Xuyên Nhanh Khuynh Sắc Liêu Nhân

Chương 7

“Em biết, em giống như con thiêu thân, em biết anh là lửa, nếu không tôi sẽ không quay đầu lại—” Giọng nói của cô gái văng vẳng bên tai, mang theo cảm giác thất vọng, quyết tâm.

“Anh sao có thể để em một mình gồng gánh được chứ, nếu em muốn ngã thì anh sẽ đi cùng em!” Cho đến lúc này, hắn đã không thể chịu đựng và cũng không thể thoát ra được nữa. Chỉ có thể ích kỷ dẫn cô cùng nhau đắm chìm, nhưng dù sao tình cảm như vậy cũng không nhìn ra được, chỉ có thể làm khổ em gái mình

Hắn trở mình đè cô xuống thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã mong muốn từ lâu kia. Sự ngọt ngào khiến hắn muốn đắm chìm trong đó. Thật lâu sau, nụ hôn dài nóng bỏng cuối cùng cũng kết thúc. Hắn miễn cưỡng rời khôi đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ, vùi đầu vào hõm cổ cô. Nụ hôn ấm áp dọc theo xương quai xanh tinh xảo dần đi xuống phía dưới. Khi bộ đồ ngủ được cởi ra, cô gái với thân hình đẹp đẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra trước mắt hắn. Hai mắt hắn đỏ bừng, đồng tử co rút lại, hơi thở dồn dập, hai tay có chút run rẩy, hắn nhẹ nhàng mơn trớn bầu ngực trắng nõn của cô, ngón tay khẽ chạm vào đầṳ ѵú hồng nhuận, dưới sự đυ.ng chạm, hai đầṳ ѵú vốn đã mềm mại dần dựng lên run rẩy, như đang chờ người xoa bóp. Hắn tò mò siết chặt tay, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của em gái mình.Trái tim bắt đầu rung động, động tác trên tay tăng thêm lực, nhìn thấy cô nhẹ nhàng rêи ɾỉ dưới thân, trong lòng hắn hiện lên một sự thỏa mãn khó nói thành lời

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn khó lòng kiềm chế nổi liền cúi xuống ngậm lấy núʍ ѵú đã dựng đứng, nhẹ nhàng cọ xát liếʍ mυ'ŧ.

Hai tay cũng không nhàn rỗi mà sờ soạng hai bầu ngực, chậm rãi nhào nặn, vuốt ve. Thiếu nữ dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, chưa phát triển hết, kích thước vừa vặn trong lòng bàn tay, rất xinh đẹp.

Bị anh trai đùa bỡn như vậy, cô không chịu nổi, rêи ɾỉ thành tiếng : “Ưm… anh… anh trai…” Tay ôm lấy đầu hắn, hai tay luồn qua tóc hắn nắm chặt.

Khuôn mặt tuấn tú của cô nhuốm đầy du͙© vọиɠ, đôi môi kiều diễm dính đầy nước bọt, toát ra một màn vô cùng da^ʍ mỹ, gợi cảm.

Môi hắn di chuyển dọc theo vùng bụng dưới, cho đến vùng đất bí mật của cô, trắng nõn hồng hào như cọng bún trắng vừa mới chui ra khỏi l*иg. Hắn ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "A Khuynh, có thể chứ?"

Cô mở to hai mắt mờ mịt, nhìn hắn vừa thẹn thùng lại vừa tức giận : “Anh trai, đều đã như vậy, anh còn hỏi em..."

“A Khuynh, A Khuynh của anh!” Giọng điệu của hắn toát ra niềm vui sâu sắc, đôi mắt có hồn của hắn cũng sáng lên như những giọt sương mai.

Sau đó, hắn mang theo du͙© vọиɠ thầm kín, tách hai chân của cô ra.. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nơi riêng tư của phụ nữ, hóa ra nó lại đẹp đến vậy, hai cánh hoa hồng hào e thẹn như đang vẫn gọi. Hắn nuốt nước miếng, tay chậm rãi hướng lên hạt đậu nhỏ đang nhô lên kia.

Nhẹ nhàng xoa nắn.

"A ... ưm ... anh trai ..." Cô vui sướиɠ rêи ɾỉ như tiếng mèo kêu, phảng phất có chút mê mang khó tả

Hắn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khích lệ của cô, côn ŧᏂịŧ dưới thân cương cứng khó chịu, côn ŧᏂịŧ chưa từng bị vấy bẩn lộ ra màu da nhợt nhạt, mang theo mùi vị sạch sẽ của thiếu niên. Tuy nhiên, hắn đã hơn mười tám tuổi, gậy thịt cũng đã phát triển rất lớn. Hắn quỳ xuống giữa hai chân cô, cầm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn nhẹ nhàng cọ xát hai cánh hoa đang sủi bọt. Cho dù chỉ mới cọ xát nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn khiến hắn run rẩy vui sướиɠ.

Một lúc sau, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra từ qυყ đầυ thô to, tiểu huyệt của cô gái vô tình bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi làm cho co rút lại, giống như cái miệng nhỏ nhắn đang cố gắng nuốt chửng..

Hắn ngơ ngác đỏ mặt, không ngờ bản thân sớm như vậy đã bắn ra…

Chẳng lẽ hắn là người thứ hai trong miệng những người khác không? Thật xấu hổ a!

Không được, hắn không thể ở trước em gái bày ra bộ dạng mất mặt như vậy được. Không lâu sau, hắn liền điều chỉnh tâm lý, lấy lại sức mạnh.

Chỉ là hắn thương hại em gái còn quá nhỏ, sợ cô không chịu nổi, vẫn là nên cọ xát bên ngoài đã.

Ngày hôm sau, cô nhìn đôi chân run rẩy không đứng vững nổi của mình, liền nhớ lại tất cả sự điên cuồng hôm qua. Ngoại trừ bước cuối cùng, những gì nên làm hai người đều đã làm. Nhưng mà, thân thể này của cô vẫn rất mẫn cảm, bọn họ đều là lần đầu tiên nếm thử trái cấm nên có chút mất kiểm soát! Cô biết rằng kể từ khi bước vào không gian Eros này, cô phải vứt bỏ mọi kiềm chế và rụt rè, cô phải có khả năng hành động, muốn lừa gạt người khác thì trước tiên phải tự lừa gạt bản thân. Thực ra chuyện này cũng không có gì không tốt, cô vốn không phải là người tốt, đối với chuyện nam nữ cũng không hề chán ghét, đặc biệt là những người đàn ông ưu tú. Không chỉ có đàn ông mà phụ nữ cũng rất vui sướиɠ. Cô liếʍ môi, nhớ lại sự nhiệt tình của anh trai ngày hôm qua, khẽ mỉm cười.

Sau khi sửa soạn xong, hai người liền cùng nhau đi học. Vừa tới cổng trường liền nghe thấy có người gọi, “Mộ Khuynh An.” Quay đầu lại, nam sinh này, Mộ Khuynh Khuynh cũng biết, chính là nam thần Chu Ngôn, có quan hệ rất tốt với Mộ Khuynh An. Cô bước tới, ngoan ngoãn gọi: "Anh Chu Ngôn!"

Chu Ngôn đi đến bên cạnh hai người, khen ngợi: “Khuynh Khuynh, đã mấy ngày không gặp, em giống như ngày càng xinh đẹp hơn vậy!” Đây là lời thật lòng của hắn. Mộ Khuynh Khuynh hiện tại đang ở độ ngây thơ xinh đẹp, rất khó để thu hút đàn ông.

Mộ Khuynh An ho khan một tiếng, ngắt lời hắn: "Đi thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi!"

Hai người đưa Mộ Khuynh Khuynh đến lớp học của cô, sau đó đi về phía dãy phòng cấp 3. Trên đường đi, Chu Ngôn đứng trước mặt Mộ Khuynh An, nhìn trái nhìn phải, kỳ quái nói: "Mấy ngày trước nhìn cậu còn có bộ dạng người sống chớ lại gần, giống như người khác đang thiếu nợ cậu. Thế mà lúc này mặt mày như đang nở hoa, ánh mắt ôn nhu, nói, cậu có đối tượng phải không? Hôm qua xin nghỉ học không phải là để đi hẹn hò đấy chứ?”

Nhìn người trước mặt một bộ dạng bắt hắn phải thành thật khai báo, Mộ Khuynh An lười để ý đến cậu ta, nhàn nhạt nói: "Cậu thật nhàm chán?"

Chu Ngôn cau mày cười gượng : “Tôi đây không phải là đang quan tâm đến cậu sao!”

Ngay khi Mộ Khuynh Khuynh vừa ngồi xuống, đã thấy mấy nữ sinh vây quanh mình, tôi một câu cậu một câu hỏi : "Mộ Khuynh Khuynh, nam sinh cao ráo đẹp trai vừa rồi là ai vậy? So với minh tinh còn đẹp hơn rất nhiều!"

"Đúng, đúng, đặc biệt là đôi mắt đó, thật quyến rũ!"

Dương Tử Nguyệt ngăn mấy nữ sinh đó lại, hét lên : "Được rồi, được rồi, cô giáo sắp đến rồi, về chỗ đi! Đừng có tụ tập ở đây nữa.". Ngay khi đám đông vừa tan, Dương Tử Nguyệt còn lẩm bẩm trong miệng “đúng là hoa si.”

“Được rồi, cũng không có gì, anh trai mình lớn lên đẹp như vậy, đó là sự thật!” Mộ Khuynh Khuynh cũng thảo quả, biết mấy cô gái nhỏ tuổi này tính tình thẳng thắn, không nhiều lời xoắn xuýt, đơn giản làm cho người ta thích.

Hai người trò chuyện được một lúc thì giáo viên bước vào. Tiết học đầu tiên là môn toán, nhìn thấy Phương Tiến, Mộ Khuynh Khuynh cảm thấy có chút không thoải mái, liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Nhìn Phương Tiến nói chuyện bình tĩnh như thường lệ, cô thầm thở dài, đúng là gừng càng già càng cay.

Trong giờ học, Phương Tiến không bao giờ nhìn cô một cái, nếu kí ức của hai ngày trước không quá rõ ràng, cô sẽ cho rằng họ chỉ là mối quan hệ thầy trò bình thường nhất. Cô lấy bút chọc chọc giấy, lẩm bẩm: "Kêu anh giả vờ, anh liền giả vờ.”

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bíp bíp của điện thoại di động, là tin nhắn âm thanh. Mở ra liền thấy: “Hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Thì ra là của Phương Tiến gửi tới. Cái này có được tính là vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới không nhỉ. Cô nhẹ nhàng đáp : “ rất tốt.”

Một lúc sau, lại thấy hắn nhắn lại :"Trưa nay em có muốn đi ăn với tôi không?"

Nghĩ đến Mộ Khuynh An đã nói buổi trưa sẽ đợi cô cùng nhau ăn cơm, cô chỉ có thể từ chối "Buổi trưa, anh trai sẽ đến đón em. Em xin lỗi, thầy Phương.”

Sau khi tan học, Mộ Khuynh Khuynh đi đến cổng trường. Từ xa, cô đã nhìn thấy thiếu niên tuấn tú ở trong đám đông. Áo sơ mi được cắt may tỉ mỉ có đan chéo nhẹ, quần dài phẳng phiu tao nhã, độc nhất vô nhị dưới ánh mặt trời ấm áp. Cho dù đứng trước bao nhiêu người đi chăng nữa, cũng không ai có thể dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn

Vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy em gái đang nở nụ cười tươi rói nhìn mình. Trong lòng Mộ Khuynh An lập tức ngọt ngào, đi đến trước mặt cô, xoa xoa tóc mái trên trán cô.

Hắn khẽ gọi, "A Khuynh!"

Mộ Khuynh Khuynh cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nói : "Anh à, đi ăn cơm thôi, hôm nay em muốn ăn thịt lợn xào nấm. Nhưng mà, tay nghề trong nhà ăn không ngon bằng anh. Nếu không, tối nay anh làm cho em ăn, được không?"

Có thể không sao? Nhìn thấy bộ dạng ngây ngô đáng yêu như một chú mèo con của cô, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh hai người quấn quýt thân mật ngày hôm qua. Hắng giọng, cố giấu đi những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, hắn thấp giọng nói : "Được, tối nay anh nấu cho em ăn nhé!"

Mộ Khuynh Khuynh khoác tay anh đi về phía nhà ăn của trường, trên đường đi thỉnh thoảng gặp một người bạn học quen biết gật đầu chào, không lâu sau đã đến nhà ăn lầu hai.

Sau khi gọi món, hai người yên lặng ăn cơm, không được nói chuyện. Điều này bọn họ đã được dạy dỗ từ khi còn nhỏ.

Trong không khí ồn ào của nhà ăn, cả hai tạo thành một hình ảnh có một không hai. Có một số bạn học nhận ra hai người, thì thầm bàn tán : “Hai người này, tính tình tốt như thế, là một đôi sao?

Một vài người nghe thấy vậy liền đứng ra giải thích : “Không phải, đây là Mộ Khuynh An và em gái anh ấy học lớp 11…”

“Ồ, thì ra là thế. Nhìn thật xinh đẹp..”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor: Tiểu Dã.