"

Ngụy Thông liếc mắt hung tợn nhìn sang Ngụy Tử Phi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Chính là do mày, mày thấy chưa? Đồ súc sinh nhà mày đã làm tạo mất đi một cánh tay đắc lực rồi!"

Lúc đầu, ông ta và Kim Thiên Hào đã đồng ý hợp tác với nhau để làm cô lập tập đoàn Tâm Đức, đợi đến khi Tần Chính Thanh bị suy sụp rồi bị bức chết thì sẽ cùng nhau phân chia tất cả số tài sản của nhà họ Tần ở Giang Châu.

Bây giờ coi như xong rồi, thằng con trời đánh tới gây sự với người ta nên Kim Thiên Hào mới bắt tay hợp tác với nhà họ Tần.

“Ông ta đang cố tình vạch mặt mình sao?” Ngụy Thông nghĩ là do con trai mình đến chọc giận Kim Thiên Hào nên Kim Thiên Hào mới cố tình làm như vậy để ép ông ta đưa con trai đến xin lỗi.

“Hay là ông chủ gọi điện thoại cho bên đó thăm dò thử xem?” Ông lão họ Cố đề nghị.

“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Ngụy Thông lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Thiên Hào.

Cuộc gọi được kết nối ngay sau đó.

“Có vẻ như ông đã biết chuyện con trai mình đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi rồi thì phải." Kim Thiên Hào nghiêm túc trầm giọng xuống nói: "Thằng quỷ con này đúng là đó không biết trên biết dưới! Tôi vừa nghiêm khắc dạy cho nó một bài học rồi"

“Đúng là phải nghiệm khác dạy đó nó mới được! Nếu như tôi mà là ông thì tôi sẽ bẻ gây hết ngón tay của câu ta để cho cậu ta biết sợ mà bớt đi chạm chọc, bớt coi trời bang vung lại." khỏe miệng của Ngụy Thông hơi giật giật, ông ta đang dạy đời mình sao?

Nhưng tất nhiên ông ta sẽ không nói như vậy mà ngược lại ông ta còn cười nịnh nọt nói: "Nếu như nó còn không biết điều như thế này một lần nữa thì tôi thế tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó."

Nói xong ông ta liền chuyển đề tài: "Nhưng ông cũng không cần thiết vì chuyện này mà xóa bỏ thỏa thuận giữa chúng ta rồi bắt tay làm hòa với nhà họ Tần như vậy chứ?

Kim Thiên Hào dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: "Xem ra tin tức của ông cũng nhanh ra phết, nhanh như vậy mà đã biết chuyện tôi hợp tác với nhà họ Tần rồi."

Ngụy Thông cười gượng nói: "Nếu như ông không hài lòng thì tôi có thể đem thằng quỷ con nhà tôi đến bắt nó quỳ xuống xin lỗi ông, ông không cần làm chuyện ảnh hưởng đến mối quan hệ tình cảm của chúng ta như vậy"

"Không cần, cho dù con trai của ông không chọc tức tôi đi nữa thì tôi cũng sẽ hợp tác với nhà họ Tần! Tôi khuyên ông không nên chống lại nhà họ Tần nữa, càng không thể loại bỏ Tần Lạc Tuyết, nếu không thì ông sẽ phải chịu chết, không ai có thể cứu ông được đâu."

Tút tút...!

"Này, này! Mẹ nó chứ, lại còn cúp máy của ông đây!" Ngụy Thông tức giận đến mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

"Kim Thiên Hào định đối đầu với tôi đây mà!"

"Vậy ông chủ có kế hoạch gì không?" Ông lão Cổ hỏi.

“Hừ!” Ngụy Thông hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Ông ta đã không để mặt mũi cho tôi vậy thì đừng trách tại sao tôi lại hợp tác với Hồng Thịnh để thay đổi thế giới ngầm ở Giang Châu”

Đúng ngay lúc này tại nhà họ Trương.

“Mẹ nó chứ, cái thứ rác rưởi này bây giờ lại còn bám lấy chân của Kim Thiên Hào, từ nay về sau tôi sẽ là con kiến bò trên chảo nóng, sẽ bị giày vò cho đến chết mất thôi!” Trương Thụy Bắc càng nói càng đáng thương hơn.

"Không ngờ rằng thứ rác rưởi này mới ly hôn với mình có vài ngày mà đã xuất hiện lộng hành ở Giang Châu như vậy! Ngay cả Tần Lạc Tuyết và Kim Thiên Hào cũng bị anh ta nịnh hót dụ dỗ về phe anh ta, công nhận anh ta cũng ghê gớm thật."

Trương Thiến Đình thở dài với vẻ oán giận, sau đó cô ta nhìn sang Lưu Tử Kiệt đang đứng ở bên cạnh rồi nói:"Tử Kiệt! Chúng ta nên làm gì đây, em không muốn bị anh ta giẫm lên chân đâu."

Nói xong, cô ta vùi đầu vào vòng tay của Lưu Tử Kiệt khóc nức nở nghẹn ngào tỏ vẻ mình đáng thương đang chịu uất ức! Chiêu này quả thực có hiệu quả, Lưu Tử Kiệt nghe xong bèn vỗ về an ủi, sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngụy Tử Phi.

Kết quả lại bị Ngụy Tử Phi phun một tràng ra chửi rúa.

Cuối cùng, Ngụy Tử Phi buông ra một câu với anh ta rồi cúp máy.

“Anh Phúc nói gì thế?” Trương Thiến Đình sốt ruột hỏi, Lưu Tử Kiệt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Anh họ của anh nói chú họ của anh muốn tiêu diệt cả Kim Thiên Hào nữa!"

“Thật vậy sao?” Trương Thiến Đình mừng rỡ nói: “Nếu như Kim Thiên Hào chết rồi, tên rác rưởi đó không có Kim Thiên Hào chống lưng thì anh ta cũng chỉ là một con thỏ đuối mà thôi, chỉ cần một ít tiền là có thể gϊếŧ chết anh ta!"

“Ừ ừ, anh sẽ tự tay mình đánh bay đầu anh ta!” Lưu Tử Kiệt hung ác nói, cú đá mà Diệp Thần dành cho anh ta đã trở thành nỗi xấu hổ cả đời của anh ta.

"Ha ha ha! Đúng là trời cao có mắt mà, bây giờ chúng ta lại có cơ hội đứng lên trả thù lại rồi, cứ để cho bọn họ vui vẻ thêm vài ngày nữa đi!" Trương Thụy Bắc cười vui vẻ nói.

Buổi trưa.

Sau khi Tần Lạc Tuyết ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Thiên Hạo xong thì tâm trạng cô rất vui vẻ, cảm giác ăn uống cũng ngon miệng hơn, cô gọi rất nhiều đồ ăn để bắt đầu bữa trưa của mình.

Đột nhiên, cô bất giác lại nghĩ đến Diệp Thần, thế nên cô bèn mở điện thoại ra.

Tần Lạc Tuyết: [Anh Thiên ăn cơm chưa á?]

Diệp Thần: [Vẫn chưa ăn nè, sáng nay anh ăn hai cái bánh bao to chà bá lửa tới giờ vẫn còn no luôn ấy.]

Tần Lạc Tuyết: [Bánh bao to đến như vậy luôn hả, mười hai giờ hơn rồi mà vẫn còn no luôn á?]

Diệp Thần: [Em cho anh ăn mà, em quên rồi sao?]

Tần Lạc Tuyết:[???]

Diệp Thần: [Lúc ở văn phòng làm việc em cho anh ăn á!]

Ram!

Tần Lạc Tuyết như bị sấm sét đánh trúng, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình như tăng lên đến một trăm độ, nóng đến mức không thể nói thành lời.

[Đồ để tiện! Đồ đểu! Đồ khốn kiếp! Đồ biếи ŧɦái! Em, em, em không quan tâm đến anh nữa, em muốn cắt đứt quan hệ với anh.]

[Hừ hừ! Tức chết đi mất, anh lại chọc ghẹo em nữa rồi!] Cô tức giận gửi cho Diệp Thần một tin nhắn thoại, sau đó cầm điện thoại ném lên bàn, đôi bàn tay nuột nà thanh mảnh giơ lên che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng lên.

"Đồ Diệp Thần đáng ghét, đồ Diệp Thần biếи ŧɦái, sao mà anh lại hư như vậy cơ chứ!" Cô lẩm bẩm chửi Diệp Thần bằng đôi môi gợi cảm của mình.

Sau đó Tần Lạc Tuyết nghĩ đến cảnh tượng trong phòng làm việc vào buổi sáng hôm nay, khóe miệng xinh đẹp của cô khẽ nhếch lên trông giống như một cô tiên nữ thật phúc hậu, xinh đẹp đến mức làm rung động lòng người, khiến người ta say đắm mê hồn.

Đến tối, Diệp Thần và Kim Thiên Hào lên đường đi đến bờ sông Giang Châu, nơi cách đây hơn tám mươi kilomet để tham gia vào một trận chiến quyết định.

Lúc Diệp Thần và Kim Thiên Hào xuất phát là hơn tám giờ tối một chút, chân trước hắn vừa mới lên đường cao tốc thì chân sau Tần Lạc Tuyết đã vào khách sạn Sheraton đặt một căn phòng xa hoa.

Ngày mốt chính là ngày kén rể, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, cô cần phải nhanh chóng giao mình cho Diệp Thần, nếu không thì không biết sau đó ai sẽ là người được lợi.

Nếu không có sự xuất hiện của Diệp Thần, cô cũng không dám tin rằng trên đời này thực sự có tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô cảm thấy nếu không tặng cho Diệp Thần thứ trên quý nhất của mình thì cả đời này, trong lòng cô sẽ mãi tiếc nuối.

Bởi vì Diệp Thần là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời khiến cô ngày nhớ đêm mong như vậy.