Bạch Nhiễm Nhiễm còn có chút không rõ ràng, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Đoạn Tắc Uyên: “Núʍ ѵú đều lộ ra ngoài.”
Nghe anh nói như vậy Bạch Nhiễm Nhiễm liền duỗi tay che ngực, lại bị Đoạn Tắc Uyên đè lại, người đàn ông không đứng đắn nói: “Ngực đều bị tôi sờ qua, như thế nào hiện tại còn sợ tôi xem sao?”
Bạch Nhiễm Nhiễm vừa thẹn vừa bực, đang muốn đánh anh, nhưng lại bị người đàn ông ôm eo, Đoạn Tắc Uyên nghiêm túc hỏi hỏi: “Muốn làm không?”
Bạch Nhiễm Nhiễm mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng mà nhìn anh: “Anh đang bị còng tay, còn muốn làm loại chuyện này sao?”
“Sẽ không cho rằng tôi bị còng tay mà không làm gì được em chứ?” Đoạn Tắc Uyên đem tóc rũ xuống của cô ra sau tai, ôm lấy đầu cô hôn lên, hôn xong lại nói: “Bạch Nhiễm Nhiễm, tôi hiện tại có khả năng làm em.”
Nhưng hai người rốt cuộc cũng không làm, bởi vì Bạch Nhiễm Nhiễm không đồng ý, cô nói muốn muốn cùng Đoạn Tắc Uyên nói chuyện.
Lời Khương Miêu cổ vũ còn đọng trên tai cô, Bạch Nhiễm Nhiễm thu hết can đảm, muốn xúc động một hồi.
“Kỳ thật em cũng không phải một hai phải kết hôn, đối tượng kết hôn cũng không phải người em thích, cùng anh ta kết hôn là có mục đích, vừa rồi em nghiêm túc suy nghĩ, nếu là, nếu là…… anh có ý nghĩ gì khác với em, không chỉ là quan hệ pháo hữu……”
Bạch Nhiễm Nhiễm muốn nói em nguyện ý vì anh mà nỗ lực một lần.
Cùng lắm thì không đạt được mục đích ban đầu, chỉ là quá trình có chút gian nan, nhưng cũng không sao cả.
Còn không đợi Bạch Nhiễm Nhiễm nói hết, Đoạn Tắc Uyên liền trả lời.
Anh nói: “Không cần thiết.”
Đoạn Tắc Uyên nghiêng đi thân mình, nhìn cô, tỏ vẻ: “Tôi cảm thấy, quan hệ pháo hữu của chúng ta khá tốt, huống chi không phải em không muốn chuyện yêu đương sao? Như thế nào mới được một lúc, lại thay đổi chủ ý?”
Bạch Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới Đoạn Tắc Uyên sẽ nói như vậy.
Vừa rồi Khương Miêu lời thề son sắt, nói Đoạn Tắc Uyên nhất định thích cậu, anh ấy làm với cậu, đó chính là thích biểu hiện của cậu, cậu không phải sợ, chủ động xuất kích, tình yêu ngọt ngào sẽ thuộc về cậu.
Nhưng hết thảy cùng Khương Miêu nói không giống nhau.
Bạch Nhiễm Nhiễm chờ mong thất bại, còn có loại tự mình đa tình xấu hổ, mặt cô hồng lợi hại, lại không phải bởi vì động tình, mà là bởi vì cảm thấy thẹn.
“Nga, thực xin lỗi, vậy anh coi như em chưa từng nói gì.”
Lúc này, Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ hận không được tìm khe đất mà chui vào, cô cắn môi, cúi đầu, trong lòng lung tung rối loạn, theo bản năng phải rời đi, lại bị Đoạn Tắc Uyên kéo lại tay.
Anh hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, em muốn đi đâu?”
Bạch Nhiễm Nhiễm ồm ồm: “Em phải về nhà.”
Đoạn Tắc Uyên đem cô kéo trở về, chỉ chỉ trên tay còng tay, nói: “Trước giúp tôi cởi bỏ.”
Bạch Nhiễm Nhiễm căn bản vô tâm lại cùng anh dây dưa, liền qua đi giúp anh cởi còng tay, sau đó liền phải đi.
Đoạn Tắc Uyên lại từ phía sau ôm cô đi lên, ngữ khí ôn nhu: “Đừng đi được không? Bồi tôi một đêm, tôi có lời muốn nói với em.”
Bạch Nhiễm Nhiễm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hốc mắt lại đỏ.
Cô kỳ thật rất muốn hỏi Đoạn Tắc Uyên, hỏi anh có thể đừng như vậy hay không? Nếu là chỉ muốn cùng cô làm pháo hữu, vậy hà tất phải cho cô ảo tưởng?
Nhưng cô đã tự mình đa tình một lần, nếu đem lời này nói ra, thì cũng chỉ là hạ thấp bản thân xuống mà thôi, cô không cần như vậy.
“Được,” Bạch Nhiễm Nhiễm hít hít cái mũi, quay đầu, nâng cằm nhìn Đoạn Tắc Uyên nói: “Anh cầu xin em, em liền lưu lại.”
“Cầu em.” Đoạn Tắc Uyên đi tới, hôn lên gương mặt cô, đem cô chặn ngang bế lên: “Vừa lòng không?”
“Không hài lòng.”
“Vậy lại cầu xin em.”
“Vẫn là không hài lòng…… Ngô……”
Lần này Đoạn Tắc Uyên đem Bạch Nhiễm Nhiễm phóng tới trên giường, không đợi Bạch Nhiễm Nhiễm cự tuyệt, lại hôn xuống.
Vẫn là nụ hôn dịu dàng ôn nhu, rất dễ làm người mê muội, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại cưỡng bách chính mình rút ra, không đợi người đàn ông hôn xong liền đem anh đẩy ra.
“Vẫn là nói một chút anh muốn cùng em nói cái gì.”
Đoạn Tắc Uyên đem cô kéo vào trong lòng ngực, rũ xuống đôi mắt: “Muốn cùng em tâm sự về bạn gái cũ.”
Bạch Nhiễm Nhiễm: “?”
Bạch Nhiễm Nhiễm lập tức liền từ trong lòng ngực đi ra, biểu tình cũng có chút bực: “Anh là ở cố ý chọc giận em đúng không?”
“Tại sao lại làm em tức giận” Đoạn Tắc Uyên lôi kéo tay cô, cười nói: “Cái gọi là pháo hữu, cũng là một loại bằng hữu, chẳng lẽ tôi không thể cùng bằng hữu tâm sự về bạn gái cũ sao?”
Bạch Nhiễm Nhiễm thở ra một hơi, buồn bực mà nằm trở về, cô đẩy tay Đoạn Tắc Uyên ra, nhìn lên trần nhà, ra vẻ: “Vậy anh nói đi.”
Đoạn Tắc Uyên hỏi cô: “Em không hiếu kỳ sao?”
Bạch Nhiễm Nhiễm đối với trần nhà trợn trắng mắt: “Tò mò cái gì? Em không tò mò nhiều như vậy.”
Đoạn Tắc Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp, chậm rãi nói: “Tôi có một người bạn gái, sau lại chia tay, lại chưa gặp được người nào mình thích.”
"Mấy giờ trước anh còm ôm lấy em nói thích” lần này Bạch Nhiễm Nhiễm trực tiếp nhìn anh, cũng không đợi anh trả lời, lại nói: “Em đã hiểu, lời nói kia chính là gạt em, bất quá em cũng không quá coi trọng ”
“Tôi cùng cô ấy chia tay đã 5 năm rồi.” Đoạn Tắc Uyên tiếp tục nói.
“Lâu như vậy?” Bạch Nhiễm Nhiễm thật đúng là bị gợi lên một chút lòng hiếu kỳ, “Chia tay lâu như vậy mà không có mối tình mới, hẳn là rất thích đi?”
Đoạn Tắc Uyên nói: “Xác thật rất thích.”
“Cô ấy rất xinh đẹp sao?”
“Rất xinh đẹp.”
“Đẹp giống em không?”
“Này……rất khó để so sánh.”
Bạch Nhiễm Nhiễm trong lòng chua lòm, lại nhịn không được tò mò: “Nếu thích như vậy, lúc trước vì cái gì muốn chia tay?”
Đoạn Tắc Uyên ngữ khí đau thương: “Cô ấy không cần tôi.”
Bạch Nhiễm Nhiễm càng tò mò: "Cô ấy vì cái gì không cần? Anh làm cái gì rất có lỗi với cô ấy sao?”
“Không có,” Đoạn Tắc Uyên vỗ về gương mặt non mịn của Bạch Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên bật cười: “Tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, duy nhất chuyện làm cô ấy không vui, đại khái chính là không cùng cô ấy làʍ t̠ìиɦ.”
“Vì cái gì không làm a?”
“Khi đó cô ấy mới 17 tuổi, tôi muốn chờ cô ấy thành niên.”
Bạch Nhiễm Nhiễm nhướng : “Cô ấy bởi vì cái này mà cùng anh chia tay?”
“Đương nhiên không phải,” Đoạn Tắc Uyên than một tiếng, mới nói: “Cô ấy chê tôi nghèo, muốn cùng đính hôn với người môn đăng hộ đối, nhưng nói thật, cô ấy cũng không phải loại con gái ham vật chất, tôi nghĩ, hẳn là có nguyên nhân khác?”
Bạch Nhiễm Nhiễm nghe vô ngữ: “Người ta đều đã trắng trợn chê anh nghèo, vì cái gì mà anh còn ôm ảo tưởng?”
Đoạn Tắc Uyên cười lên tiếng.
Bạch Nhiễm Nhiễm khó hiểu mà nhìn anh: “Có gì tốt mà cười như vậy ?”
Đoạn Tắc Uyên hỏi: “Em đối với cô ấy địch ý rất lớn?”
Bạch Nhiễm Nhiễm quả thực không muốn nói chuyện.
Cô thích Đoạn Tắc Uyên, sao có thể có hảo cả, với bạn gái cũ Đoạn Tắc Uyên?
Nhưng mặt ngoài Bạch Nhiễm Nhiễm vẫn là làm bộ dường như không có việc gì, đối Đoạn Tắc Uyên nói: “Sao có thể? Em bất quá là nói thật một chút, anh liền không thích nghe sao?”
“Cô ấy là cô gái tốt, tôi cảm thấy chuyện chia tay còn có ẩn tình khác ” Đoạn Tắc Uyên thu liễm ý cười, ánh mắt thẳng tắp mà dừng ở trên người Bạch Nhiễm Nhiễm.
Bạch Nhiễm Nhiễm bị anh nhìn có chút khó hiểu.
Đoạn Tắc Uyên quan sát biểu tình Bạch Nhiễm Nhiễm trong chốc lát, phát hiện cô thật sự không hề để ý, liền tiếp tục nói: “Lúc trước là cô ấy theo đuổi tôi, chia tay cũng là cô ấy, nếu cô ấy có thể theo đuổi tôi một lần nữa, có lẽ tôi sẽ suy xét, rốt cuộc thì tôi vẫn còn thích cô ấy.”
“Thật không thể hiểu được.” Bạch Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng chua ngoa, ngoài miệng lại nói: “Còn chúng ta chỉ là pháo hữu, không phải quan hệ thân mật, dù sao em cũng không tiếp thu được bạn trai mình trong lòng có bạch nguyệt quang.”
Đoạn Tắc Uyên không nói cái gì nữa, hai người lại trầm mặc một lần nữa.
Cuối cùng vẫn là Bạch Nhiễm Nhiễm không nhịn xuống đánh vỡ trầm mặc: “Bạn gái cũ kia của anh, cô ấy hiện tại thế nào? Từ sau khi chia tay cô ấy không trở về tìm anh sao?”
“Không có.” Đoạn Tắc Uyên nói
.
Bạch Nhiễm Nhiễm hỏi: “Vậy anh chuẩn bị tìm cô ấy sao?”
“Cô ấy sắp kết hôn,” Đoạn Tắc Uyên không trả lời, còn quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt sáng quắc: “Còn chưa đến một tháng .”
Bạch Nhiễm Nhiễm: “……”
Trùng hợp như vậy sao?
Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ quái.
Nhưng hẳn là ảo giác đi? Vì cái gì cô cảm thấy Đoạn Tắc Uyên nói người bạn gái cũ ấy lại là cô?