Tắm rửa xong, Tần Lạc Tuyết choàng một chiếc áo tắm dài, dáng người đẹp đến mức không thể nào tả nổi, trong giống như là một món đồ thủ công mỹ nghệ được một bậc thấy về điều khắc tỉ mỉ tạo ra.
Cô nằm trên giường, dựa vào đầu giường rồi cầm lấy di động nhắn cho Diệp Thần.
Tần Lạc Tuyết: [Khách sạn Sheraton, phòng 1808, em ở đây chờ anh, đến đây nhanh.]
Diệp Thần: [Một vài icon vẻ mặt bị dọa sợ.]
Tần Lạc Tuyết: [Icon thẹn thùng.]
[Mau đến đây!]
Diệp Thần: [Anh...Vừa mới rời khỏi Nam Hải.]
Tần Lạc Tuyết: [Icon tức giận; Vì sao anh không nói sớm?]
Diệp Thần: [Anh không biết em nóng lòng đến vậy đó.]
Tần Lạc Tuyết: [Được! Tỉnh em không biết xấu hổ vậy đó! Nếu không thì em cũng sẽ không nghĩ đến việc cho anh lần đầu tiên của mình, không cần gặp nữa.]
Gửi xong tin nhắn này, Tần Lạc Tuyết ném điện thoại về phía mép giường, tức đến mức bộ ngực mềm mại run rẩy dữ dội, đến mức có cảm giác như nó muốn thoát ra lớp áo tắm mỏng manh.
Cô có lòng cho hắn thứ tốt, vậy mà hắn dám nói cô nóng lòng không nhịn nổi, thật sự chọc cho cô tức chết mà.
Nếu cô không biết xấu hổ thì đến hai mươi bốn tuổi còn giữ nụ hôn đầu tiên cho hắn sao, giữ lại lần đầu tiên cho hắn sao?
Thứ đáng chết không có lương tâm, lòng tốt của cô lại bị coi là lòng lang dạ thủ, không thèm để ý đến hắn nữa! Cô càng nghĩ càng thấy tức, cuối cùng hốc mắt trở nên ửng đỏ.
Ngay cả bαo ©αo sυ người ta cũng đã mua rồi, phòng cũng đã đặt, tắm rửa sạch sẽ, nếu anh thất hẹn thì có biết lòng người ta mất mát đến thế nào không?
Ting ting ting...!
Di động bị ném ở một bên vang lên thông báo có tin nhắn.
"Hừ! Nhất định là muốn xin lỗi mình, sau đó nói sẽ đến tìm mình! Mình không thèm nhận đầu, không thèm cho anh ấy!" Cô vừa liếc di động vừa thở phì phì nói.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn cầm lấy di động mở ra xem thử.
Không sai, mười mấy câu đều là xin lỗi và an ủi nhưng mà hắn không nói là sẽ đến đây! Tần Lạc Tuyết vốn không muốn quan tâm nhưng khi vừa nghĩ có phải Diệp Thần và Kim Thiên Hào đi Nam Hải chơi đùa không thì cô vẫn không thể nhịn được muốn hỏi cho rõ ràng.
Bởi vì Giang Châu cách Nam Hải rất gần, có nhiều người có tiền hay lái xe đến đó chơi vào buổi tối, rồi đến sáng lại lái xe trở về! Theo cô biết, trong tập toàn Tâm Đức có một vài giám đốc cao cấp có mức lương hơn ba tỷ mỗi năm đều hay làm như vậy.
Thứ nhất Nam Hải có rất nhiều gái đẹp, quốc gia nào cũng có, thứ hai sẽ không bị ai phát hiện ra thân phận của bọn họ, rất thuận lợi cho họ chơi bời buông thả.
Tần Lạc Tuyết: [Anh đi Nam Hải làm gì?]
Diệp Thần: [Anh với ngài Kim đi xử lý chút việc.]
Tần Lạc Tuyết: [Làm việc? Chơi phụ nữ thì có?]
Diệp Thần: [Em nói vậy oan uổng anh quá! Anh cũng muốn tặng lần đầu tiên của mình cho em, làm sao đi chơi phụ nữ được chứ.]
Tần Lạc Tuyết: [Vậy tối khuya anh chạy đến Nam Hải làm cái gì? Cho em một câu trả lời hợp lý, nếu không em sẽ tức giận.]
Diệp Thần: [Vậy anh sẽ nói với em, vì để ông em tuyển anh làm chồng của em nên anh bảo ngài Kim dẫn anh đi gặp mấy nhân vật có tiếng! Đến lúc đó gọi ông ta theo để tăng thể diện, vậy thì phần thắng của anh đã có thể tăng lên rất nhiều.]
Tần Lạc Tuyết: [Thật vậy à? Đi gặp nhân vật nổi tiếng nào á?]
Diệp Thần: [Đề Ngạn Vương - Đỗ Đức Trọng.]
Tay Tần Lạc Tuyết run lên, điện thoại suýt thì rơi xuống giường.
Trời! Nếu Kim Thiên Hào dẫn Diệp Thần đi gặp Đề Ngạn Vương thì có thể gặp người đó được sao?
“Xem ra là mình trách nhầm anh ấy, vì mình mà anh ấy cũng đã rất liều mạng rồi.” Tần Lạc Tuyết lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, vội vàng nhặt di động lên.
Tần Lạc Tuyết: [Xin lỗi anh, Diệp Thần, là em trách oan anh rồi.]
Diệp Thần: [Moah moah, em có thể hiểu cho anh là được rồi.]
Tần Lạc Tuyết: [Bây giờ em đã hiểu! Chú ý an toàn, em chờ tin tức của anh nhé.]
Diệp Thần: [Được rồi! Em đi ngủ sớm chút đi, sáng mai lại cho anh ăn hai cái bánh bao nóng hổi nha.]
Tần Lạc Tuyết: [Đi chết đi! Không cho anh ăn, tự mình đi mua đi!]
Thằng nhóc này thật là, vừa nãy hẳn đã làm cho người ta thấy thật cảm động, kết quả hắn lại nhắc đến ăn bánh bao, đúng là không thể nào không giận được mà.
Hiểu lầm được tháo bỏ, Tần Lạc Tuyết cũng không tức giận nữa.
Nhìn hộp bαo ©αo sυ ở mép giường, cô bèn nở nụ cười chua xót.
Phải biết rằng vì mua cái này mà cô phải đeo kính râm và khẩu trang, phải chịu biết bao nhiêu là ánh mắt khác thường nhưng cuối cùng nó cũng thành vô dụng.
“Mình đúng là điên rồi mới có thể làm ra chuyện như vậy, mình cũng thật sự phục chính bản thân luôn.”
Còn bên phía Diệp Thần, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Lạc Tuyết thì hắn đã đến Nam Hải.
Trận quyết chiến được định sẵn ở một ngôi nhà cổ ven sông Giang Châu, lúc Diệp Thần, Kim Thiên Hào và Lãnh Hổ đến nhà cũ thì chỉ mới hơi chín giờ tối.
Trước sảnh đường có hai người đàn ông đang ngồi, giờ phút này đang thảnh thơi uống trà nói chuyện phiếm, một đám đàn em đứng ở phía sau bọn họ trông giống như pho tượng vậy.
Một trong hai người mặc áo dài, tóc cắt đầu đinh, tuổi tác khoảng chừng năm mươi.
Khuôn mặt gầy gò nhưng ánh mắt sắc bén, phảng phất như nhìn thấu rõ mọi chuyện.
Người còn lại mặc bộ quần áo võ thuật màu đen, khoảng tầm sáu mươi tuổi, gương mặt chữ điền.
Lúc ngồi xuống trông vững vàng như núi, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy giống như pho tượng của một vị cao nhân.
“Đại ca, Thiện Hùng tới!” Kim Thiên Hào đi vào trong sảnh đường, hai bước gộp thành một đi nhanh tới chào hỏi với người đàn ông mặc áo dài.
“Được lắm Thiện Hùng! Còn có gan đến đây, Đỗ Đức Trọng tôi không nhìn lầm cậu.” Đỗ Đức Trọng cười đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng
Kim Thiên Hào làm một động tác chào, rồi sau đó nói: “Anh cả có việc, đám đàn em sao dám từ chối chứ!”
"Được! Ngồi xuống rồi nói." Đỗ Đức Trọng nói rồi quay qua dặn dò: "Đi pha trà."
Sau khi mời Kim Thiên Hào và Diệp Thần ngồi xuống, Đỗ Đức Trọng cười hỏi: “Thiện Hùng! Dẫn theo bao nhiêu người đến đây?”
Kim Thiên Hào chắp tay trả lời: "Dạ thưa đại ca! Có ba người chúng em."
Nụ cười trên mặt Đỗ Đức Trọng lập tức cứng đờ.
Ông ta nhìn Lôi Hổ, rồi lại nhìn Diệp Thần nói: “Không dẫn theo mấy anh em dưới trướng cậu đến đây sao?”
Kim Thiên Hào lắc đầu, chỉ về phía Diệp Thần cười giới thiệu: “Người anh em Diệp Thần của em, trên người có tuyệt kỹ, một người có thể địch được thiên quân vạn mã, có cậu ấy là đủ rồi."
Vừa dứt lời, người đàn ông mặt chữ điền từ đầu đến giờ vẫn luôn vờ như không thấy Kim Thiên Hào đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm trên người Diệp Thần giống như là con đại bàng vừa phát hiện được con mồi vậy.
Mấy giây sau.
Phụt!
Người đàn ông mặt chữ điền đột nhiên phun hết trà ra khỏi miệng.
“Cái tên con trai ẻo lả trắng hồng mềm mịn này lại có thể địch thiên quân vạn mã, mẹ nó cậu đừng có chọc cho tôi cười đến phải phun hết trà ra chứ."
“Nói bậy!” Đột nhiên Kim Thiên Hào đập bàn đứng dậy tức giận nói: “Nói chuyện chú ý chút cho tôi, cậu Thiên không phải là người anh có thể sỉ nhục đầu!”
“Lý Phúc Lai tôi càng không phải người anh có thể đυ.ng vào!” Người đàn ông mặt chữ điền không yếu thế chút nào, võ bàn đứng dậy tức giận nói.
"Anh..."
"Được rồi!"
Kim Thiên Hào đang muốn nói gì thêm, Đỗ Đức Trọng lớn tiếng quát lên, lập tức xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Kẻ thù còn chưa tới mà người một nhà đã đi cấu xé nhau thì ra thể thống gì chứ? Nếu cứ giữ thái độ như vậy thì Đỗ Đức Trọng tôi còn gọi các cậu đến làm gì? Nhìn các người cấu xé lẫn nhau rồi ngồi chờ kẻ thù đến lấy mạng tối sao?” Đỗ Đức Trọng lạnh lùng nói.
“Đại ca, em xin lỗi.” Kim Thiên Hào cúi đầu
Dáng vẻ Lý Phúc Lai trông rất không phục nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
Đỗ Đức Trọng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nói với Kim Thiên Hào: "Lý Phúc Lai là do anh đặc biệt mời về để trấn giữ lần quyết chiến này, tính mạng của anh và cậu đều nằm trong tay ông ta.
Cậu cần phải tôn trọng ông ta, nếu không lát nữa ông ta không ra sức thì rất có khả năng hai anh em chúng ta sẽ phải chôn thấy ở chỗ này đấy!”
Lúc nói chuyện, Đỗ Đức Trọng ra dấu cho Kim Thiên Hào bằng ánh mắt, ý bảo ông phải ẩn nhẫn, chờ sau khi chiến thắng trận quyết chiến này thì xử lý Lý Phúc Lai cũng chưa muộn.
Kim Thiên Hào đã cứu mạng ông ta, hơn nữa còn rất cung kính với ông ta.
Ngược lại, một tên Lý Phúc Lai ngạo mạn vô lễ thì ông trùm một phương có thể để yên cho ông ta sao?
Là vì có việc cần ông ta, nếu không thì cũng đã sớm dạy dỗ ông ta rồi.
Kỹ xảo qua cầu rút ván là tuyệt chiêu tài nhất của Đỗ Đức Trọng.
Đương nhiên, trên tiền đề con chó này không phải chó hiền mà là chó biết cắn người, hiển nhiên trong mắt ông ta, một tên vô lễ như Lý Phúc Lai chính là một con chó dữ có thể cắn người.
"Em biết rồi đại ca." Kim Thiên Hào hiểu được ý của Đỗ Đức Trọng, tâm trạng lập tức tốt lên.
“Vậy còn không mau xin lỗi Lý Phúc Lai đi?”
“Xin lỗi, Lý Phúc Lai"
"Hừ!" Lý Phúc Lai khinh thường hừ một tiếng, nói: "Vì nể mặt mũi đại ca Trọng nên tôi cũng lười so đo với cậu, nếu không chỉ dựa vào một chút năng lực còn con của cậu thì tôi đã có thể chọc thủng đầu cậu chỉ bằng một đốt ngón tay rồi.”
Kim Thiên Hào nghe vậy, đuôi mắt giật giật, một tên tép riu vô danh đột nhiên trèo lêи đỉиɦ đầu ông, còn bảo nể mặt đại ca.
Thế nhưng dưới ánh mắt của Đỗ Đức Trọng, cuối cùng ông cũng chỉ có thể nhịn.
“Thiên Hào! Người anh em này của cậu có năng lực nào hơn người mà có thể khiến cho cậu khen cậu ta có thể"
Vì để giảm bớt bầu không khí, Đỗ Đức Trọng cười hỏi: "Địch thiên quân vạn mã?"
Nhắc tới Diệp Thần, Kim Thiên Hào lập tức vô cùng tự hào cười nói: "Người anh em này của em có y thuật cực kỳ giỏi, chỉ cần châm cứu đã có thể cải tử hồi sinh, lợi hại hơn chính là.."
“Đại ca Trọng, tôi cũng phục lắm, người anh em này của anh có bệnh à, vậy mà dẫn bác sĩ đến đây! Đây là chỗ đánh nhau, gọi bác sĩ đến thì có tác dụng gì chứ?" Không chờ Kim Thiên Hào nói hết lời, Lý Phúc Lai đã ngắt lời nói xen vào.
"Anh..."
Kim Thiên Hào đang muốn nổi giận, Diệp Thần giữ chặt ông lại, cười nói với Lý Phúc Lai: "Ngài Kim muốn suy nghĩ vì ông, sợ ông xảy ra bất trắc gì nên gọi tôi tới, miền cho ông không bị trọng thương, không kịp thời cứu chữa đã chết mất thì phải làm sao?”
Dứt lời, Lý Phúc Lai "cạch" một tiếng rồi đứng phắt dậy, lập tức nổi trận lôi đình.
“Con mẹ mày chứ, mày muốn chết có đúng không? Mày dám nguyền rủa ông đây, có tin ông đây chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể gϊếŧ chết mày không?” Lý Phúc Lai chỉ thắng mặt hắn mắng dữ dội.
Lý Phúc Lai ông ta là ai cơ chứ, là một cao thủ có nội công thâm hậu, chỉ kém một chút so với sư phụ Hoa Thiên Kình mà thôi.
Cả cái đất nước Hoa Hạ này, người ở trên ông ta cũng chỉ có tầm trăm người, một nhóc con hài hước nhảy nhót trước mắt ông ta như thế này cũng chỉ giống như một con kiến.
Vậy mà hắn lại dám cả gan nói ông ta bị thương nặng, cũng có nguy cơ chết, như thế không phải là đang vả vào mặt ông ta sao?