Thiếp Sủng

Chương 47: Đầu bạc không xa nhau

Đúng lúc Ngôn Lăng Nhi bị tâm sầu cứ thế quấn quanh, thấy Ngôn Thiếu Khanh nhìn nàng cười cười, lại đứng đứng đắn đắn nhìn về phía hồ tiên nương nương cao cao tại thượng kia, lần đầu tiên khẩn cầu nói:

“Hồ tiên nương nương, Ngôn Thiếu Khanh nguyện dùng vinh hoa phú quý suốt đời , đổi lại cùng tín nữ bên người bên nhau cả đời, ta sống bao lâu, nàng liền sống bấy lâu, ta như ý, nàng cũng như ý, ta hỉ nhạc an khang, nàng cũng hỉ nhạc an khang, nhất sinh nhất thế, một đôi một đời , đầu bạc không xa nhau.”

Hắn nói xong lời này, Ngôn Lăng Nhi quỳ gối bên người hắn , rốt cuộc cũng chậm rãi trợn mắt, nghiêng đầu nhìn về phía đại ca bên người, nhỏ giọng hỏi:

“Hồ tiên nương nương sẽ đồng ý sao? Chúng ta một đôi một đời, nàng sẽ để chúng ta bên nhau cả sao?”

“Sẽ.”

Ngôn Thiếu Khanh duỗi tay, cầm tay nàng, đem nàng đỡ lên, đi dưới hiên, tuyết trắng rơi lên nền , tuyết mịn từ trên chín tầng trời rơi xuống, Ngôn Thiếu Khanh duỗi tay, đem một sợi tóc rối bên mặt Ngôn Lăng Nhi sửa sửa, tràn đầy tin tưởng nói:

“Muội bớt chút ưu tư, nghĩ nhiều hơn một chút về thời điểm chúng ta vui vẻ, chúng ta liền có thể đầu bạc đến già .”

Làm sao mà không ưu tư? Ngôn Lăng Nhi há mồm đang định hỏi, thấy quân Ngôn gia trong tay cầm một tấm thiệp, xuyên qua khoảng không tràn đầy tuyết đọng , vội vàng đứng ngoài hiên.

Ngôn Lăng Nhi biết có người tới tìm đại ca có việc, cũng không nói tiếp, mà thúc giục đại ca đi xem tấm thiệp kia .

Thấy đại ca xem qua bái thϊếp, vẻ mặt trầm mặc không nói , tiến lên hỏi:

“Có việc sao? Có việc liền đi trước, ta tự hồi phủ.”

“Không sao, không phải người rất quan trọng ,trước tiên ta đưa nàng trở về biệt viện, lại đi gặp hắn.”

Dứt lời, Ngôn Thiếu Khanh liền thu bái thϊếp, nắm tay Ngôn Lăng Nhi, hướng đến cửa sau miếu Hồ Tiên mà đi.

Trong lòng Ngôn Lăng Nhi thầm cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại thấy thần sắc đại ca như thường, nên cũng không hỏi thêm, đi theo đại ca ra miếu Hồ Tiên.

Cứ như vậy, Ngôn Thiếu Khanh đem Ngôn Lăng Nhi đưa về biệt viện, lại thừa dịp buổi chiều còn sớm tỏ, đi ra ngoài một chuyến, cũng không nói buổi tối có trở về hay không.

Ngôn Lăng Nhi sai nha đầu đi tìm gã sai vặt hỏi thăm, tin tức mang về nói sợ là không thể trở về, nàng liền sai người bày cơm chiều, vừa tự ăn, vừa nghe một nha đầu bên cạnh cười nói:

“Nãi nãi, hôm nay nghe nói thạch trấn có hội đèn l*иg, chúng ta có đi nhìn một chút không?”

Hương Điệp lúc này đang hầu hạ Lăng phu nhân cơm canh, nghe vậy, quay đầu lại nhìn chằm chằm liếc mắt một cái nha đầu kia, trách mắng:

“Tướng quân còn chưa trở về, ngươi liền xui nãi nãi ra bên ngoài đi, nếu bên ngoài gặp chuyện gì, là ngươi có thể đảm đương sao?”

Ngôn Lăng Nhi ngồi trên thạch án ăn, cười nói:

“Bản thân ta cũng không thích đi, nếu lúc ta ở tuổi các ngươi , nhất định sẽ đối với nơi náo nhiệt đ tất nhiên là có chút mới mẻ muốn đi, nhưng có lẽ bây giờ tuổi lớn rồi, không thích đến nơi náo nhiệt , các ngươi nếu muốn đi,thì tự đi thôi, không cần bồi ta ở đây.”

Liền có nha đầu cao hứng hướng về phía Ngôn Lăng Nhi hành lễ nói:

“Vẫn là nãi nãi đau chúng ta, chúng ta cũng liền đi ra ngoài nhìn náo nhiệt một chút, nếu trên đường có thú vị, cũng cùng nhau mang về cho nãi nãi .”

Ngôn Lăng Nhi phất phất tay, cũng không quấy nhiễu hứng thú của nhóm tiểu nha đầu , để các nàng tự đi, không cần ở đây hầu hạ, lại thấy Hương Điệp đứng ở bên người nàng, vẫn luôn thay nàng chia thức ăn, Ngôn Lăng Nhi hỏi:

“Sao ngươi lại không đi?”

“Nô tỳ đi, ai hầu hạ nãi nãi?”

Trên mặt Hương Điệp mơ hồ thấy được chút tức giận, vừa thay Lăng phu nhân gắp một ũa măng mùa đông, vừa nói:

“Những tiểu nha đầu đó, một đám cũng không chịu làm chuyện đứng đắn , trước nay đều không cầu toàn vì nãi nãi , không chút đau lòng nãi nãi, liền đi chơi.”