Trầm Vi Kỳ lần đầu trải qua cảm giác lêи đỉиɦ của đàn ông, cô bị kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời đó chinh phục, trên đời này sao lại có chuyện sung sướиɠ như vậy! Nhục bổng ngâm trong tiểu huyệt ấm áp trơn trượt, cô thực sự không muốn rút ra!
Muốn làm thêm một lần nữa.
Làm nhiều lần hơn nữa.
Cô đứng dậy, nhìn Lăng Chiến Đình, sau đó sửng sốt một chút.
Trên người bầm tím khắp nơi, cảnh tượng này quá quen thuộc. Trước kia mỗi lần bị hắn làm xong, cô đều ở trong tình trạng đáng thương như con búp bê rách này, hắn nói: “Vi Vi, bộ dáng của em khi bị anh chơi đùa thật đẹp.” Hoặc là “Vi Vi, em rên nghe thật quyến rũ, rất thoải mái đúng không.”
Bây giờ, cô có chút... lúng túng.
Cô cũng “vô tình” làm cho hắn thành ra thế này.
Nhưng cô không hề áy náy, hắn đáng bị như thế, đây là cơ hội tuyệt vời, nếu không trả thù thì thực lãng phí. Cô phải chơi hắn như chơi một con điếm! Trong lòng cô oán hận nghĩ vậy.
Cô nâng người trèo lên cơ thể hắn, sau đó nhướng mày, học vài phần dáng vẻ trước kia của hắn, sờ mặt hắn: “Lăng Chiến Đình, tôi làm cho anh cảm thấy rất thoải mái đúng không?”
Lăng Chiến Đình: “...”
Lăng Chiến Đình liên tục không đi làm cũng không ổn, Tề Thừa một mực thúc giục cô trở về công ty. Trầm Vi Kỳ suy nghĩ một chút rồi chuẩn bị đi. Dù sao cô cũng không thể trốn ở nhà mãi, cũng cần phải đi ra ngoài xử lý mọi việc, trốn tránh ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ.
Vào buổi sáng, cô bảo Lăng Chiến Đình tới giúp mình thắt cà vạt, bởi vì... cô không biết thắt.
Tiểu Mạn đi lên gọi bọn họ đi ăn sáng, nhìn thấy “Trầm Vi Kỳ” đang giúp “Lăng Chiến Đình” thắt cà vạt thì che miệng cười lén: “Cậu chủ, cô chủ, bà chủ nói rằng hôm nay sẽ đi du lịch nước ngoài cùng với bà Trần, cho nên muốn gọi hai người xuống ăn sáng.”
Lăng Chiến Đình gật gật đầu: “Biết rồi, cô đi xuống trước đi.”