Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 25

Quản gia đã ở Hoắc gia hơn ba mươi năm.

Làm việc đâu ra đấy, trung thành, tận tụy.

Đã quen với những sóng to gió lớn.

Rốt cuộc ý chí chiến đấu đã hoàn toàn được khơi dậy khi gặp phải vấn đề nan giải trước mắt.

Đội trưởng đội bảo an còn đang mờ mịt mà tìm kiếm quá khứ, vẫn chưa nghĩ thông suốt thì đã bị quản gia túm lấy, vội vàng kéo ra hành lang.

-

Lương Tiêu buông kịch bản xuống rồi hít một hơi.

Giang Bình Triều khó lắm mới đợi được đến lượt diễn cảnh đánh nhau, bây giờ đang quay cùng với Võ Chỉ Trục, quay cũng khá lâu so với dự kiến ban đầu.

Còn hai cảnh nữa, bây giờ tạm thời chưa đến lượt cậu lên diễn.

“Làm sao vậy?”

Đoàn Minh tuy rằng ngoài miệng như mắng cậu nhưng rốt cuộc vẫn quan tâm: “Không thở được à?”

Lương Tiêu sẽ tức ngực khi trời u ám, so với người thường thì hơi thở cũng ngắn hơn. Đoàn Minh đã nhọc lòng thành quen, nhìn phía phim trường, cố gắng tìm cho cậu một cơ hội lười biếng: “Về phòng nghỉ trước đi, tôi ở đây canh cho cậu, chút nữa đến lượt cậu thì tôi gọi……”

Lương Tiêu cười cười: “Không sao đâu.”

Đoàn Minh có chút hoài nghi: “Thế vừa rồi là làm sao đấy?”

Lương Tiêu lắc đầu, nhìn về phía phim trường.

Từ lúc nghỉ ngơi đến bây giờ cậu luôn cảm thấy ngực rất khó chịu.

Quản gia cũng đã từng nói qua nhưng những lời ấy cũng chỉ là vài ba lời che đậy, bây giờ cũng không rõ nữa rồi.

Chuyện duy nhất có thể nói cũng chỉ có hình ảnh Hoắc Lan khi bé đội mưa to quỳ gối bên hồ hoa sen, một người ở đó trân trọng giữ lại những bức thư bị người ta ném đi.

…… Đứng trước chuyện này, Lương Tiêu càng nghĩ không ra, tại sao Hoắc Lan lại không được gia đình yêu thương như vậy chứ.

Tuy rằng bây giờ tính tình người này khắc nghiệt, quái gở lại lạnh lùng nhưng khả năng làm giám đốc lãnh đạo người khác vẫn rất cao, cậu trong lúc lơ đãng còn có thể mơ hồ thấy được thiếu niên Hoắc Lan của ngày xưa.

Nghiêm túc chính trực cùng vài phần cố chấp.

Có chút dáng vẻ của tiểu bá tổng, vai lưng thẳng tắp, tính tình trầm ổn không chút cẩu thả.

Thoạt nhìn thì ít nói, nhưng chỉ cần bên cạnh có người cùng nói chuyện thì không hẳn là không muốn nói chuyện.

Khi làm việc sẽ suy xét kĩ càng, phạm sai lầm thì sẽ viết thư xin lỗi, tính tình so với bây giờ cũng không kém hơn là bao, việc làm tùy hứng tốt nhất là viết cảm nghĩ về người khác viết ……

Chợt nhớ đến chuyện mình còn nợ Hoắc tổng một lời giải thích, Lương Tiêu giật mình hoàn hồn, tâm trạng ủ rũ ưu phiền cũng giảm đi hơn nửa.

Đoàn Minh đứng cạnh cậu, vẫn rất không yên tâm: “Có phải là lạnh rồi không?”

“Không sao đâu.” Lương Tiêu nhanh lắc đầu, “Đoàn ca, đến tôi rồi sao?”

Đoàn Minh nhìn phía phim trường, thở dài: “Chưa đâu.”

Phim trường là nơi nghệ sĩ làm việc, tính tình đạo diễn lẫn biên kịch, phong cách đoàn phim, cái gì tốt nhất cho cảnh quay thì làm, còn cái nào tốt nhất ấy à, một người làm ba mươi người hầu hạ, chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhìn ra.

Lương Tiêu phụ trách đóng phim, Đoàn Minh là người đại diện đi theo, đương nhiên sẽ nhớ việc này, vì lần hợp tác sau mà chuẩn bị.

“Có lẽ là cả sáng cũng không quay xong đâu.” Đoàn Minh vỗ vỗ cậu, “Quay về đi, tôi đi lấy cơm hộp cho cậu.”

Hơn nửa tháng đều diễn cảnh thổ huyết cùng bị tra tấn, Giang Bình Triều khó khăn lăm mới được làm người bình thường một lần, thật sự là vô cùng trân trọng, vì muốn càng tốt hơn nên số lần cho diễn viên chính thổ huyết cũng ngày càng nhiều.

Giang Bình Triều debut liền có phòng làm việc riêng, công ty quản lý cũng không thấy tức giận gì, đoàn phim cũng không thể ép người quá mức được.

Tống đạo diễn mở một mắt nhắm một mắt, cũng ngầm đồng ý cho anh ấy lăn qua lộn lại độc chiếm cảnh hành động.

Lương Tiêu nghe Đoàn Minh giải thích tổng thể một lần, gật đầu, nhìn về phía phim trường.

Cậu đã nghe Tô Mạn nói qua, Giang Bình Triều không chỉ có gia thế, trưởng bối cũng đều là người trong nghề. Cha mẹ đều là diễn viên nổi tiếng, xuất đạo được cử đi học ngay lập tức, tác phẩm đầu tay đã thu về giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất.

Giang phụ lôi kéo bạn bè trong giới điện ảnh, Giang mẫu cũng có thái độ khác thường, nhận không ít phỏng vấn này kia, cố gắng hết sức tuyên truyền cho con trai trên khắp các mặt trận.

Hơn nữa chất lượng phim cũng vượt ngoài mong đợi, vừa công chiếu đã nổi đình nổi đám, một bước lên mây.

Đạt tới đỉnh cao của diễn suất.

Đoàn Minh thở dài: “Người tốt hơn người……”

Lương Tiêu gật gật đầu.

“…… Cậu gật cái gì?”

Đoàn Minh liếc cậu một cái: “Cậu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ấp ủ lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ như hắn thôi.”

Lương Tiêu vẫn luôn không biết được trợ lý của mình lấy dũng khí từ đâu ra mà lại tin tưởng cậu đến thế, cậu nghe vậy chỉ cười cười: “Không phải tôi.”

Cậu là nghĩ về Hoắc Lan.

Tính tình của Hoắc Lan, chưa chắc đã có thể ở chung một chỗ với bạn cùng lứa tuổi, cũng nhất định nên là loại tính cách mà trưởng bối thích nhất.

Nghe lời, hiểu chuyện, trầm ổn.

Không gặp rắc rối, không gây chuyện, học tập cũng vô cùng chăm chỉ.

Lương Tiêu lăn qua lộn lại suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được nguyên nhân cha mẹ Hoắc Lan không thích anh khi còn nhỏ.

Cũng không phải vì Hoắc Lan khi bé không hiểu ý nghĩa các loại văn tự.

…… Thế thì cũng quá nghiêm khắc rồi.

Lương Tiêu day day trán, bác bỏ suy nghĩ của chính mình, quyết định khi có thời gian sẽ lại tìm quản gia tán gẫu một chút.

Giang Bình Triều làm việc hết gần một ngày, mãi đến chiều mới làm xong.

Mạnh Phi Bạch không ngừng đẩy nhanh tiến độ, nói chuyện tiền bạc xong xuôi thì trời cũng đã tối đen.

Cảnh Vân Liễm diễn là cảnh ban ngày, không có ánh sáng tự nhiên thì không diễn được, chỉ có thể dời đến ngày hôm sau quay bù.

Lương Tiêu trang điểm đợi cả một ngày, phó đạo diễn phụ trách điều phối tiến độ mặt xám mày tro, chạy tới xin lỗi cậu: “Thật sự xin lỗi cậu nhưng bây giờ cũng không kịp……”

“Không sao, cũng không to tát gì.” Lương Tiêu cười cười, “Tiến độ cũng đã nhanh lắm rồi.”

Phim trường là nơi rất dễ xảy ra cãi vã, một cảnh mà quay cả mấy ngày cũng là chuyện bình thường, loại chuyện này vẫn luôn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Thời gian đoàn phim đi đến địa điểm tiếp theo đã được quyết định, kì kèo thêm cũng không được mấy ngày, tiến độ tạp lại như bất động, sốt ruột nhất vẫn là đạo diễn sản xuất.

Lương Tiêu không để ý, khoác áo khoác Đoàn Minh đưa cho đứng dậy, chuẩn bị đi tháo trang sức lẫn thay quần áo.

Mới vừa đi được hai bước lại bị cản lại.

Phó đạo diễn ấp úng nửa ngày, căng da đầu nói: “…… Đúng.”

Lương Tiêu không hiểu ý: “Cái gì?”

Phó đạo diễn: “Chúng ta…… Tiến độ rất gấp.”

Lương Tiêu vốn là khách khí mới đáp một câu, nghe thấy vậy cũng không nói gì thêm, dừng lại một giây, do dự nghĩ xem có nên cho đối phương một cái ôm an ủi hay không.

Phó đạo diễn không cần ôm một, thấy cậu không có ý không kiên nhẫn mới khó khăn nói: “Tống đạo diễn nói —— cậu bây giờ cũng đã mặc trang phục hóa trang rồi, không bằng để không lãng phí thì cùng nhau đi diễn chợ đêm, ông ấy muốn tôi đến hỏi ý cậu.”

Thật ra nguyên văn lời nói của Tống đạo diễn cũng không khách sáo như vậy.

Tiến độ quay chụp vốn dĩ rất nhanh, Tống đạo cùng biên kịch cho Lương Tiêu thêm hai tập kia hướng đi cụ thể lại khác nhau, vì thế nên tranh luận không ngừng, mắng từ trên trời xuống đến dưới đất, không chừa ra bất cứ vật nào, cả người gắt gỏng không thôi.

Lương Tiêu đang muốn đi thay phục trang để về nghỉ ngơi khi nghe thấy phó đạo diễn hỏi có muốn làm hay không thì phát hỏa ngay tại chỗ: “Mặc cũng đã mặc rồi, còn không cho người ta thay ra! Muốn đến lúc nào nữa? Trời cũng đã tối như vậy rồi! Ngon thì đến đây đi, làm gì còn có tí thời gian nào cho hắn thay quần áo……”

Biên kịch đã kịp ngăn lại lời nói của Tống đạo diễn.

Lương Tiêu không biết nội tình cụ thể ra làm sao, đối với buổi diễn không ý kiến, nghĩ nghĩ rồi nói: “Trời mưa rồi?”

“…… Ừ.” Phó đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, “Vừa đúng lúc Tô lão sư cùng Giang lão sư đều ở đây, nhân viên tạo hiệu ứng mưa cũng ở đây.”

Lương Tiêu gật gật đầu, dường như đang nghĩ về kịch bản.

Cậu không có ý chính của kịch bản, cảnh vui vẻ này thật ra là Giang Bình Triều cùng Tô Mạn, điều giấu kín dần dần bị vạch trần, ái nhân bởi vì lập trường mà bắt buộc phải phản bội, ở dưới mưa không cho nhau một cơ hội giải thích mà đã chia tay.

Biên kịch đã dụng công dựng nên cảnh tô đậm bầu không khí này, bọn họ quay ba ngày thì hai ngày đều mưa, máy tạo hiệu ứng mưa cũng không cần dùng đến.

Vân Liễm không có cảm xúc gì nhiều, lúc rảnh cũng thật rảnh, phụ trách liên kết cốt truyện với nhau, đến bây giờ đã đủ chuyên nghiệp để đưa dù cho diễn viên.

Lương Tiêu kỳ thật rất lo lắng cho tương lai về sau, liệu rằng người xem có thể sẽ nhớ nhân vật thành Vân đưa dù hay không đây.

Phi cơ của Hoắc tổng như thể còn muốn nán lại một chút, Lương Tiêu cân nhắc thời gian rồi nói: “Tôi đi hóa trang lại một lát.”

Phó đạo diễn thở phào một hơi, ngàn ân vạn tạ đi rồi.

Vũ trường không có ánh sáng tự nhiên, nhưng đương nhiên cũng không có đen thùi lùi. Ánh đèn cỡ lớn dễ dàng soi ra chi tiết khuôn mặt, làn da Lương Tiêu không tỳ vết, vẫn như cũ được chuyên viên trang điểm cẩn thận hóa trang một lần nữa.

“Các người đều đồng ý sau này trên phim trường không gặp nhau nữa.”

Tống đạo bị biên kịch che miệng cả nửa ngày, còn chưa nguôi giận, chậm chạp nói với Giang Bình Triều cùng Tô Mạn: “Tuy rằng tin tưởng lẫn nhau nhưng vẫn không thể nói bất cứ điều gì, cũng không thể giải thích bất cứ việc gì.”

Giang Bình Triều đẩy nhanh tiến độ, lúc này chấp niệm đã hết chỉ còn lại tỉnh táo, cũng có chút ngượng ngùng, gật gật đầu.

Trạng thái này của anh ấy thật ra rất thích hợp với tâm lý của Cảnh Triết lúc này, Tống đạo liếc anh ấy một cái, không nhiều lời, chuyển hướng sang phía Lương Tiêu: “Cậu đi dạo đi.”

“……” Lương Tiêu: “Dược.”

Nhân vật Vân Liễm này xuất hiện hơn nửa trường hợp đều không có logic, biên kịch như thể là thích loại nhân vật xuất quỷ nhập thần, tùy tâm sở dục này, quyết định sẽ cho người xem ở mỗi cảnh ngõ cụt đều sẽ có người đi dạo.

Tống Kỳ vừa mới cùng biên kịch cãi nhau xong, cơn tức còn đang đè nặng trên kịch bản: “Anh thấy hai người bọn họ nhưng không lập tức đi qua, đến khi nữ chính đi rồi thì mới đi ra chào hỏi Cảnh Triết.”

Lương Tiêu hơi do dự: “Tôi dựa vào tâm thái gì mà không lập tức đi qua đó?”

Cậu đã đọc qua kịch bản rồi nhưng loại chuyện này năm người mười ý, không nhất định phải làm hệt như ý đạo diễn.

Lương Tiêu diễn đến bây giờ, thậm chí còn không biết chắc rằng mình nên bộc lộ cùng nam chính hay nữ chính để làm sao cho không ảnh hưởng đến cốt truyện lại vẫn thể hiện được rõ nét nhất hình tượng nhân vật.

“Trạng tháo vô tâm.” Tống Kỳ: “Anh chính là muốn nhìn thấy bọn họ cãi nhau, lại tiếc nuối vì bọn họ chưa có đánh nhau.”

Lương Tiêu: “Ồ.”

Lương Tiêu lật lật kịch bản, phân tích ra tuyến tình cảm.

Đi dạo dưới cơn mưa tầm tã chỉ để xem náo nhiệt, lừa tiền rồi đưa dù.

Lương Tiêu tìm đúng lại vị trí của mình, gập kịch bản lại.

Tống đạo hô diễn xong, đứng dậy vỗ tay, bắt đầu thu xếp cho cả đoàn phim thêm một lần nữa.

Một vở kịch ba người, tình cảm của hai người bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, một ngày quay này cả thể xác lẫn tinh thần đều ở trạng thái mệt mỏi là thích hợp nhất.

Người ở tổ quay AB đông nghìn nghịt đứng cùng Tô Mạn và Giang Bình Triều, Lương Tiêu điều chỉnh tốt trạng thái của mình, dẫn theo máy quay D lẻ loi đi dạo tới góc đường cùng.

Ánh sáng chuẩn bị, bảng quay phim trong tay phó đạo diễn vừa hạ xuống, máy tạo hiệu ứng mưa mở ra.

Vân Liễm trong cảnh này ngay lập tức phát huy được vai trò của mình.

Nam nữ chính chia tay trong ảm đạm, mỗi người đều chịu dày vò nơi trời nam đất bắc, cố tình muốn thu thập tin tức về đối phương, ngẫu nhiên còn sẽ trời xui đất khiến mà gặp nhau một lần nữa.

Cảnh Triết cũng từng nghi ngờ có người âm thầm ra tay tương trợ, nhưng vẫn luôn luôn không tra ra manh mối gì.

Mãi cho đến khi hai người làm lành trở lại, bị Vân Liễm cười ngâm ngâm ngăn lại, trở về quãng thời gian đưa dù trước kia.

Tống đạo là tên thẳng nam, thật sự không nghĩ ra hành vi logic của nhân vật Vân Liễm này, nói về cảnh diễn phía trước, thật ra cũng đã cùng biên kịch thảo luận qua: “Hắn có ý gì? Có thể quay hết cả 52 tập sao?”

“Hắn cái gì cũng không cần.” Biên kịch rất thâm ảo, “Hắn là người không có quá khứ, cũng không có tương lai, làm mọi thứ chỉ là bởi vì hắn muốn mà thôi……”

Tống Kỳ mới vừa cùng hắn cãi vã cả buổi trưa, còn chưa nghe xong đã nổi nóng: “Không có tương lai còn để hắn sống làm cái gì!”

Hai người đối với kết cục của Vân Liễm mong muốn vô cùng khác nhau, Tống Kỳ khăng khắng cho rằng bi kịch thảm hại mới thực sự là nội tâm của loại nhân vật này, nhưng biên kịch lại thêm cảnh cuối cùng kia, kết cục bị đánh bay đi quay ngoắt 360 độ.

Biên kịch nắm lấy vai Tống đạo: “Hắn không có tương lai thì sẽ không có người muốn tạo dựng tương lại cho hắn sao?”

……

Lương Tiêu mới vừa rồi còn ghét bỏ bức hình đen trắng của mình, tự mình cũng không biết mình liệu còn có thể có tương lai hay không: “Còn muốn quay bộ thứ hai nữa sao?”

“Cũng không phải.” Tổ đạo diễn D cùng cậu ngồi xổm ở góc đường, nhìn nam nữ chính đứng ướt dưới trời mưa tầm tã, “Chính là lưu lại kỉ niệm đi.”

Lương Tiêu ở hai tập kịch bản đều là cậu sao lại bị tra tấn rồi dẫn đến kết cục bi kịch như thế, kết thúc cũng không có bắt được, nghe vậy không khỏi sinh ra tò mò.

“Chờ đến một ngày phong ba kết thúc, gió yên biển lặng.”

Tổ đạo diễn D nhìn kịch bản, trước tiên để cậu lắng lại: “Chiến tranh kết thúc nhưng đổ nát thê lương, vết thương chồng chất.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Tôi muốn chung ô cùng mọi người?”

“……” Tổ đạo diễn D: “Không có.”

Tổ đạo diễn D: “Chính khách lưu lạc nơi xa, binh lính đang trị thương. Bá tánh mất đi quê nhà trở thành lưu dân, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống, đang tồn tại du đãng, tìm kiếm nơi trở về.”

“Máy quay toàn cảnh.” Tổ đạo diễn D nói, “Máy quay quay qua Vân Liễm.”

Lương Tiêu: “Tôi cần làm gì?”

“Không cần làm gì hết.” Tổ đạo diễn D lắc đầu, “Cậu ở lại thì hãy sống cho tốt.”

Lương Tiêu ngẩn ra, không nói chuyện.

-

Cảnh quay hôm nay cũng không có khó khăn gì nhiều.

Nam nữ chính không cần tình cảm mãnh liệt mênh mông, yên bình buông thả mệt mỏi mà nói với nhau, không khí có máy tạo hiệu ứng mưa hỗ trợ.

Lương Tiêu thấy nhắc nhở, chuyển qua góc nhỏ.

Điều nên nói cũng đều đã nói, Tô Mạn đã đi rồi, Giang Bình Triều còn đứng trong mưa, hoảng hốt duỗi tay bắt lấy.

Vân Liễm bung dù đi đến, để dù vào lòng bàn tay hắn.

Cảnh Triết mệt mỏi đến cực độ, lại giống như con thú bị bao vây, đỏ mắt ngẩng đầu: “Cậu đến đây làm gì?”

Vân Liễm cười cười, đỡ lấy vai anh ta hơi đè xuống, dáng vẻ hiếm thấy của người tiêu tiền như nước, xoay người ẩn vào màn mưa, không biết là nhớ tới điều gì, nhẹ nhàng thở dài.

……

Lương Tiêu dừng tầm mắt ở bên phim trường, bất động thanh sắc sửng sốt.

Phi cơ của Hoắc tổng so với tưởng tượng còn nhanh hơn.

Hoắc Lan không về khách sạn, cũng không biết vì sao lại tới phim trường. Có thể là bởi vì đang quay phim, cũng không lăn lộn làm ra động tĩnh gì lớn, chỉ có quản gia đi cùng, cùng biên kịch ngồi yên lặng ở ngoài sân diễn.

Lương Tiêu cầm ô, cố hết sức quay mặt một góc 45 độ trước máy quay để tìm điểm đặc tả, lại nghĩ đến việc Hoắc Lan nghĩ cách lấy cho cậu hai tập kịch bản kia.

Nội dung kịch bản chủ yếu là kết cục của Vân Liễm. Mong muốn cứu vai chính liền phải hoàn toàn bại lộ, Vân Liễm không có khả năng rút lui an toàn, tất nhiên bị tra tấn đến chết.

Nhiều hơn hai tập chủ tuyến, một là cho người xem công đạo, hai là cố ý lót đường cho hắn.

Lương Tiêu cảm kích, chỉ là khi nghe được phiên bản kết cục thật sự, lại nhịn không được nhớ tới ngày quản gia nói những chuyện kia.

Hoắc tổng đã không có người thân bên cạnh.

Khi vào đại học thì cha mẹ mất ngoài ý muốn, Hoắc Lan khi đó có lẽ cũng khó khăn lắm mới trưởng thành.

Thu lại quyền lợi khởi động Hoắc gia, ổn định lại xí nghiệp đang lung lay, không đến hai năm tiếp nhận lại Tinh Quan, bên cạnh chỉ sợ không thiếu những kẻ dụng tâm kín đáo âm thầm hãm hại, thiếu niên Hoắc Lan khi đó không dám buông lỏng dù chỉ một chút.

Quản gia nói Hoắc tổng lúc trước không nghi ngờ không truy cứu, là vì thế chính mình tìm cái có thể tin được người, Lương Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, thật ra cũng không phức tạp như vậy.

Hoắc Lan nghĩ rất đơn giản.

Thế sự trêu người, những năm gần đây, Hoắc Lan có lẽ đều không thoải mái.

Năm đó cũng được, hiện tại cũng đành.

Anh chỉ là muốn người bên cạnh mình có thể sống thật tốt mà thôi.

Lương Tiêu cầm dù, trong lòng đau nhói.

-

Kịch bản đã viết, Hoắc Lan tới phim trường nhìn ngắm, nghe biên kịch lớn tiếng nói qua một lần, hơi hơi gật đầu: “Ngài vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Biên kịch rất thích cốt truyện này, khẳng khái bắt tay, “Về sau mong được hợp tác nhiều hơn.”

Hoắc Lan cảm ơn rồi tiễn biên kịch đi, nhìn về phía phim trường.

Lương Tiêu đưa dù xong thành công lui về sau, cảnh quay đã quay xong rồi. Giang Bình Triều còn ở trong mưa thất hồn lạc phách mà du du đãng đãng, đoàn phim còn đang khá bận, mấy máy camera chuyển cảnh với nhau.

Máy tạo hiệu ứng mưa vẫn làm việc chuyên nghiệp như cũ, hướng gió thay đổi, hơi nước bị thổi qua, dính lên quần áo.

“Lương tiên sinh hôm nay nhắc đến ngài rất nhiều lần.”

Quản gia chắn thay anh, hiệu quả có hạn, báo lại: “Nghe nói là ngài nấu canh gừng, Lương tiên sinh cái gì cũng chưa nói, uống một ngụm đã xong rồi.”

Quản gia vắt hết óc suy nghĩ, sinh động như thật: “Còn thừa một chút, đã để vào bình giữ ấm……”

Hoắc Lan nhíu mày: “Nấu thêm một nồi.”

“……” Quản gia: “Vâng.”

Hoắc Lan rất không thích canh gừng, không ngờ Lương Tiêu ngược lại thích, cau mày nghĩ nghĩ: “Xí nghiệp dược bên kia ——”

“Không cần làm thuốc ức chế hương gừng nữa.” Quản gia suy yếu, nhanh chóng mở miệng ngăn cản, “Lương tiên sinh…… Cũng không thích đến như vậy.”

Hoắc Lan cảm thấy cậu lại có chút cổ quái, liếc mắt nhìn quản gia một cái, không nói thêm gì nữa.

Ô giấy không chắn được mưa, Lương Tiêu đứng dưới trời đầy nước cả nửa ngày, trên người đã ướt đến lạnh thấu tim, một lát sau được người phụ trách chạy tới đưa cho chiếc khăn lông khô.

Lương Tiêu gạt gạt nước trên người, nhìn xuyên qua đám người, lại nhìn thoáng qua Hoắc Lan.

Tốt xấu gì cũng là bên đầu tư, Hoắc tổng đến xem đoàn phim làm việc, thị sát tiến độ quay chụp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Ánh đèn đều đặt quanh nơi quay chụp, ánh sáng hắt đến đây có hạn, đến bên này đã có chút ảm đạm.

Xuyên qua hơi nước mỏng, cho Hoắc Lan một cái gật đầu nhạt nhẽo.

Lương Tiêu dường như đã không chờ được nữa, đưa khăn lông khô cho Đoàn Minh: “Đoàn ca, giúp ta lấy một chút.”

“…… Mau trở về uống nước ấm, tôi lấy cho cậu túi chườm nóng, rồi đắp chăn đi ngủ ——” Đoàn Minh nói một lèo, “Cậu làm gì đấy?”

Lương Tiêu: “Tôi đi một chút rồi về.”

Đoàn Minh sốt ruột, “Ai” một tiếng túm chặt lấy người, dừng chân thở dài: “Ngủ một giấc đi đã, đừng để bị cảm!”

Lương Tiêu cầm dù đi qua, vòng qua đoàn người, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của quản gia, cười cười, không tiếng động gật đầu.

Quản gia vui vô cùng, cảm động đến rơi nước mắt: “Lương tiên sinh……”

Hoắc Lan hơi giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Lương Tiêu.

Lương Tiêu mở dù ra, giúp anh chắn hơi nước: “Hoắc tổng.”

Quần áo trên người cậu còn chưa thay, sắc mặt lạnh đến xanh trắng hết cả, Hoắc Lan nhìn lướt qua: “Đi về trước đã.”

“Không vội, còn phải đợi xem có cần quay bổ sung không đã.”

Lương Tiêu biết anh không hiểu, thuận miệng tìm lý do: “Anh cũng tới quay phim sao?”

Hoắc Lan thật ra cũng không rõ mình đến để xem cái gì, nghe cậu hỏi thì thuận thế gật gật đầu.

Lương Tiêu cười cười: “Tôi ở đây cùng anh chờ thêm lát nữa.”

Quản gia ngờ được rằng anh lại hợp tác như thế, sắp khóc đến nơi, chạy tới thấp giọng thúc giục, gọi người mang áo lông vũ lẫn áo gió đưa lại đây.

Cảnh của Giang Bình Triều cũng quay xong rồi, ngay sau đó lập tức bị cha mẹ cùng trợ lý vây quanh, lấy khăn lông lấy nước ấm, vây lại đến kín mít thì thôi.

Hoắc Lan không biết phim trường thì ra cũng có sự đối đãi khác biệt như thế, nhớ tới Lương Tiêu khi nhận khăn lông đơn bạc kia nhăn mày lại.

Lương Tiêu thấy anh nhìn Giang Bình Triều đến ngây cả người thì nhường chiếc dù đang cầm cho anh, nhẹ giọng khuyên: “Đều đã qua rồi.”

Hoắc Lan ngẩn ra: “Gì cơ?”

Hơi nước bay bay, Lương Tiêu nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, nhớ tới lời quản gia nói về chuyện tiểu Hoắc Lan nhặt thư trong mưa gió khi xưa, trong lòng đau nhói: “Ngày đó trời cũng mưa lớn như vậy sao?”