Chương 69: Năm mới
Khi ở một mình, Diệp Kì Trăn thích ngẩn người.
Không biết bên ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi từ lúc nào, khi Diệp Kì Trăn hoàn hồn, trước mắt đã là một phong cảnh khác.
Cô cầm máy ảnh trên bàn lên, vịn lấy bậu cửa chụp ảnh, cảnh đêm với ánh đèn lấp lánh trong ống kính kéo dài vô tận, sau khi có tuyết điểm xuyết, cũng tăng thêm phần lãng mạn.
Chụp xong mấy tấm, cô lật xem những bức ảnh cũ lưu trong máy, không thể khống chế nụ cười, những bức ảnh có Ôn Dư, có bản thân, còn có cả ảnh khi hai người ở cạnh nhau. Giáng sinh năm ngoái, Đường Đường đã chụp cho họ rất nhiều ảnh chung.
Diệp Kì Trăn hưng phấn xem lại từng tấm ảnh, để thời gian nhàm chán trôi đi.
Thời gian mười mấy ngày, dài hơn tưởng tượng của Diệp Kì Trăn rất nhiều.
Cảm giác khác với khi xa nhau trong kì nghỉ hè năm ngoái, nghỉ hè năm ngoái hai người vừa yêu nhau, đơn thuần là muốn dính lấy nhau mỗi giây mỗi phút, mà hiện tại, phần nhiều là không quen cùng nhớ nhung, vô cùng trống rỗng.
Rất nhiều người nói những cặp đôi sống cùng nhau sẽ dễ có cảm giác chán ngán, nhưng một khi đã coi đối phương là một phần không thể thiếu của bản thân, nào sẽ có cảm giác chán ngán ấy. Chỉ cần xa nhau hơi lâu một chút, trong lòng sẽ không khống chế được những nhớ nhung.
Vừa tới Tết, họ hàng bạn bè không ngớt, không có thời gian yên tĩnh.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Diệp Kì Trăn cũng không quấn lấy Ôn Dư nhắn tin nói chuyện từ sáng tới tối, chỉ thỉnh thoảng gửi đôi bức hình, nói vài ba câu. Cô muốn Ôn Dư có thể yên tâm đi chơi.
Ngược lại tần suất Ôn Dư nhắn tin cho Diệp Kì Trăn lại cao hơn, thích hỏi Diệp Kì Trăn đang làm gì, còn chụp ảnh một ngày ba bữa cho Diệp Kì Trăn xem, giống như đang báo cáo.
Mỗi khi đọc được tin nhắn Ôn Dư gửi tới, Diệp Kì Trăn đều vui như kẻ ngốc.
"Chà, nói chuyện với bạn trai à?"
Diệp Kì Trăn ngẩng đầu, cô cả đang nói chuyện với Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn còn chưa giải thích, đã nhìn thấy Trần Nhân mang hoa quả tới, lên tiếng: "Nào có bạn trai, không có bạn trai."
"Bọn trẻ hiện tại ấy à, con bé có cũng không nói với chị đâu."
Trần Nhân cười cười cho qua, sau đó nhìn sang Diệp Kì Trăn một cái, âm thanh không lớn nhưng nghiêm túc, "Cô cả con nói chuyện với con kìa, sao còn nghịch điện thoại thế?"
Diệp Kì Trăn chỉ đành đặt điện thoại, đối với những câu hỏi của trưởng bối, hậu bối nhất định phải đưa ra câu trả lời.
Nhưng nói đi nói lại cũng chỉ có những câu ấy, không gì khác ngoài bảo bản thân chăm chỉ học hành, tương lai có thể giống như chị gái, Diệp Kì Trăn đã nghe những lời ấy từ khi bắt đầu có kí ức, đã nghe tới mức có thể đọc ngược một cách lưu loát.
Có chút phiền...
"Mẹ, con muốn ra ngoài một lúc."
"Giờ này con muốn ra ngoài làm gì? Trong nhà nhiều khách khứa như thế, rất bất lịch sự." Từ nhỏ hai cô con gái đã được khen hiểu chuyện có giáo dưỡng, điều này không thể không đề cập tới cách giáo dục của Trần Nhân.
"Điềm Điềm nói có chuyện tìm con ạ." Diệp Kì Trăn dùng quân tiếp viện, dù sao Đường Đường cũng không ít lần lợi dụng cô như thế.
Trần Nhân cũng không nói gì thêm, ngầm cho phép.
Gió lạnh vù vù.
Vừa ra cửa, Diệp Kì Trăn lạnh tới run rẩy, lạnh thì có hơi lạnh, nhưng cũng tốt hơn so với phiền phức khi ở nhà.
Cô cũng không biết đi đâu, cứ giẫm lên những bông tuyết mềm mại, đi loanh quanh trong khu nhà. Có mấy đứa trẻ đắp người tuyết, nghịch tuyết trên khu đất trống, vô cùng vui vẻ.
Diệp Kì Trăn đứng ở một bên cười cười quan sát một lúc lâu, bất cẩn nghiêng đầu, cô liếc thấy một bóng người quen thuộc, phản ứng đầu tiên lại cho rằng bản thân đã nhìn nhầm.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, xác thực là đúng.
Người phụ nữ tóc dài đang đứng hút thuốc cách đó không xa, là chị cô.
Nhìn Diệp Kì Phồn hít một hơi thuốc, thuần thục nhả khói thuốc, Diệp Kì Trăn có tưởng tượng thế nào cũng có cảm giác khó mà tin được.
Diệp Kì Trăn chần chừ có nên đi tới đó hay không, Diệp Kì Phồn đã phát hiện ra cô. Cô đi về phía Diệp Kì Phồn, mất tự nhiên gọi một tiếng, "Chị..."
Diệp Kì Phồn cũng mất tự nhiên, đón lấy ánh mắt của Diệp Kì Trăn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay giống như nóng bỏng tay, Diệp Kì Phồn không hút tiếp, cứ để nó chầm chậm cháy, khói thuốc phảng phất bốc lên.
Mặt đối mặt nhìn nhau.
Nên nói gì đây?
Hai người cứng nhắc đứng đó, đều rất gượng gạo.
Diệp Kì Trăn còn cảm thấy chuyện này không giống chuyện như chị gái cô có thể làm, nhưng động tác hút thuốc của Diệp Kì Phồn rất tự nhiên, rõ ràng không phải lần đầu tiên. Không phải hút thuốc là chuyện gì đó ghê gớm, nhưng xảy ra trên người Diệp Kì Phồn lại rất kì quái, từ trước tới giờ, Diệp Kì Phồn còn tuân theo nề nếp hơn Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Phồn lặng lẽ hít một hơi, âm thanh rất khẽ: "Đừng nói với bố mẹ."
"Vâng." Diệp Kì Trăn đáp ứng, nếu bị mẹ biết được, Diệp Kì Trăn không tưởng tượng nổi Trần Nhân sẽ phản ứng như thế nào. Ngày sinh nhật tuổi 18, Diệp Kì Trăn chỉ uống một chút bia ở bên ngoài, đã bị Trần Nhân dạy dỗ rất nhiều ngày.
Diệp Kì Phồn dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, vứt vào thùng rác. Vừa vứt thứ này đi, Diệp Kì Phồn đã lập tức hồi phục dáng vẻ vốn có, chỉ có như thế mới không khiến những người bên cạnh thất vọng.
"Chị cãi nhau với anh rể à?" Diệp Kì Trăn cân nhắc, cuối cùng vẫn quan tâm hỏi, hôm nay chỉ có một mình Diệp Kì Phồn về nhà. Diệp Kì Trăn cũng nghe được chút phong thanh từ chỗ Trần Nhân.
Diệp Kì Phồn cười cười, thản nhiên nói, "Chị còn có chuyện, nói với mẹ một tiếng, tối nay không về nhà ăn cơm."
"Vâng."
Không trả lời mình, rõ ràng chính là không muốn nói nhiều. Diệp Kì Trăn cũng cảm thấy câu hỏi rất kì quái, tuy hai người là chị em, nhưng quan hệ không quá thân thiết, trước giờ chưa từng tâm sự chuyện gì với nhau.
Hơn nữa Diệp Kì Trăn cũng không tưởng tượng ra Diệp Kì Phồn sẽ có một mặt u ám như vậy, trước giờ chị cô luôn là người có vô số người ngưỡng mộ, bao gồm cả cô.
Diệp Kì Phồn quay người rời đi.
Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi, cho nên mỗi một người đều có phiền não của bản thân đúng không? Cho dù là người giống như chị gái cô. Nếu một người luôn luôn cho người ta cảm giác vui vẻ, vậy xác suất cao là người đó sẽ rất mệt.
Một quả bóng tuyết đập lên người.
Cảm xúc của Diệp Kì Trăn bị ngắt đứt.
Đứa bé gái mắt to vội xin lỗi cô: "Chị ơi, em xin lỗi, bọn em không cẩn thận."
Diệp Kì Trăn vừa nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện liền thích, cô cười nói: "Không sao."
Một đứa bé gái khác to gan hỏi: "Chị có muốn chơi chung với bọn em không?"
Tính trẻ con của Diệp Kì Trăn nổi lên, "Được chứ, chị giúp mấy đứa đắp người tuyết"
Diệp Kì Phồn quay đầu, nhìn thấy Diệp Kì Trăn chơi cùng đám trẻ con, đáy mắt hiện lên ý cười, còn có cả một tia ngưỡng mộ.
...
Còn năm ngày nữa.
Diệp Kì Trăn tính toán thời gian trong lòng.
Ngồi trước bàn học chỉnh sửa album ảnh, cô nhận được cuộc gọi thoại Ôn Dư gọi tới, ánh mắt ngay lập tức sáng lên, "Bạn học Ôn, sao lại có thời gian gọi điện cho tớ thế?"
"Tớ sợ có người nhàm chán."
"Tớ không nhé." Diệp Kì Trăn bò ra bàn, cười ngọt ngào, "Chiều nay tớ nghịch tuyết với đám trẻ trong khu nhà suốt cả buổi chiều."
Ôn Dư cười, "Trẻ mấy tuổi?"
Diệp Kì Trăn: "7, 8 tuổi."
Ôn Dư nhỏ tiếng nói: "Quỷ ấu trĩ, cậu đang làm gì thế?"
Diệp Kì Trăn nhìn cuốn album ảnh bên tai, mập mờ nói, "Chuẩn bị quà năm mới cho cậu."
"Quà gì?" Ôn Dư hỏi.
"Cậu về rồi sẽ biết." Diệp Kì Trăn muốn nói nhiều một chút, "Cậu thì sao, cậu đang làm gì?"
"Tớ đang ở bờ biển."
Đã nghe thấy tiếng gió biển rì rào.
"Ừ... có thể bật video cho tớ nhìn với không?" Diệp Kì Trăn nũng nịu hỏi, nghe thấy âm thanh sẽ thỏa mãn hơn gõ chữ, có thể nhìn thấy người đương nhiên cũng sẽ thỏa mãn hơn nghe thấy âm thanh.
Ôn Dư nắm bắt trọng tâm: "Cậu muốn ngắm biển hay là muốn ngắm tớ?"
Mục đích bại lộ, Diệp Kì Trăn không quanh co: "Muốn hết."
Rất nhanh sau đó, Ôn Dư chuyển sang cuộc gọi video.
Diệp Kì Trăn lập tức bắt máy, một khoảng biển rộng lọt vào trong mắt, "Đẹp quá."
"Kì nghỉ sau chúng ta có thể cùng tới đây."
"Cậu nói đấy nhé, tớ ghi nhớ rồi." Diệp Kì Trăn nghe giọng điệu nói chuyện của Ôn Dư, có lẽ chơi rất vui, nghe thấy Ôn Dư vui vẻ, Diệp Kì Trăn cũng vui vẻ, quan trọng hơn là, quan hệ của Ôn Dư và Ôn Thu Nhàn đã trở nên tốt hơn.
Quay phong cảnh cho Diệp Kì Trăn ngắm xong, Ôn Dư mới lật ống kính.
So với ngắm phong cảnh, đương nhiên Diệp Kì Trăn càng muốn ngắm bạn gái hơn, bên đó ấm áp, Ôn Dư chỉ mặc một chiếc cardigan mỏng, bên trong là áo hai dây. Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt nở nụ cười của Ôn Dư, gió biển thổi những lọn tóc, vô cùng dịu dàng động lòng người.
"Cậu mặc áo tớ mua à?"
"Ừ." Cardigan rộng rãi, trượt xuống bên vai, Ôn Dư tiện tay kéo lên, che đi bờ vai trắng trẻo.
Mặc áo hai dây rất quyến rũ, Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn, đột nhiên ý thức được gọi video là một quyết định sai lầm, chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm vào, lại càng thử thách tính nhẫn nại. Vô thức nghĩ tới một vài chuyện khác...
Diệp Kì Trăn lại muốn phỉ nhổ bản thân, cả ngày trong đầu cứ nghĩ tới chuyện gì không biết, hai người chỉ mới xa nhau chưa tới mười ngày mà thôi.