Phiên ngoại: tuần trăng mật của bảy người (02)
“Tháng sau anh sẽ sắp xếp để em tiến vào hội đồng quản trị, em nhớ chuẩn bị một chút.”
“Dạ.”
Cảnh Hách Phàm mặc một cái quần thể thao màu đen và một cái áo thun màu trắng đơn giản, lười nhác ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, nhưng hai hàng chân mày của hắn nhíu lại xem ảnh chụp trên tay, nghe thấy lời nói của Cảnh Tông nhưng chỉ hàm hồ đáp lại một chữ.
Cảnh Tông nghe được cách trả lời lấy lệ của Cảnh Hách Phàm, hắn nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn.
“Em đang xem cái gì đó?”
Ăn mặc hoàn toàn khác biệt về phong cách với Cảnh Hách Phàm, cho dù đang là nghỉ phép, nhưng người nam nhân vẫn mặc áo sơ mi, thời thời khắc khắc đều là bộ dáng thành thục nho nhã.
Cảnh Hách Phàm đưa ra những bức ảnh chụp trong tay, chân mày nhíu chặt lại với nhau, “Anh, sao anh vẫn còn giữ những ảnh chụp này? Em nhớ là đã xé bỏ hết rồi mà!”
Tầm mắt của Cảnh Tông dừng lại ở những bức ảnh trong tay Cảnh Hách Phàm, trong ảnh là một đôi nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ bên bể bơi. Tình đến đỉnh điểm, thậm chí cả vết hôn ngân trước ngực cũng được chụp một cách rõ ràng.
Trong lòng hắn nao nao.
Một năm rưỡi trước, thời gian Cảnh Hách Phàm phải ở Mỹ điều dưỡng vết thương ba tháng, trong lòng cậu khi ấy vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Quý Du Nhiên, nên khi ấy Cảnh Tông có dịp đến Hongkong trùng hợp thấy một màn này, liền cố ý chụp lại mấy cảnh hương diễm để mang về cho Cảnh Hách Phàm.
Hắn cho rằng sau khi em trai thấy những tấm hình này thì sẽ chặt đứt tình cảm với Quý Du Nhiên, kết quả là dưới sự tức giận, em ấy đã xé nát các bức ảnh, lại vẫn như cũ kiên trì về nước tìm cô ấy, không phải cô ấy thì không được.
Từ đó, hắn liền nổi lên lòng hiếu kỳ với cô gái mang tên Quý Du Nhiên này, muốn biết cô có điểm đặc biệt gì mà có thể thu hút được đứa em trai mắt cao hơn đầu này của hắn, do đó hắn đã liên tục chú ý đến cô.
Khi đó hắn cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, sau khi Cảnh Hách Phàm xé những bức ảnh chụp đó đi, thì hắn sai người rửa các bức ảnh thêm một lần nữa, về sau vẫn luôn cất trong túi tài liệu, chắc vừa rồi khi hắn nhờ Cảnh Hách Phàm đến két sắt trong phòng lấy tài liệu thì đã bị em ấy thấy được.
“Mấy tấm em thấy lúc trước chưa phải là toàn bộ, chắc đây là mấy tấm còn sót lại.”
Cảnh Tông thuận miệng tìm cớ giải thích, hắn đứng dậy chuẩn bị đi qua lấy lại mấy tấm ảnh chụp, Cảnh Hách Phàm không cho, trực tiếp lấy bút bôi đen hết cả người Giản Đông Thần trên hình, sau đó hàng mày nhíu chặt của hắn mới giãn ra.
Hắn vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình, rốt cuộc thì đã cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Tuy đã sớm tiếp nhận chuyện cùng với những nam nhân khác sở hữu cô, nhưng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ do những bức ảnh chụp này mang đến cho hắn thời điểm đó vẫn khiến hắn không cách nào quên được! Bây giờ nhìn lại một lần nữa, vẫn khiến hắn cảm thấy chói mắt như cũ.
Bôi đen hết toàn bộ hình rồi, Cảnh Hách Phàm mới đứng dậy duỗi người giãn gân cốt, hắn vừa ngáp vừa nói, “Về sau em không muốn nhìn thấy cô ở bên hồ…”
Cơn ngáp mới được một nữa thì đột nhiên dừng lại, phần miệng của Cảnh Hách Phàm vẫn đang dừng lại ở trạng thái há to mồm.
Nhìn theo Cảnh Hách Phàm, Cảnh Tông cũng hồ nghi nhìn ra ngoài, sau đó ánh mắt hắn cũng trầm xuống.
Bên cạnh bể bơi rộng lớn, một cô gái với thân hình trắng nõn hai mông vểnh cao đang chống tay một cách gian nan bên mép nước, đứng phía sau là một người nam nhân vẫn đang mặc áo sơ mi quần tây chỉnh tề nhưng chỗ hông eo thì đang liên tục đẩy đưa, ra sức thao lộng cô.
Dưới tình huống hai tay cô run run, trong miệng cô vẫn như cũ có thể thoải mải nuốt vào phun ra dươиɠ ѵậŧ thô dài của một nam nhân khác, đầu lưỡi vươn ra liếʍ mυ'ŧ một cách thành thục từng tấc của dươиɠ ѵậŧ.
Người nam nhân đang được cô liếʍ dươиɠ ѵậŧ, hắn chăm chú nhìn cô với biểu tình ôn nhu, cuối cùng không thể kiềm chế hơn được nữa, mới giữ chặt đầu cô, đẩy sâu dươиɠ ѵậŧ mình vào trong, trực tiếp đυ.ng tới yết hầu của cô.
Vừa rồi chỉ là thấy qua ảnh chụp, còn bây giờ thì đã được xem hiện trường sống động luôn rồi.
Cảnh Hách Phàm nhìn không đến một phút, bỗng nhiên trút bỏ áo thun của mình, để trần thân trên, xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Phàm?” Cảnh Tông nhíu mày nhìn hắn, do dự hai giây, sau đó cũng đi theo.
Cùng lúc đó, bên cách vách, trong một căn phòng họp cỡ nhỏ cũng có hai nam nhân với vẻ ngoài đẹp như tượng tạc, đứng trước cửa sổ, biểu tình u ám.
Nhiễm Nhất Bạch mặc trên mình một bộ đồ hưu nhàn thoải mái, tầm mắt khóa chặt trên bộ ba con người đang làʍ t̠ìиɦ ngoài kia, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói chuyện với người nam nhân bên cạnh, “Cậu vừa bảo tớ đi làm giám khảo của một chương trình gì đó phải không?”
Hai tay Giản Đông Thần cắm túi quần, khó có dịp thấy hắn không mặc tây trang, mà chỉ là một bộ đồ thun POLO nhưng vẫn không hề giảm đi sự lạnh lùng nghiêm túc tỏa ra từ khí chất con người của hắn, hắn khinh miệt liếc nhìn phần đũng quần đang dâng cao của Nhiễm Nhất Bạch, lạnh giọng nói, “Giờ mà cậu còn có tâm tình để nói chuyện công việc?”
Nhiễm Nhất Bạch đồng dạng cũng liếc thấy đũng quần dâng cao của Giản Đông Thần, “xuy” cười một tiếng, “Không phải cậu nói đây là hạng mục gấp, cần phải nhanh chóng quyết định đó sao?”
Giản Đông Thần trầm mặc trong phút chốc, ngay sau đó dõng dạc sửa lời, “Tớ cảm thấy tạm thời có thể dẹp sang một bên, còn cậu thì sao?”
Ánh mắt Nhiễm Nhất Bạch trở về lại khung cảnh đang diễn ra bên hồ bơi, trầm giọng phụ họa, “Tớ cũng cảm thấy vậy.”
.
.
.
Mái tóc của Quý Du Nhiên vẫn như cũ ướt dầm dề, dán vào phần cổ thon dài của cô, vốn cơ thể ướt do bơi trong nước thì nay đã bốc hơi gần hết, bây giờ người cô ướt là do mồ hôi của “vận động” nãy giờ.
Phía sau Giang Dĩ Thành vừa rút ra dươиɠ ѵậŧ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên phía sau mông cô, thì Hàn Đình lập tức rút dươиɠ ѵậŧ của hắn ra khỏi miệng cô, ôm thân hình mềm nhũn của cô đặt lên mặt cỏ mềm mại, thay thế vào vị trí vừa rồi của Giang Dĩ Thành.
Động tác của hắn vừa cẩn thận lại vừa ôn nhu, trước khi đặt cô xuống thì hắn đã lót lên mặt cỏ một chiếc áo khoác tắm dài khi nãy cô mặc, Quý Du Nhiên thấy vậy không nhịn được cất lời trêu ghẹo hắn, “Hàn Đình đại luật sư của chúng ta đúng là làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, chỉ là…anh xác định muốn làʍ t̠ìиɦ ở đây à?”
Hàn Đình nắm lấy hai mắt cá chân của cô, tách chân cô ra, hắn ngồi quỳ trên mặt cỏ, côn ŧᏂịŧ vốn vô cùng cứng rắn như sắt được hắn không chút do dự đẩy thẳng vào trong nhục huyệt của cô, “Nhiên Nhiên của chúng ta không phải thích chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm sao? Đúng không?”
Quý Du Nhiên bỗng nhớ đến tràng dã hợp của cô và Hàn Đình vào mùa đông năm trước dưới chân núi ở thôn Miên Vân.
Lúc ấy, hình tượng của hắn khác hoàn toàn với ngày thường, hắn đè cô vào trước cây, làʍ t̠ìиɦ một cách thô bạo mạnh mẽ, nghĩ đến hình ảnh trong quá khứ, bên dưới cô lại ùng ục tiết thêm một đợt dâʍ ŧᏂủy̠, cô vươn tay câu lấy cổ Hàn Đình, đầu lưỡi bướng bỉnh đẩy vào trong miệng hắn, còn cố ý nói ra vài câu ái muội chọc cho mặt hắn phải mặt đỏ tai hồng.
“Ưm…Hàn đại luật sư, khi nãy miệng của tôi vừa liếʍ qua dươиɠ ѵậŧ của anh, không biết có mùi vị như thế nào?”
Ánh mắt Hàn Đình hơi lóe, côn ŧᏂịŧ lại thêm bừng bừng phấn chấn, cơ hồ muốn làm căng nứt lối đi bên trong hoa huyệt của Quý Du Nhiên, hắn đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, thừa dịp dâʍ ɖị©ɧ của cô vẫn đang tuôn ra ở bên dưới liền cúi đầu dùng lưỡi liếʍ láp, một giây sau đó liền bắt giữ lấy môi cô, đem phần dâʍ ɖị©ɧ vừa rồi đẩy vào trong miệng cô.
“Tôi cũng vừa ăn xong dâʍ ŧᏂủy̠ ở phía dưới người em, em cảm thấy hương vị như thế nào?”
Nghe Hàn Đình nói như vậy, Quý Du Nhiên cảm thấy da đầu tê rần rần.
Cô chủ động câu lấy eo của Hàn Đình, đẩy hoa huyệt của mình đến trước côn ŧᏂịŧ của hắn, kiều suyễn nói, “Ưm Hàn Đình, tôi rất thích…bộ dáng bại hoại này của anh đó nha.”
Nghe vậy, Hàn Đình vốn định gỡ mắt kiếng xuống thì hắn đổi ý, chỉ đẩy nhẹ mắt kiếng trên sóng mũi cao thẳng của mình, hắn thẳng lưng hung mãnh thao lộng, vừa thao vừa cắn nhẹ vành tai của Quý Du Nhiên, dùng một âm thanh vô cùng ôn nhu nói chuyện với cô, “Tao hóa, tôi sẽ thỏa mãn em.”
Quý Du Nhiên hoàn toan tan vỡ, tay chân bám lấy trên người Hàn Đình, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Giang Dĩ Thành ngồi về lại trên cái ghế ban nãy Quý Du Nhiên nằm, hắn nhìn cảnh này trong chốc lát, có chút hụt hẫng khi nhìn thấy hai người họ đang làm vận động pít tông một cách kịch liệt trên mặt cỏ.
Cũng không biết vừa rồi tên họ Hàn kia đã nói gì với cô, mà khiến cô hưng phấn như được ăn thuốc kí©ɧ ɖụ©, khiến cô tích cực chủ động phối hợp như vậy, cùng với thái độ lấy lệ vừa rồi để đối phó với hắn, thật là khác biệt một trời một đất.
Chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, Giang Dĩ Thành liền khôi phục lại trạng thái, chuẩn bị tiến lên chơi thêm lần nữa, kết quả hắn vừa đứng lên, thì đã bị một người nào đó chụp lấy bả vai.
“Này, ra sau xếp hàng đi.”
Cảnh Hách Phàm thảnh thơi lướt qua khỏi người của Giang Dĩ Thành, Giang Dĩ Thành xoay đầu nhìn lại, cách đó không xa có mấy thân ảnh khiến người chướng mắt lục tục xuất hiện, mỗi người đều mang theo ánh mắt nặng nề nhìn về hai con người đang lăn lộn trên mặt cỏ kia, giống như một món ăn ngon đầy mỹ vị đang tỏa mùi hương, dụ dỗ một đám dã lang đói khát ùn ùn kéo đến thưởng thức.
Trong lòng Giang Dĩ Thành vừa là khó chịu đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may là vừa rồi hắn xuống tay sớm, nên được một lần độc chiếm cô.
Hàn Đình hiển nhiên cũng chú ý thấy đám người đang đi tới.
Trong chuyện làʍ t̠ìиɦ này, ngày thường hắn rất hiếm khi làm chung với những người khác, lần điên cuồng nhất với hắn mà nói chính là lần cùng với Giản Đông Thần, Giang Dĩ Thành, ba người họ cùng với Quý Du Nhiên làm một hồi 4P ở phòng gym.
Ngày đó, hắn đang chỉ Quý Du Nhiên cách đấm bao cát, kết quả nhất thời động tình cùng cô làm một tràng hoan ái ở phòng gym, vừa lúc đυ.ng phải hai người họ Giản và họ Giang cũng đi vào phòng.
Nhưng lần đó chỉ có hắn và hai người nam nhân nữa, không giống như bây giờ, đây là lần đầu tiên cảnh hắn và cô làʍ t̠ìиɦ đã bị toàn bộ mấy người nam nhân kia của cô thấy hết, bất quá cho dù họ có thấy thì sao chứ, Hàn Đình lại không cho đó là việc ghê gớm gì, đều là người trưởng thành, việc hoan ái cùng cô, mấy người họ ai mà chẳng đã trải qua.
Gánh nặng trên mặt tâm lý không còn, Hàn Đình đẩy đưa càng thêm lực.
“A Hàn Đình! Hàn đại luật sư…anh thật là lợi hại…anh…thao Nhiên Nhiên…thật là thoải mái nha…Ưm…không chịu được…a…muốn phun…”
Quý Du Nhiên đang đắm chìm trong nỗi vui sướиɠ làʍ t̠ìиɦ nên không để ý thấy mấy tên sói đói đang bao vây lấy cô lúc này, cô vẫn còn đang nhắm chặt hai mắt, tích cực nói ra những lời cợt nhả trêu chọc.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy nơi mí mắt có gì đó đập vào, mở mắt ra, một dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt với gân xanh cuồn cuộn đang đặt trên mặt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì cây dươиɠ ѵậŧ đó đã đẩy đến trong miệng cô.
“Ưm…ưʍ.” Thân thể của chủ nhân dươиɠ ѵậŧ đang đứng phía trên đỉnh đầu cô, mặt cô liên tục va chạm với hai viên tinh hoàn lành lạnh.
Côn ŧᏂịŧ ác ý va chạm với yết hầu trong miệng cô, cứ như cố tình bắt cô phải nuốt lại những lời cợt nhả mà cô đã nói ra khi nãy, Quý Du Nhiên phải nhanh tay chống đỡ thân hình của người nam nhân đang muốn đè xuống thêm nữa.
“Tiểu…ưm…Phàm…ưm…”
Cảnh Hách Phàm cảm thấy vô cùng bất ngờ với việc Quý Du Nhiên chỉ bằng một cây dươиɠ ѵậŧ mà đã có thể nhận ra hắn, chỉ trong nháy mắt cái sự tức giận vì vừa rồi nghe những lời khen ngợi cô dành cho Hàn Đình nhanh chóng tan biến hết, chỉ là cái miệng nhỏ của cô hút thật chặt, hắn vẫn rất luyến tiếc khi phải rút ra ngoài.
“Chị gái à, sao chị có thể trộm chạy đến đây để chơi với hai người họ thôi chứ? Này thật không công bằng nha!”
Miệng Quý Du Nhiên bị lấp kín, nói ô ô vài chữ không thể nghe rõ, Cảnh Hách Phàm cũng không truy vấn thêm, hắn một chân quỳ, một chân sải xuống bên phía đầu của Quý Du Nhiên, dươиɠ ѵậŧ dưới thân vẫn tiếp tục chà đạp cái miệng nhỏ của Quý Du Nhiên.
“Chị à, lần sau chuyện này phát sinh nhớ là phải gọi tôi đến nữa, biết chưa?”
Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu.
Hàn Đình nhìn chằm chằm vào tên thanh niên trẻ tuổi đang vừa nói chuyện vừa nhìn hắn một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, cúi đầu nhìn lại, Quý Du Nhiên đang ngửa cổ, cố gắng ngậm mυ'ŧ căn dươиɠ ѵậŧ thô tráng trong miệng, theo bản năng hắn đâm mạnh vài cái vào hoa huyệt, một lần nữa cảm nhận sự co rút kịch liệt của hoa huyệt.
Quý Du Nhiên đột nhiên nhận phải sự tấn công đột ngột từ phía Hàn Đình, khớp hàm cô cương lại, chỉ nghe Cảnh Hách Phàm á lên một tiếng, trong miệng nháy mắt đã được trống rỗng, hương khí cỏ cây trong lành tràn đầy trong khoang mũi và khoang miệng.
Cảnh Hách Phàm cầm dươиɠ ѵậŧ, nhe răng nhếch miệng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hắn trừng mắt nhướng mày với Hàn Đình, hai tay siết lại thật chặt.
Nhiễm Nhất Bạch bật cười một tiếng, đôi mắt Giản Đông Thần cũng nhiễm ý cười khi thấy người khác gặp họa, Cảnh Tông ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Cảnh Hách Phàm, “Tiểu Phàm, đừng đùa quá trớn.”
Trong lòng Cảnh Hách Phàm ủy khuất, dươиɠ ѵậŧ bị cắn một cái không nặng không nhẹ, lại còn bị nhóm người này cười nhạo, bất quá vừa rồi đúng là hắn đã đỉnh sâu vào cuống họng của cô, chắc là Quý Du Nhiên cũng không thoải mái.
Hắn lập tức không biết xấu hổ, ghé người vào bên cạnh Quý Du Nhiên, nói lời lấy lòng mà cũng là xin lỗi, “Chị ơi, thật xin lỗi, miệng của chị chặt quá, làm tôi nhịn không được.”
Quý Du Nhiên lúc này đang chịu sự thao lộng mãnh liệt từ Hàn Đình làm cho đầu váng mắt hoa, lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn còn cố tình làm nũng của Cảnh Hách Phàm, cô làm sao có thể tức giận được nữa.
Từ trước đến nay, cô đã không có cách nào chống đỡ được với bộ dạng lấy lòng này của Cảnh Hách Phàm rồi!
“Không…không có việc gì! Cậu…có đau không?” Quý Du Nhiên không chỉ không tức giận, ngược lại còn vuốt ve khuôn mặt đang để sát mặt cô lúc này của Cảnh Hách Phàm.
Cảnh Hách Phàm mang theo sự đắc ý dào dạt nhìn về đám người Nhiễm Nhất Bạch, tiếp tục dùng bí kíp làm nũng độc chiêu của hắn nói với Quý Du Nhiên, “Đau lắm, lát nữa chị gái nhớ dùng cái miệng phía dưới an ủi nó nhé, được không?”
Quý Du Nhiên dĩ nhiên là không cách nào từ chối lời đề nghị của Cảnh Hách Phàm, cô còn rướn người lên hôn hắn, “Ưm, được mà.”
Đám người Nhiễm Nhất Bạch ai ai cũng nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này thật không có liêm sỉ!
Cảnh Tông cũng có chút xấu hổ đưa mắt nhìn sang hướng khác, tại sao trước nay hắn không phát hiện ra em trai mình có cái tính cách dính người thích làm nũng như thế này nhỉ?