Đồng Y Văn khó hiểu nhìn hắn, cảm giác khó nhịn xuất hiện trên mặt cô khiến hai má cô đỏ bừng. Vì giúp cô hiểu ý hắn, Trình Phùng Vũ dùng hạ thể đã cứng rắn nhô cao của mình cọ cọ cô, khiến cô xấu hổ tới hai tai đỏ như nhỏ ra máu, cuối cùng dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu ừ một tiếng.
…
Cuối cùng, hắn mυ'ŧ vυ' cô, đầṳ ѵú bị hắn gặm cắn tới sưng đỏ.
Mà cô bị hắn bắt phải nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn vừa bắn ra vào bụng, bên khóe môi toàn là dịch thể màu trắng đυ.c.
…
Sở dĩ Trình Phùng Vũ nói "hắn tự nhận mối tình đầu của hắn là Đồng Y Văn" bởi vì hai người vốn chưa từng ở bên nhau.
Những hình ảnh hắn với cô thân cận nhau đều là ảo tưởng trong đầu hắn.
Hắn đã từng cảm thấy mình bệnh hoạn.
Nhưng hắn vốn có bệnh thật.
Đổi một cách nói khác, hắn cho rằng mình mắc một căn bệnh, có lẽ là một chứng bệnh ảo tưởng, nếu không vì sao hai người chỉ có quan hệ đơn thuần nhưng trong đầu hắn lại "bắt nạt" cô tới mức này?
Mây nắm sau, khi hắn lại truy cứu nguyên nhân bọn họ không ở bên nhau, có lẽ vẫn là do căn bệnh kia của mình ---
Hắn bất an dễ giận, gặp được thứ yếu ớt tốt đẹp thật sự cần quý trọng, hắn lại không dám đυ.ng vào.
Vọng tưởng chờ khi mình tốt hơn một chút lại đi theo đuổi cô, nhưng thời gian không chờ hắn.
Cô cũng không đợi hắn.
Duyên hận của hai người ngưng hẳn vào ngày kết thúc thời cấp hai.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô đã biến mất, ngay cả phương thức liên lạc cũng theo đó mà thay đổi luôn.
Hắn tìm thế nào cũng không tìm được cô.
Hắn nhớ rõ bác sĩ nói, khi đó rõ ràng bệnh của hắn đã có xu thế tốt hơn, hắn biết đó là vì cô, hoặc phải nói đúng hơn đó là vì tình yêu.
Cô như mùa xuân đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, thời gian vừa qua, cô cũng vội vã trôi đi.
Cô biến mất rồi, bệnh của hắn lại càng nghiêm trọng hơn.
…
Vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, Trình Phùng Vũ quyết định tới thành phố M du lịch nhưng bị bạn cùng phòng ngăn cản ---
Lâm Ngạn Hữu hỏi hắn: "Tới thành phố M làm gì? Diễm ngộ ư?"
Trình Phùng Vũ liếc nhìn đối phương, chậm rãi lật sách, không tỏ ý kiến.
"Cậu đừng lắm mồm nữa." Lưu Ngưỡng nhìn thoáng qua Trình Phùng Vũ, thấy sắc mặt Trình Phùng Vũ vẫn như thường mới yên tâm lại.
"Mình chủ đùa chút thôi." Lâm Ngạn Hữu ngượng ngùng nói.
Hai người trong ký túc xá đều biết tính tình Trình Phùng Vũ không tốt lắm, những người từng nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đập đồ của hắn đều phải lo lắng đề phòng, rất sợ chọc đại thiếu gia này nổi nóng.
Bọn họ cũng mơ hồ nghe nói Trình Phùng Vũ thời cấp ba lại càng đáng sợ hơn, bị hắn nhìn một cái chẳng khác gì bị xẻo một đao.
"Đi du lịch." Trình Phùng Vũ chủ động hòa hoãn bầu không khí, từ tốn nói.