“Vô Hà! Đừng giày vò ta.” Thanh âm của Lãnh Cương không hề khô khan lạnh cứng, một câu một chữ phát ra từ sâu trong linh hồn, biểu hiện tình cảnh đau đớn bất lực của hắn.
Vô Hà xoay người đối mặt với hắn khẽ nói :
“Là huynh tra tấn muội! Là huynh, đều là huynh! Huynh căn bản không cần muội, mặc kệ sống chết của muội, mặc kệ muội sống tốt hay không, luôn trốn tránh muội, không nhìn muội! Vừa xuất môn liền đi thật nhiều năm…” Nàng nghẹn ngào không thể nói thành lời, chôn ở trong lòng ngực của hắn trút xuống tình cảm tổn thương nhiều năm qua.
Lãnh Cương bất lực ôm nàng, không biết như thế nào mới tốt.
“Huynh tránh ra, không cần an ủi muội, muội không muốn huynh đồng tình.” Thấy hắn thờ ơ, Vô Hà bắt đầu giãy dụa. Nhưng không ngờ lại bị Lãnh Cương ôm càng chặc hơn, dường như sợ nàng biến mất.
“Tiểu thư!”
Môi của hắn điểm trên bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt khẽ lẫm bẫm:
“Muội muốn huynh gọi tên của muội! Huynh gọi đi! Muội không cần làm tiểu thư gì đó. Nếu huynh muốn muội, liền cưới muội, dẫn muội đi, lưu lạc chân trời cũng không sao. Nếu huynh căn bản không để ý đến muội. Vậy thì liền buông muội ra, không nên ngăn cản muội lập gia đình. Muội đã không còn khí lực chờ đợi thêm nữa rồi, rốt cuộc huynh còn muốn tra tấn muội bao lâu?” Nước mắt sớm đã thấm ướt vạt áo của hắn.
“Nàng… Thật là ngốc.” Hắn lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. “Nàng bắt ta nên làm sao bây giờ? Trốn tránh nàng thật xa, cho rằng không nhìn thấy nàng, rời khỏi nàng, liền có thể chặt đứt toàn bộ ý nghĩ xằng bậy đối với nàng. Nhưng mà, thật là khó. Nàng đẹp như thế, hồn nhiên ngây thơ như thế, nguyên bản sẽ không để cho ta hy vọng xa vời. Ta… cái gì cũng không có, một căn nhà gỗ ở núi sâu, trà xanh cơm nhạt, xiêm y vải thô là ta chỉ có thể cho nàng. Trừ bỏ những cái này, cũng không có cái tốt hơn, ta như vậy, sao xứng được với nàng?”
Cuối cùng hắn cũng nói ra tình cảm nhiều năm. Hắn đối với nàng có tình, hơn nữa cũng đã rất lâu giống như nàng, Vô Hà ôm chặc eo của hắn.
“Lãnh Cương! Lãnh Cương! Muội không cần, chỉ cần huynh yêu muội, như vậy là được rồi.” Nội tâm của nàng bị vui sướиɠ bao phủ, can đảm nói ra hi vọng của mình.
“Không! Ta không thể! Ta không có cách nào cho nàng hứa hẹn, chúng ta căn bản không nên ở cùng một chỗ! …” Hắn giật mình chính mình nói nhiều lời không nên nói. Muốn chạy trốn nhưng lại bị Vô Hà gắt gao ôm lấy!
Vô Hà cắn cắn môi dưới, không hề báo trước hôn chặt môi Lãnh Cương. Ngọt ngào tốt đẹp như trong điện quang hỏa thạch thu hút đi lí trí của một đôi nam nữ cuồng dại. Bọn họ trời sinh thuộc về nhau, nếu không sẽ không tương khế như thế. Tâm tư của Vô Hà ở trong tình cảnh hoa mắt thần mê càng thêm quyết định dựa vào siết chặt lấy Lãnh Cương…
Ánh trăng phát sáng ở hành lang tản ra, đem bóng dáng dây dưa trong phòng chiếu thành triền miên…
Cả đêm Huyễn Nhi cuốn lấy Vô Kỵ ở trên giường kéo đông kéo tây, chính là vì cấp cho hai người bọn họ có cơ hội ở cùng một chỗ. Sáng sớm lên xe ngựa liền khẩn cấp muốn hỏi rõ ràng tiến triển ngày hôm qua.
Khuôn mặt mỹ lệ của Vô Hà không có gì so sánh được, bởi vì chất chứa vui sướиɠ thần bí mà lộ ra vẻ càng thêm đẹp đẽ vô cùng. Vai mỉm cười, mắt xấu hổ, ý cười trên môi không chịu nổi, năm lần bảy lượt tỏ vẻ nàng là một tiểu nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc.
Huyễn Nhi không nói gì nhìn nàng thật lâu, nàng lại hồn nhiên không tự giác, vẫn còn đắm chìm ở trong thế giới của mình như đi vào cõi thần tiên.
“Đêm hôm qua hắn ở trong phòng của muội ngủ qua đêm sao?” Huyễn Nhi lớn mật nói.
Đột ngột mở miệng khiến cho hai gò má của Vô Hà tràn đầy ửng đỏ, xấu hổ đến mức chỉ kém không tìm hang trốn đi.
“Đại tẩu…” Vô Hà chậm chạp không thể nói ra lời.
Huyễn Nhi vừa nhìn cũng hiểu được chính mình đã đoán đúng bảy, tám phần, chậm rãi nếm canh hạt sen ướp lạnh, mở miệng cười nói:
“Tình yêu thật sự là đáng sợ nha! Ngay cả Lãnh Cương từ trước đến nay nguội lạnh như ngoan thạch (tảng đá ngu ngốc) cũng quấn chỉ ôn nhu trong tay muội rồi. Tỷ còn tưởng rằng hắn sẽ có đầy đủ tự chủ, đến thời điểm lưỡng tình tương duyệt sẽ dừng đấy!”
Kỳ thật chuyện tối hôm qua, tất cả đều là kế hoạch của Huyễn Nhi, hơn nữa còn toàn lực khuyên bảo Vô Hà, lúc vạn bất đắc dĩ thì hiến thân trở thành sự thật nhất định Lãnh Cương sẽ chạy không thoát. Nếu không Vô Hà đoan trang dịu dàng là tiểu thư khuê các ở cổ đại, chưa xuất giá nào dám làm chuyện nam nữ này? Nghĩ cũng không dám nghĩ đến rồi! Nhưng hiệu quả của cái này tuyệt đối tốt nhất, nhanh nhất, lấy tâm tư của Huyễn Nhi là cô gái thế kỷ 20, hoàn thành một cọc chuyện tốt, là cần phải coi trọng thủ đoạn.
Khúc mắc lớn nhất của Lãnh Cương là tự nhận mình thấp hèn tầm thường. Cho dù hắn yêu Vô Hà cũng không dám tỏ ý, càng đừng nói đến suy nghĩ cưới nàng nhập môn. Cho nên Huyễn Nhi muốn Vô Hà ép Lãnh Cương thổ lộ, sau đó khi cảm xúc hai bên dâng trào thì liều lĩnh câu dẫn hắn. Lúc gạo đã nấu thành cơm, còn sợ không gả được vào Lãnh gia sao? Sợ là bất kể Vô Hà có muốn hay không, Lãnh Cương cũng không phải là cưới không được. Tuy nói là chịu trách nhiệm, nhưng trên cơ sở xây dựng tình yêu lại có cái gì đáng để ý? Nhìn xem, hiệu quả thật tốt nha! Buổi sáng lên xe ngựa, liền thấy hai người mặc dù đứng xa, nhưng vẫn kín đáo liếc mắt đưa tình. Lãnh Cương trải qua một đêm triền miên này, không phải là nàng thì sẽ không cưới. Lãnh Tự Dương lại càng không thể nào phản đối, nổi trận lôi đình tất nhiên là khó tránh khỏi, trừ lần này ra, từ nay về sau liền có thể thỏa mãn nguyện vọng lâu nay, trở thành phu thê ân ái.
Vô Hà bị tẩu tử nhìn một cách kỳ quái nên không được tự nhiên. Làm bộ vén màn lên, muốn để cho làn gió êm dịu thổi tan một chút khô nóng bên trong xe ngựa, không ngờ lại đứng mũi chịu sào phất mở mái tóc của nàng, lộ ra cần cổ mỹ lệ…
“Oa! Hắn thật sự là một đại quê mùa! Làm đau muội không!” Huyễn Nhi thở dài.
Nguyên lai ở phía sau cổ của Vô Hà lộ ra một đoạn dấu hôn rõ ràng toàn bộ hồng hồng lam lam! Không khỏi phân trần, Huyễn Nhi nắm lấy cánh tay nàng kéo cao tay áo, không khỏi cả kinh. Lãnh Cương đều dùng cắn sao? Bất quá trên dấu hôn xanh tím đều thoa một tầng thuốc trong suốt nhàn nhạt, tản mát ra mùi hương rất nhạt.
“Huynh ấy nói trước buổi trưa đều sẽ biến mất, muội đã không còn đau rồi.” Rất giống như làm sai chuyện bị bắt được, Vô Hà vội vàng thu tay về, kéo tốt tay áo, nhằm “mai một chứng cớ” .
“Việc này, hắn nói như thế nào?” Huyễn Nhi đương nhiên không hỏi không được.
Vô Hà đành phải ấp úng nói, kín đáo mang theo thẹn thùng vô hạn.
“Kỳ thật, sau khi huynh ấy tỉnh lại tự trách mình đối với muội như vậy. Muội nói với huynh ấy, trừ phi huynh ấy yêu muội, nếu không muội sẽ không gả cho huynh ấy, sẽ không vì trách nhiệm mà để cho huynh ấy lấy muội. Lãnh Cương rất tức giận nói với muội, huynh ấy chưa bao giờ ôm qua những nữ nhân khác. Chỉ có… muội mới có thể khiến huynh ấy đánh mất lý trí… Cái này đại biểu! Huynh ấy yêu muội đã lâu… Sau đó, huynh ấy lấy xuống huyết ngọc gia truyền đeo ở trên cổ hai mươi tám năm đưa cho muội… Nói là nhiều thế hệ do tức phụ Lãnh gia bảo quản…” Trong lúc ngập ngừng ấp úng để lộ ra rất nhiều thân thiết chưa nói ra miệng, đáy lòng Huyễn Nhi cười trộm không thôi. Sau đó Vô Hà lấy ra huyết ngọc, xem xét tỉ mỉ lại xem xét, trực giác kỳ dị. Khối huyết ngọc mặt hồng này có khổ hình bầu dục giống như trứng chim, tạo hình cổ xưa, có thể nói là tầm thường, thế nhưng nắm ở trên tay, cất vào trong lòng ngực lại cảm thấy mát mẻ vô cùng, giống như linh động, sẽ phát ra nhiệt lượng, có thể là mảnh Vẫn Thạch hay không? Nhưng Vẫn Thạch có phát nhiệt sao?
“Hảo quái nha!” Nàng trả lại Vô Hà.
“Huyết ngọc này đông sẽ sinh nhiệt, hạ sẽ xuất lạnh. Lãnh Cương còn nói bên trong có giấu mật văn bí kíp võ công, nhưng huynh ấy không có ý định tìm kiếm, tình nguyện bảo trì ngọc nguyên dạng.” Càng nói về Lãnh Cương càng ngọt ngào, mặt mày không khỏi mỉm cười trực tiếp lâm vào trong trầm tư.