Diệp Thần cười đáp: “Tần Lạc Tuyết xinh đẹp như tiên giáng trần, nổi tiếng khắp Giang Châu này.
Từ xưa không có anh hùng nào là không thích mỹ nhân, anh lập chí sẽ cưới em làm vợ nên sớm muộn gì cậu ta cũng phải gọi anh là anh rể thôi.
Thế nên thừa dịp đó, anh dạy cậu ta để cậu ta có thể đổi giọng sớm chút ấy mà!”
“Anh...! Anh." Tần Lạc Tuyết tức giận đỏ mặt, hình tượng anh hùng của Diệp Thần trong lòng cô tức khắc sập đổ vào giờ phút này.
“Hỗn xược!”
Tần Chính Thanh bỗng đập bàn đứng dậy, giận dữ nói: “Lạc Tuyết nhà ta xinh đẹp như tiên giáng trần, nhưng không phải là người mà thứ hạ đẳng như cậu có thể nhớ thương!”
“Nể tình cậu đã cứu Lạc Tuyết, ta sẽ tha cho cậu một mạng, nếu không chắc chắn ta sẽ cắt lưỡi cậu cho chó ăn!”
“Cút! Lập tức cút ra khỏi nhà ta! Muộn một phút nào ta sẽ gϊếŧ chết cậu!”
Thế nhưng Diệp Thần lại không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh nói: “Chẳng qua tôi không muốn Lạc Tuyết xảy ra chuyện thôi, chứ nếu tôi mà rời đi thì mấy người đều sẽ mất mạng hết"
Tần Lạc Tuyết sự ngây người.
Sao hẳn lại dám nói thế?
“Mày dám đe dọa ông nội tao hả? Đừng tưởng mày có Kim Thiên Hào làm chỗ dựa thì nhà họ Tần bọn tao không dám đυ.ng vào mày nhé!” Tần Lạc Vân cố tình nhắc tới Kim Thiên Hào để đổ thêm dầu vào lửa, tranh thủ dịp này xử lý Diệp Thần.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tên Kim Thiên Hào, ảnh mắt Tần Chính Thanh càng lạnh lẽo hơn! Ông còn chưa chết đâu, sao có thể để nhà họ Tần bị Kim Thiên Hào hù dọa chứ.
“Xem ra hôm nay ta phải gϊếŧ gà dọa khỉ!” Dứt lời, Tần Chính Thanh đứng bật dậy, siết chặt nắm tay.
Thấy thế, trái tim Tần Lạc Tuyết suýt nữa ngừng đập, vội vã che chở trước mặt Diệp Thần, nói với Tần Chính Thanh: “Ông ơi, mặc dù Diệp Thần nói chuyện hơi bậy bạ, nhưng cháu dám bảo đảm anh ấy không phải là người của Kim Thiên Hào đầu, cùng lắm là quen biết với Kim Thiên Hào mà thôi, không thì sao anh ấy lại cứu cháu?”
Nói tới đây, cô quay lại thúc giục Diệp Thần: “Anh mau đi đi! Lỡ đi chậm thì em không cứu được anh đâu.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Anh càng ngày càng thích em rồi đấy! Không chỉ xinh đẹp mà còn lương thiện nữa chứ! Thế nên anh nhất định phải cứu em.”
Tần Lạc Tuyết: “...”
“Chị tao còn sống khỏe lắm, cần mày cứu làm gì?” Tần Lạc Vân bực bội nói.
“Hừ.” Diệp Thần hừ lạnh, chỉ vào ngăn tủ dưới cùng của giá trưng đồ cổ bằng gỗ lim, nói: “Tôi có thể nói rõ với mấy người là trong đó đang giấu một mối nguy hiểm, có thể lấy mạng của mấy người bất cứ lúc nào."
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều khϊếp sợ, sau đó nghi ngờ nhìn ngăn tủ.
Trong đó thật sự che giấu mối nguy hiểm sao?
Chẳng qua ngay sau đó, Tần Lạc Vân lại quát lên: “Mày đừng có chém gió! Đó là chỗ ông nội tạo cất chứa tranh vẽ, sao có nguy hiểm được chứ! Mày đừng có giả thần giả quỷ với tao!”
“Cậu không tin thì mở ra mà xem!”
“Mở thì mở! Nếu không có nguy hiểm thì xem tao sẽ gϊếŧ chết mày kiểu gì!” Tần Lạc Vân không chịu tin tưởng, chạy về phía ngăn tủ
Ngay khi Tần Lạc Vân sắp đến gần ngăn tủ thì Tần Chính Thanh bỗng phát hiện chốt cửa tủ không bị đóng lại, rõ ràng là đã bị ai đó mở ra, sắc mặt ông không khỏi thay đổi, hét lên: “Lạc Vân, mau lùi lại!”
“Ông nội, đừng tin lời thằng đó! Chỗ để đồ cổ thì có nguy hiểm gì chứ!” Tần Lạc Vân hoàn toàn không bận tâm tới tiếng kêu của ông nội, ngồi xuống trước ngăn tủ.
“Lùi lại đi!” Tần Chính Thanh kinh hô.
Ông bỗng nhớ ra mình đã huy động hết lực lượng đi nơi khác nên bắt đầu nghi ngờ có phải là kẻ nào đã lẻn vào, bây giờ đang nấp trong ngăn tủ hay không?!
“Ông sợ gì chứ, để cháu mở cho ông xem!" Tần Lạc Vân vừa nói vừa mở cửa tủ.
Ngay sau đó hắn sợ ngây người, miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả táo.
Khi thấy một lão già đang khoanh chân ngồi trong ngăn tủ! Tần Chính Thanh, Tần Lạc Tuyết, quản gia Lâm Trưng Hạ cùng với mấy vệ sĩ đều trợn tròn cả mắt.
“Má ơi!” Tần Lạc Vân hoàn hồn, xoay người định bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay khô quắt bỗng thò ra.
“ĐỪNG!!!” Tần Chính Thanh hét toáng lên.
Bụp! Một chưởng đập mạnh lên lưng Tần Lạc Vân.
Cậu ta phun ra một búng máu, đồng thời bay ngược ra ngoài, bay qua trước mắt Diệp Thần, bị Diệp Thần kéo chân lại rồi rơi xuống sàn nhà, điên cuồng phun máu tươi.
“Lạc Vân!” Tần Chính Thanh và Tần Lạc Tuyết lập tức chạy tới, đỡ Tần Lạc Vân dậy.
“Lạc Vân! Em có sao không? Em đừng làm chị sợ." Thấy Tần Lạc Vân nôn ra máu liên tục, ánh mắt trở nên hoảng hốt, Tần Lạc Tuyết hoảng sợ bật khóc.
“Chị...! Chắc em...! Sắp chết rồi."
"Khụ khụ...!"
"Tôi đã bảo là có nguy hiểm rồi mà, thằng ngốc nhà cậu lại cứ không tin! Bây giờ sướиɠ chưa?" Diệp Thần cười trên nỗi đau của người khác.
“Diệp Thần, cứu em trai em đi! Xin anh hãy cứu em trai em đi!” Tần Lạc Tuyết bỗng nhớ ra Diệp Thần là thần y, lập tức van xin nhìn hắn.
“Em nên tự lo cho bản thân thì tốt hơn! Xem nè, lão già kia đóng kín cửa mất rồi, xem ra là muốn bắt ba ba trong rọ.
Mau trốn sau lưng anh đi.” Diệp Thần chẳng buồn cứu Tần Lạc Vân ngay lúc này.
Dù sao cậu ta cũng không thể chết ngay tức thì, cứ cho cậu ta đau đớn một lúc trước đã.
Nhóm Tần Lạc Tuyết quay lại nhìn thì thấy quả nhiên lão già kia đã lặng lẽ xử lý mấy vệ sĩ trong lúc họ không chú ý! Đồng thời đóng kín cửa, đang chắp tay sau lưng bước tới như một cơn gió.
“Ông là ai?” Tần Chính Thanh đứng dậy, híp mắt hỏi.
"Cánh Tay Ma, người Nam Bàn, được người nhờ vả đến lấy mạng chó của các người."
Cái gì? Cánh Tay Ma, người Nam Bàn ư? Sắc mặt của Tần Chính Thanh và quản gia Lâm Trưng Hạ đều thay đổi.
“Ông nội ơi, gã Cánh Tay Ma này ghê gớm lắm hả?” Tần Lạc Tuyết hỏi với sắc mặt trắng bệch.
“Tu vi nội kình đỉnh phong, trong tay có không dưới mười ngàn mạng người, tội phạm truy nã số một của chính phủ, không ngờ gã này lại...! Khụ khụ...!" Tần Chính Thanh rất muốn bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Nếu nội tạng của ông không bị tổn thương thì chỉ với tu vi nội kình viên mãn của mình, ông sẽ lấy mạng chó của gã Cánh Tay Ma này chỉ trong vòng mười chiêu.
Nhưng lúc này ông đang bị thương, e rằng Cánh Tay Ma có thể lấy mạng ông chỉ trong mười chiêu ấy chứ.
“Khửa khửa." Cánh Tay Ma cười âm hiểm: “Các người muốn quỳ xuống bị trói đến chết hay là muốn ngang bướng chống cự, cuối cùng bị ta xé xác đây?”
Mọi người đều im lặng.
“Cụ lớn, ngài dẫn cô chủ chạy mau, tôi sẽ kéo dài thời gian cho ngài.” Quản gia Lâm Trưng Hạ bỗng thúc giục, sau đó ông vung tay lên kêu to: “Tất cả mọi người đều cùng tôi xông lên giữ chân ông ta, kéo dài thời gian cho cụ lớn và cô chủ!”
“Vâng!” Lâm Trưng Hạ và năm sáu vệ sĩ đồng loạt nhằm vào Cánh Tay Ma.
“Một đám kiến hôi.” Cánh Tay Ma khinh thường nói.
Ngay sau đó, gã đạp một phát ra ngoài.
Luồng khí mạnh khủng khϊếp từ trên người gã lan tỏa ra chung quanh, đánh bay Lâm Trưng Hạ và cả đám vệ sĩ, để lại dấu chân sâu 10 cm trên sàn nhà, vết rạn nứt như mạng nhện lan ra chung quanh.
Tần Chính Thanh mới ôm Tần Lạc Tuyết bước đi chưa được mấy bước thì đã bị động tĩnh bên này làm cho hoảng sợ dừng bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Cánh Tay Ma ta đây nhận đơn chưa bao giờ thất bại."
"Ông còn đòi trốn thoát trong tầm mắt của ta ư?” Cánh Tay
Ma cười lạnh nhìn Tần Chính Thanh.
Tần Chính Thanh siết chặt nắm tay! Sau đó ông bỗng giậm chân, tung cú đấm như đạn pháo về phía Cánh Tay Ma.
Ông phải thử liều mạng một lần.
“Không biết tự lượng sức mình” Cánh Tay Ma cười khẩy, giơ quyền lên nghênh đón.
Hai nắm đấm va chạm với nhau.
Đùng! Không khí rung động, Tần Chính Thanh lùi về sau mấy chục bước, phun ra một búng máu, còn Cánh Tay Ma chỉ lùi lại một bước.
“Ông ơi!” Tần Lạc Tuyết vội chạy đến bên cạnh ông nội, sốt ruột hỏi: “Ông sao rồi?” Tần Chính Thanh không đáp lại Tần Lạc Tuyết mà nói với Cánh Tay Ma: "Ông có thể lấy mạng của Tần Chính Thanh ta đây, nhưng phải thả cháu gái của ta, thế nào?”
“Chẳng thế nào gì hết." Cánh Tay Ma nắm tay lại: “Nhiệm vụ của ta chính là lấy mạng của hai ông cháu các người, cho nên ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào!”
Dứt lời, Cánh Tay Ma chậm rãi đi về phía Tần Chính Thanh.
“Ông trời muốn tuyệt đường nhà họ Tần của ta!” Tần Chính Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Song đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Chỉ cần ông đồng ý cho tôi tham gia chọn rể thì tôi sẽ cứu nhà họ Tần của ông."
“Kẻ nào?” Cánh Tay Ma bỗng dừng bước, nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một thanh niên tầm hai mấy tuổi đang ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhếch mép cười nhìn mình.
“Cậu muốn chết đến thế cơ à?” Cánh Tay Ma lạnh giọng hỏi.
“Tôi có nói chuyện với ông đâu, ông kích động thể làm gì?”
Diệp Thần trừng Cánh Tay Ma, sau đó nói với Tần Chính Thanh: “Ông đồng ý không? Nếu không đồng ý thì tôi sẽ dẫn Lạc Tuyết đi, không quan tâm ông sống hay chết đâu!”
“Đồng ý! Tôi đồng ý! Chỉ cần cậu có thể gϊếŧ gã ta, tôi sẽ cho cậu tham gia chọn rể!”
Trước mắt, Tần Chính Thanh chỉ còn cách làm liều một phen, tuy nhiên trong lòng ông cũng không ôm bất cứ hy vọng nào.
Còn Tần Lạc Tuyết thì khó tin nhìn Diệp Thần, chỉ thấy sống mũi cay xè, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng ngấn lệ.
Hắn lại sắp liều mạng vì mình thêm lần nữa.
Nếu tình cảm thích một người là 100 thì trong giây phút này, tình cảm của cô dành cho Diệp Thần đã từ 30 khi Diệp Thần xả thân cứu cô lần đầu dâng lên tới 50.
Nhưng lần này, cô cũng không ôm bất cứ hy vọng nào.
Suy cho cùng thì lần này họ phải đối mặt với một võ sĩ đáng sợ, một thầy thuốc như hắn thì sao có thể làm đối thủ của một võ sĩ đây?
"Ha ha ha!" Cánh Tay Ma bỗng cười phá lên, cứ như thể đây là truyện cười hài hước nhất mà gã nghe được từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới nay.
Một thằng oắt con chưa đủ lông đủ cánh mà lại đòi cứu người dưới tay mình ư? Hắn tưởng mình là phế vật chắc?
“Nếu cậu đã thích mạnh miệng thì ta sẽ cho mi cơ hội gϊếŧ ta! Đến đây đi, ta sẽ không ra tay đâu, nếu cậu có thể đến gần ta, coi như ta phục cậu” Cánh Tay Ma bỡn cợt nói.
Gã không nhận thấy khí thế võ sĩ nào từ trên người Diệp Thần, rất hiển nhiên Diệp Thần chỉ là một người thường mà thôi.
Còn Cánh Tay Ma là ai? Gã chính là kẻ sở hữu đôi tay như ma, hoành tảo khắp Nam Bàn, biết bao kẻ mới nghe tên đã hoảng sợ.
“Ông làm màu kinh đấy! Vậy thì để tôi xem thử thân thể của ông cứng hơn hay là kim châm của tôi sắc bén hơn nhé.” Diệp Thần cười đứng dậy, rút ra một cây kim châm dài 20 cm từ bên hông, bước đến gần Cánh Tay Ma.