【 Tan học tới văn phòng. 】
Dư Phong đang đi học, nhận được tin nhắn của Trần Dực Đô, nhìn Trần Dực Đô ở trên bục giảng mặc tây trang đi giày da. Nhớ lại sự tình phát sinh ở trong văn phòng hắn ngày hôm qua, Dư Phong không còn tâm trạng để nghiêm túc nghe giảng.
Lần này nhiệm vụ trò chơi đưa ra không có quá nhiều, chỉ là cùng Trần Dực Đô ký kết hợp đồng SM. Dư Phong vốn tưởng rằng trải qua sự việc ngày hôm qua thì nhiệm vụ này đã được hoàn thành, nhưng mà thanh tiến độ nhiệm vụ lại chẳng thay đổi tý nào.
Bất đắc dĩ,cậu chỉ có thể tiếp tục nghe theo mệnh lệnh Trần Dực Đô.
-----
Dư Phong cảm thấy lưng mình bỗng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cậu nhắm mắt, đôi tay cũng bị Trần Dực Đô dùng cà vạt trói lại.
“Thầy Trần ……” Dư Phong dừng một chút, sửa lời nói “Chủ nhân, nhẹ một chút……”
Trần Dực Đô không để ý đến cậu, đẩy cậu ngã xuống ghế sô pha, thô bạo mà đem quần cậu kéo xuống.
“A……” Dư Phong phản ứng có điều kiện mà kêu ra tiếng, hai chân không tự giác co lại, lại bị Trần Dực Đô kéo ra.
“Không được lộn xộn.” Âm thanh lạnh lùng của Trần Dực Đô vang lên bên tai Dư Phong, Dư Phong thở ra một hơi thật sâu, ở trong một không gian tầm mắt bị bịp kín tối tăm chờ đợi trừng phạt.
“A ——” Trong miệng Dư Phong bị nhét vào một quả cầu, nó khiến cậu lúc nào cũng phải mở miệng, có hai sợi dây gắn với quả cầu buộc chặt phía sau cậu.
Không thể nhìn thấy hoàn cảnh của mình, thậm chí không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lấy tư thế xấu hổ này thuần phục dưới thân Trần Dực Đô chịu nhục, Dư Phong bất lực mà nắm chặt tay.
“Ân…… Ưm……” Dư Phong còn chưa hoàn toàn thích ứng với quả cầu trong miệng, dưới hậu huyệt bỗng nhiên cũng bị cắm vào một cái dươиɠ ѵậŧ giả, phía ngoài hình như còn có một chiếc đuôi lông xù xù xúc cảm, rũ ở trên mông cậu.
Huyệt thịt bị căng ra gây ngứa ngáy toàn thân, dươиɠ ѵậŧ giả cứng rắn thẳng tắp đâm vào thịt mềm, làm cậu nhịn không được càng muốn đồ vật thô to cắm vào thật sâu.
“A…… Ân… Ha……” Trong miệng Dư Phong chỉ có thể đứt quãng phát ra âm thanh như lẩm bẩm, ở phía dưới bị căng ra, trong miệng có một lượng lớn nước bọt cậu không thể nuốt vào, tràn ra ngoài thông qua lỗ nhỏ trên quả cầu.
“Thật xinh đẹp.” Trần Dực Đô vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình.
Gương mặt ửng hồng Dư Phong cố gắng mà hô hấp, miệng bị ép ngậm quả cầu, hai cánh môi mỏng như là một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, ren bịt mắt màu đen làm khuôn mặt trắng nõn của Dư Phong càng hiện ra gợi cảm, từng chút đốt cháy sự kiên nhẫn của Trần Dực Đô.
Lối vào nhục huyệt bị cắm vào một cái đuôi cáo, cây gậy lẻn vào nhục động, cái đuôi rũ ở cánh mông trắng nõn, theo mỗi lần Dư Phong hít thở mà đong đưa một chút.
Hô hấp của Trần Dực Đô bắt đầu trở nên nóng rực, hắn thật muốn đem tiểu hồ ly câu nhân này cắn nuốt sạch sẽ.
“Ha…… A ân……”
Trần Dực Đô hôn lên đầṳ ѵú Dư Phong, chỉ là dùng môi nhẹ nhàng chạm vào viên đậu đỏ cứng rắn liền đủ để cho Dư Phong phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“Ưm ——” Cơ thể Dư Phong đột nhiên run lên, do hậu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người cậu đều trở nên run rẩy.
Đầṳ ѵú truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, nước miếng Trần Dực Đô ấm ấm, một trên một dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu. Thân mình cậu hơi hơi phát run, lại phải bắt buộc chịu đựng loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Đến khi Dư Phong phản ứng, trong miệng Trần Dực Đô đã ngậm một khối đá, khối đá ướŧ áŧ lạnh băng lướt qua từng tấc da thịt trên ngực Dư Phong, làm cho da thịt trắng nõn trở nên trơn bóng, bọt nước lạnh lẽo lưu lại trên da thịt, lại khiến cho cơ thể cậu càng ngày càng nóng.
“A…… Ân……” Dư Phong dần dần thích ứng loại cảm giác lạnh lẽo này, khối đá ở trong miệng Trần Dực Đô di chuyển một đường xuống phía dưới, dừng ở trên rốn cậu,
Như một loại an ủi thân mình cậu dần thả lỏng, hậu huyệt dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu, chiếc đuôi như sinh ra đã ở trên đó, nhẹ nhàng rung rung.
Cằm Trần Dực Đô thượng như có như không tỳ lên làn da non mịn của Dư Phong, khối băng trong miệng vẫn không ngừng hòa tan thành nước ấm (do nhiệt độ trong miệng ổng ấm á) chảy ra, thấm vào từng sợi dây thần kinh của cậu.
“A ——”
Một khối băng cực lớn đột nhiên nhét vào hậu huyệt. Đồ vật lạnh băng làm thịt non ở nhục bích đau đớn. Dư Phong muốn nói chuyện, nói Trần Dực Đô mau đem khối băng này lấy ra, nhưng miệng lại bị quả cầu ngăn trở, chỉ có thể phát ra âm thanh a a xin tha.
“A a…… Ân…… ……”
Khối băng ở trong dũng đạo ấm áp nhanh chóng tan thành một bãi nước lạnh.
Ngay sau đó, khối băng thứ hai cũng bị nhét vào nhục huyệt, nhục huyệt nhỏ hẹp nháy mắt bị căng đầy, nước đá càng ngày càng nhiều, cảm giác lạnh lẽo đánh sâu vào bên trong, đem du͙© vọиɠ dâng lên lại dập tắt, vòng đi vòng lại.
“Không…… Ô ô……” Dư Phong muốn ngăn cản Trần Dực Đô dừng việc nhét khối băng vào, huyệt khẩu cắn chặt, không cho đồ vật khác tiến vào.
Trần Dực Đô đem cái đuôi từ trong nhục động rút ra, đâm hai ngón tay vào, dễ dàng tiến vào nhục huyệt bị đông lạnh đến cứng đờ mà mình tạo ra.
“Ưm Ưm…… A……” Dư Phong không dám phát ra âm thanh, dù sao thì trên hành lang bên ngoài văn phòng còn có rất nhiều học sinh đi lại.
Trần Dực Đô dùng hai ngón tay kéo căng huyệt khẩu ra, thả một khối khối băng lớn vào, tường thịt phấn nộn đông cứng kẹp chặt khối băng, dùng nhiệt độ cơ của thể đem khối băng hòa tan thành nước.
“A a a a!” Hậu huyệt thượng tựa hồ đã không còn cảm giác, ngực Dư Phong kịch liệt phập phồng, rõ ràng bị du͙© vọиɠ đốt đến cơ thể nóng lên, rồi hậu huyệt lại phải chịu lạnh đến thấy xương băng áp lại……
Nước lạnh từ bên trong theo phần đùi chảy xuống phía dưới, trong miệng Dư Phong tràn đầy nước bọt, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, nếu không nước bọt sẽ chảy vào phổi, gây một trận ho khan kịch liệt.
“Ưm ——”
Hô hấp Dư Phong cứng lại, mặc kệ việc nhục huyệt đã bị khối băng đông lạnh đến không còn cảm giác, nhưng cậu vừa rồi vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được qυყ đầυ nóng bỏng cọ vào huyệt khẩu của cậu.
-----
Tới khi gần tan học, Trần Dực Đô nhìn xung quanh chỗ ngồi học sinh phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Dư Phong.
Những người khác có lẽ nhìn không ra trong ánh mắt có ý vị độc đáo, nhưng Dư Phong nhìn ra, cậu tựa hồ đã có thể biết trước lát nữa ở văn phòng sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Quần – cởi ra, thầy muốn kiểm tra nhiệm vụ ngày hôm qua có hoàn thành hay không.”
Cửa văn phòng khóa đem âm thanh ồn ào náo động ngoài hành lang ngăn lại, trong phòng tối tăm chỉ còn lại Dư Phong và Trần Dực Đô.
Dư Phong nuốt nuốt nước miếng, nói: “Không…… Không có.”
Cậu ngày hôm qua thật sự là không thể nhịn được, đem tất cả những thứ kia trong cơ thể đều rửa sạch sẽ.
Trần Dực Đô nhìn về phía cậu, cười không ra tiếng, sau đó đem Dư Phong đặt ở vị trí giống ngày hôm qua.
“Hôm nay trừng phạt…… Sẽ không ôn nhu như trước.”
Trần Dực Đô từ ngăn kéo lấy ra một cái bịt mắt, bịt lên mắt Dư Phong.
“Không nghe lời thì phải ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt.”
=======================================
Mandy : éc éc vợ ơi, anh thi xong rồiiiiii