Trò Chơi Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 18.1

Trần Dực Đô nhìn thoáng qua Dư Phong đã bị chơi đến thất thần, một tay cầm côn ŧᏂịŧ của mình, chậm rãi đâm vào.

Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.

Hoa huyệt phun nước lên qυყ đầυ, huyệt thịt gắt gao chống lại sự xâm phạm của Trần Dực Đô.

“Ưm…… A!” Dư Phong cắn chặt quả cầu trong miệng, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cố ý đâm mạnh vào điểm mẫn cảm,cái đuôi trên mông cũng trêu chọc không nhẹ làm cậu ngứa ngáy

“Ưm hức…”

Trong miệng bị lấp đầy, căn bản không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.

“A ——” Dư Phong đau đến mức nước mắt trào ra liên tục.

Nhục huyệt nhỏ hẹp phía sau bị dươиɠ ѵậŧ thô tráng mạnh mẽ căng ra, thô bạo xẹt qua thành ruột, bộ phận bí ẩn nhất của hai người dán sát nhau chặt chẽ.

Đau quá!

Hậu huyệt vừa nóng vừa lạnh, bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lấp đầy, cơ thể không nhịn được mà run lên.

Bỗng nhiên côn ŧᏂịŧ bị nhục động xoắn chặt mυ'ŧ vào, cảm xúc lạnh băng trên thành ruột dần dần trở nên nóng cháy, Trần Dực Đô chậm rãi di chuyển hông, dươиɠ ѵậŧ to lớn đang nghiền áp bức thịt.

Nhục động Dư Phong bị xé rách nhưng đau đớn cũng đang biến thành một loại cảm giác sung sướиɠ, sướиɠ đến mức cả người cậu nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Trần Dực Đô lấy quả bóng trong miệng Dư Phong ra, đại não Dư Phong sắp hít thở không thông cuối cùng cũng hoãn lại, cậu thở mạnh ra, nước bọt trong miệng theo khóe môi tràn ra bên ngoài lại bị Trần Dực Đô dùng dươиɠ ѵậŧ đỡ lấy đút vào trong nhục huyệt cậu.

“Không cần…… thầy Trần ……”

Dư Phong vẫn chưa quen sửa đổi xưng hô, cậu nghẹn đến mức đỏ bừng mặt

“Căng quá…… thầy Trần … Đừng như vậy… A a……”

Trần Dực Đô nâng cánh mông trắng nõn của Dư Phong lên, đem cái đuôi xù xù từ trong nhục huyệt rút ra, hung hăng đem côn ŧᏂịŧ cắm vào.

“A…… Chủ nhân…… ưm a……”

Dư Phong lúc này mới ý thức được vừa rồi cậu gọi sai xưng hô, chỗ sâu nhất trong nhục bích bỗng nhiên bị khai phá, thậm chí có thể từ bụng nhỏ của cậu nhìn ra hình dáng cây dươиɠ ѵậŧ.

Trần Dực Đô chế trụ mông Dư Phong, dươиɠ ѵậŧ được nhục động hầu hạ, đâm qua từng tầng thịt, thâm nhập vào sâu, nơi hai người giao hợp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

“A a…… Chủ nhân…… Thao sướиɠ muốn chết…… Ha…… A a……”

Lời vừa nói ra, Dư Phong cũng không dám tin đây là lời cậu nói với chính thầy của mình.

Vốn nên là văn phòng trang trọng nghiêm túc lúc này lại quanh quẩn tiếng thân thể va chạm cùng tiếng kêu dâʍ ɭσạи của Dư Phong.

Dư Phong nằm ở trên ghế sô pha, hai chân bị Trần Dực Đô đưa lên cao tách ra, giữa hai đùi bị một cây côn ŧᏂịŧ đỏ tím không ngừng nhét vào rút ra, làm dâʍ ɖị©ɧ cậu không ngừng chảy ra, ánh mắt tan rã.

“A a! Muốn…… Muốn chết! A a…… Chủ nhân…… Nhẹ một chút a…… Ưm……”

Nhục huyệt Dư Phong bị côn ŧᏂịŧ mãnh liệt đâm sâu vào đến nỗi da đầu tê dại, trong dũng đạo gắt gao bao vây dươиɠ ѵậŧ đâm ở trong bức thịt mẫn cảm, bức bách huyệt khẩu ôm đến tận rễ côn ŧᏂịŧ.

“Ân a…… Thầy…… Nga…… Chủ nhân…… Sướиɠ…… Muốn bắn a……”

Tiếng thở dốc của Dư Phong càng ngày càng nặng, sắp bắn tinh, nhưng nhục huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tựa như cố ý tra tấn cậu, mỗi khi sắp cao trào, lại không thể bắn ra

“Chủ nhân…… Cầu xin…… Chủ nhân, cho em…… A…… Bắn ra ……”

Trần Dực Đô nheo mắt, đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ lớn rút ra, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp.

“A ——”cảm giác bắn tinh lạibị bắt gián đoạn, hai mắt Dư Phong nghẹn đến mức đỏ lên.

Nhục huyệt bị dươиɠ ѵậŧ làm ra một cái da^ʍ động, bức thịt hồng bên trong còn rất nhiều nước đá, trống rỗng mà run nhè nhẹ đóng mở, tựa như đang chờ mong được dươиɠ ѵậŧ lần nữa cắm vào.

Dư Phong không biết vì sao Trần Dực Đô đột nhiên dừng lại, càng không nhìn được hắn đang làm cái gì, chỉ nghe được tiếng hắn xé rách đồ vật gì đó, sau đó là im lặng.

“Chủ nhân…… Còn muốn…… Muốn được côn ŧᏂịŧ thao……”

Dư Phong co rút nhục huyệt muốn đem nước lạnh bên trong chảy ra, đáng tiếc da^ʍ huyệt căn bản không chịu khống chế của cậu.

Trần Dực Đô thời điểm thao huyệt chưa bao giờ thích nói nhiều lời, khi hắn đeo lên nanh sói vào dươиɠ ѵậŧ và lần nữa đâm vào huyệt khẩu của Dư Phong, Dư Phong biết vừa rồi hắn làm cái gì.

“A…… Ngứa……” Trên trán Dư Phong nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nanh sói đâm vào thịt non, gây nên một trận ngứ ngáy, nanh sói nếu cứ cắm vào nhục huyệt, có lẽ sẽ chết đi?

“A…… Không thể……”

Dư Phong rất khó tưởng tượng cảm giác của thân thể khi dươиɠ ѵậŧ mang thứ này cắm vào.

Trần Dực Đô đánh lên mông Dư Phong mấy cái, khiến cậu đau đến cau mày.

“Không thể?” Trần Dực Đô cuối cùng cũngmở miệng nói chuyện.

“Có thể……” Dư Phong bị sự ngứa ngáy ở huyệt khẩu làm cho khó chịu, mà nhục động thịt non càng là muốn được xâm nhập an ủi.

Côn ŧᏂịŧ mang theo hạt nhọn dày đặc cọ xát ở huyệt khẩu, Dư Phong nhắm mắt lại, tưởng tượng bộ dáng đáng sợ của đồ vật kia mang trên dươиɠ ѵậŧ Trần Dực Đô, ngay sau đó nhục huyệt truyền đến cảm giác căng trướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

“A…… A!!!…… Cứu cứu em…… Chủ nhân nhẹ thôi…… Đau quá…… Đừng……”

Đại qυყ đầυ mang theo nanh sói bị nộn huyệt hút vào, nanh sói không chút khách khí đâm ở vách trong, tạo ra từng trận đau khổ.

Trần Dực Đô tiếp tục đâm vào, càng ngày càng nhiều nanh sói bị nhục huyệt hút vào, ở huyệt khẩu phát ra âm thanh.

“Không cần…… Không cần đâm vào bên trong …… Ư ưm…… A……”

Dư Phong cảm giác hậu huyệt mình có thể bị xé rách!

Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cùng với gai nhọn của nanh sói, đau đớn cùng cảm giác bị lấp đầy no căng hết đợt này đến đợt khác kéo tới, dươиɠ ѵậŧ Dư Phong mềm nhũn cũng bị sự mãnh liệt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra rất nhiều tuyến dịch, mã mắt giật cứng, không ngừng tràn ra bên ngoài.

Trần Dực Đô kiên nhẫn sau khi đâm vào được nửa cây, đột nhiên thao nhập về phía trước, đại dươиɠ ѵậŧ mang theo nanh sói cứng rắn nhét vào giữa hai cánh mông, trứng dái dán ở trên cánh mông.

“A ha…… Chủ nhân…… Mau cᏂị©Ꮒ đĩ da^ʍ… A a…… Chịu không nổi……”

Dư Phong ban đầu cho rằng đây sẽ là một loại tra tấn thống khổ, khi dươиɠ ѵậŧ cùng nanh sói đâm lút cán vào thân thể khi, cậu lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có!

Cậu muốn đại dươиɠ ѵậŧ ngừng ở nhục động nhanh chóng cọ xát di chuyển, đem thịt non vách động tất cả đều chăm sóc một lần.

========================

Mandy : Các bồ muốn câu chữ nó thô tục hơn không? Hay là giữ nguyên?