Tiểu Mạn luôn cảm thấy cô chủ đã thay đổi, giống như là từ sau khi hai người tỉnh lại, cô chủ liền trở thành một người khác, cô đã coi nơi này là nhà mình, hơn thế nữa, ánh mắt cô chủ nhìn cậu chủ cũng trở nên khác lạ, hẳn là cô cuối cùng cũng yêu cậu chủ rồi.
“Vâng, thưa cô chủ.” Sau khi Tiểu Mạn đi khỏi, Lăng Chiến Đình giúp Trầm Vi Kỳ sửa sang lại quần áo một chút: “Được rồi.”
Trầm Vi Kỳ nhìn mình trong gương, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, âu phục giày da, thần thái cao ngạo, so với Lăng Chiến Đình trước kia có vẻ như không có gì đặc biệt, nhưng thực ra vẫn có chỗ không giống, ánh mắt của cô không thâm trầm như hắn.
Cô cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa...
“Tề Thừa rất ưu tú, tuyệt đối đáng tin cậy, rất nhiều chuyện cậu ta có thể tự xử lý, nếu có chuyện gì em thật sự không xử lý được thì nhân lúc không có ai lén gọi thoại về hỏi anh.” Lăng Chiến Đình nói.
Trầm Vi Kỳ mím môi, nhìn hắn một lúc rồi hỏi: “Tại sao anh không vạch trần tôi, cũng không muốn đổi lại cơ thể?”
Lăng Chiến Đình nhếch khóe miệng Trầm Vi Kỳ lên, nở nụ cười quen thuộc của hắn: “Anh có hai nguyên tắc: Thứ nhất, em không được làm tổn thương bản thân. Thứ hai, em không được rời bỏ anh. Ngoại trừ hai chuyện này, em muốn làm gì cũng được.”
Hắn giơ tay chạm vào khuôn mặt cũ của mình: “Bao gồm cả việc hoán đổi thân phận với anh, bao gồm cả…” Hắn dừng lại.
Đâm hắn. Hắn nói đúng.
Hắn thậm chí không ngại việc cô ân ái với mình để trả thù.
Điều duy nhất khiến Lăng Chiến Đình đau lòng chính là, những lời cô nói khi dụ hắn đeo nhẫn chỉ là lừa gạt.
Thực ra bây giờ không vạch trần cô cũng bởi vì hắn có chút tư tâm, Lăng Chiến Đình hy vọng cô dùng thân thể hắn thì có thể cảm nhận được tình yêu hắn dành cho cô, có thể hiểu, tha thứ và yêu hắn.
Từ sau hôm đó, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới chuyện kia, Trầm Vi Kỳ hơi mất tự nhiên, cô quay mặt đi, ho khan một tiếng: “Xuống đi, mẹ anh còn đang chờ chúng ta.”