Trọng Sinh Trở Về Năm Mười Sáu Tuổi (NP)

Chương 14: Bị liếm huyệt tới cao trào (3) (H)

Cứu...

Liền xem như chỉ là nam sinh cao trung nhưng Tống Bách Ngạn vậy mà vẫn có thể “không thầy cũng hiểu” nói nhiều lời cợt nhả hạ lưu như vậy, hắn cố ý dùng ngôn từ khoa trương da^ʍ mĩ miêu tả tiểu huyệt dâʍ ɭσạи. Cứ nghĩ rằng mình sẽ là người câu dẫn dạy dỗ hắn trước, nhưng ở thế công như vậy Bùi Ngôn cũng có chút bại trận rồi.

Bản năng phóng thích của thân thể, Bùi Ngôn thở dốc thật sâu rốt cuộc chuyển thành nhỏ vụn rêи ɾỉ, “... Cậu... Cậu đừng nói nữa...”

Nghe như là tiếng khóc lóc nửa cầu xin nửa tố cáo.

Khi ở trên giường, nước mắt nữ sinh sẽ càng trở thành xuân dược mãnh liệt.

Đầu lưỡi chen vào tiểu huyệt, mỗi lần ra vào đều có thể câu đến Bùi Ngôn da đầu tê dại, vừa mềm vừa trướng, kɧoáı ©ảʍ gần như mất khống chế.

Cô gượng dậy muốn lùi về sau, lại bị Tống Bách Ngạn hung hăng bóp chặt eo nhỏ không cho cô nhúc nhích, cuối cùng khi nước bên dưới nàng trào ra ướt nhẹp kăn trải giường, Bùi Ngôn rốt cuộc cũng chảy ra nước mắt sinh lý vừa sảng vừa thẹn.

Tống Bách Ngạn ngẩng đầu, chóp mũi còn dính bọt nước, không biết đơn thuần là mồ hôi hay nước ở bên dưới của cô.

Sau khi cào trào vừa kết thúc thân thể lại càng mẫn cảm, thoáng chạm một chút là có thể gợi lên thân thể run rẩy một trận. Tống Bách Ngạn đem cô bế lên ngồi ở trên đùi, dươиɠ ѵậŧ thô tráng cách quần ngủ gắng gượng đỉnh thành cái lều trại, hắn lôi kéo bàn tay mềm mại của vô vọt vào trong quần sờ: “Cậu xoa xoa nó.”

Quá nóng, khi Bùi Ngôn sờ lên, dươиɠ ѵậŧ trong tay thậm chí còn nảy lên hai lần. Đây đương nhiên không phải côn ŧᏂịŧ đầu tiên mà cô chạm qua, nhưng mà không thể không duy trì nhân thiết, khϊếp sợ, ngốc lăng, ngượng ngùng ở trong lòng ngực hắn cảm thán nói: “Thật lớn quá...”

Tống Bách Ngạn dùng sức xoa nắn vυ' cô, liếʍ làn da mềm mại sau vành tai của cô, thực kiêu ngạo đắc ý hỏi: “Cùng nam chính trong “băng đen” cậu xem ai to hơn?”

Bùi Ngôn trong đầu toát ra hình ảnh cô và Thời Dư lúc làʍ t̠ìиɦ, là cô như thế nào cầm dươиɠ ѵậŧ thô to của Thời Dư liếʍ láp, là cô như thế nào bị căn côn ŧᏂịŧ thẳng dài kia thao bức tới xin tha không ngừng.

Ừm... Nếu một hai phải nói thật... Kỳ thật kích thước hẳn là không có chênh lệch, chính là kỹ thuật của Thời Dư thật sự quá tốt, cho nên nàng đối với dươиɠ ѵậŧ của hắn tồn tại cảm giác nùng liệt như súng dài cái loại mà trong truyện thịt văn hay miêu tả nam chính...

Không nghe được câu trả lời, Tống Bách Ngạn bất mãn mà ở trong tay nàng cọ sát vài cái, “Nói câu ‘anh trai thật lớn’ nghe một chút.”

Đứa nhỏ xấu xa, chị đây năm nay 25 tuổi rồi.

Nhưng Tống Bách Ngạn đối với chuyện muốn cô gọi ‘anh trai’ có chấp niệm to lớn, cô không chịu gọi, hắn liền cố ý nhéo đầṳ ѵú cô, Bùi Ngôn đau đến mức trừng hắn, gương mặt soái khí kia treo nụ cười cợt nhả thiếu đòn: “Bảo bảo, em gọi một tiếng thôi có được không...”

Quá cảm thấy thẹn.

Bùi Ngôn thật sự có cảm giác kêu trời không thấu, mặt vùi vào ngực hắn, thanh âm thấp đến mức nghe như tiếng muỗi kêu: “Anh... anh trai...”

Sau đó, Tống Bách Ngạn liền cởϊ qυầи.