Bạch Nhiễm Nhiễm bối rối, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng cô lại không hề sợ hãi.
Di động ở bên cạnh, Đoạn Tắc Uyên không có cất đi, thậm chí đưa qua cho cô, nói nhàm chán thì xem di động một lát.
Bạch Nhiễm Nhiễm quả thực vô cùng tực giận: “Anh chưa điện thoại cho em làm gì? Không sợ em báo cảnh sát sao?”
“Tôi biết em luyến tiếc.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên gương mặt non mịn của Bạch Nhiễm Nhiễm, sau đó liền rời đi.
Chỉ còn lại có Bạch Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn về cổ tay bị còng của mình, phát ngốc nhìn lên không khí.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự không nghĩ ra được, một mình chọc màn hình điện thoại một lúc, liền gọi video cho Khương Miêu.
Bởi vì sự cố của Bạch Nhiễm Nhiễm, Khương Miêu ánh mắt đầu tiên liền thấy được còng tay trên cổ tay Bạch Nhiễm Nhiễm, cô nàng kinh ngạc không thôi, hét lên: “Lợi hại, hai người đều đã play đến nỗi chơi còng tay? Còn đồng phục thì sao? Không thuận tiện sắm vai nhân vật sao?”
Bạch Nhiễm Nhiễm: “……”
Bạch Nhiễm Nhiễm cứng họng, cô nhìn Khương Miêu cắn răng: “Cái gì mà sắm vai nhân vật? Cái gì PLAY? Tớ là bị hạn chế tự do!”
Khương Miêu nghi hoặc lại khó hiểu: “Rốt cuộc là tình huống như thế nào a?”
Bạch Nhiễm Nhiễm liền nói bản thân muốn đi, kết quả lại bị Đoạn Tắc Uyên ngăn lại ôm trở về khóa ở trên giường.
Mặt Khương Miêu đầy biểu tình rối rắm, thử thăm dò nói: “Bằng không tớ báo cảnh sát giúp cậu”
“Không được,” Bạch Nhiễm Nhiễm không chút nghĩ ngợi liền ngăn cản: “Tớ không thể nhìn anh ấy bị bắt đi? Hơn nữa anh ấy nói xong việc sẽ đến đây bồi tớ ……”
Khương Miêu hỏi: “Vậy Đoạn Tắc Uyên hiện tại đang ở đâu vậy?”
Bạch Nhiễm Nhiễm nói: “Thư phòng ở tầng dưới.”
Khương Miêu nghe vậy thở dài, nói: “Đã hiểu, đây là chuẩn bị play.”
Bạch Nhiễm Nhiễm: “???”
Bạch Nhiễm Nhiễm nghe được đỡ trán, hỏi thẳng Khương Miêu: “Sao đầu óc cậu toàn nghĩ về nó vậy?”
Khương Miêu nói này cũng không thể trách tớ, ai kêu thái độ củ cậu ái muội như vậy, còn muốn ngoan ngoãn chờ anh ta trở lại.
Bạch Nhiễm Nhiễm nghe được lời này liền nản lòng, cô kéo cái gối qua ôm vào trong ngực, chống cằm lên, rầu rĩ nói: “Bởi vì tớ thích anh ấy.”
Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không biết phải làm thế nào với bản thân.
Bảo hộ đồ ông ngoại để lại hết thảy cô đã sớm hạ quyết tâm, vì mục đích này cô thậm chí có thể cùng người mình không thích là Triệu Gia Khải kết hôn, chẳng sợ trung gian cô cũng chưa từng do dự cùng giãy giụa, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ , những sự do dự đó đã sớm biến thành kiên định.
Cô cho rằng bản thân sẽ không thay đổi chủ ý, cho đến khi gặp được Đoạn Tắc Uyên.
“Tớ dường như không chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh ấy,” Bạch Nhiễm Nhiễm cúi mặt xuống, biểu tình cô đơn: “Tớ muốn được anh ấy ôm, muốn cùng anh ấy hôn môi, muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh ấy, cậu biết không, tuy rằng có đôi khi anh ấy làm tớ tức giận, nhưng ở bên anh ấy một thời gian, tớ cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí lúc cãi nhau với anh ấy, tớ cũng có thể cười, bởi vì anh ấy khiến tớ bật khóc nhưng sau đó liền quay lại dỗ dành tớ……”
“Còn có lần này,” Bạch Nhiễm Nhiễm đối Khương Miêu nói: “Đại khái là tớ muốn đi, anh ấy không chỉ ôm tớ trở về mà còn dùng còng tay khóa lại, tớ kỳ thật không hề tức giận, điều làm tớ tức giận chính là thái độ không rõ ràng của anh ấy, còn cả chuyện mang tớ đến căn phòng này nữa.”
Bạch Nhiễm Nhiễm nói xong cũng không đợi Khương Miêu đáp lại, liền nói: “Tớ quyết định, nếu Đoạn Tắc Uyên có thể quay lại sớm thì tớ liền tha thứ cho anh ấy.”
Khương Miêu trực tiếp sửng sốt, hỏi tại sao cậu có thể đối xử tốt với một người đàn ông như vậy ?
Bạch Nhiễm Nhiễm nói thích cùng không thích khẳng định không giống nhau, cô chính là người tiêu chuẩn kép.
Khương Miêu cười cười, còn muốn nói một chút gì đó, lại đột nhiên nghĩ tới những điều Lương Viên từng nói.
Nếu Đoạn Tắc Uyên thật sự lợi hại như vậy, Bạch Nhiễm Nhiễm lại thích, cô nàng bất luận thế nào cũng phải hợp tác cho hai người một chút, dù sao cô cũng hi vọng bạn thân của mình có cuộc sống tốt hơn.
“Nhiễm Nhiễm, “Khương Miêu châm chước đã mở miệng:” Tớ khuyên cậu, cậu nói cậu, thật vất vả mới gặp được người mình thích, cậu thật sự muốn từ bỏ sao? Tớ còn nhớ năm đó học đại học cậu nhiều người theo đuổi như vậy, có thể xếp thành một hàng dài, cậu cũng không có thích ai, khi đó cậu nói cậu không động tâm, nói cảm giác không đúng, cho nên không muốn yêu đương, hiện tại bây giờ cuối cùng cậu cũng động tâm, thích người đó nhưng lại muốn gả cho một người khác mà mình hoàn toàn không thích sao? ”
Bạch Nhiễm Nhiễm hoảng hốt một chút, mới nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ không thể ích kỷ như vậy.”
Khương Miêu thấy cô có dao động, liền không ngừng cố gắng: “Tớ biết cậu đang muốn bảo vệ họ Bạch, không thể trơ mắt mà nhìn cơ nghiệp của ông ngoại rơi xuống trong tay người khác, chính là cậu thử nghĩ xem, nếu mẹ cùng ông ngoại cậu còn sống, họ sẽ vì lợi ích mà đem cậu gả cho người cậu không thích sao? ”
Kia đương nhiên sẽ không.
Bạch Nhiễm Nhiễm trong lòng rất rõ ràng, vô luận là mẹ cô, hay là ông ngoại, chỉ muốn cô sống vui vẻ, hạnh phúc.
“Hơn nữa, Bạch Nhiễm Nhiễm,” Khương Miêu lại tăng thêm ngữ khí, “Không phải tớ nói, cậu căn bản là không thích hợp lục đυ.c với nhau, liền tính cậu muốn cha cậu trả giá, lấy lại công ty nhưng bằng bản lĩnh của cậu, cậu cũng rất khó làm được, cậu không giỏi về việc này, chờ cậu cùng Đoạn Tắc Uyên ở bên nhau, cậu đem việc đó giao cho anh ta, sau đó cậu trở về cùng tớ làm thiết kế, nơi này mới là thiên hạ của cậu……”
“Chính là tớ không am hiểu, Đoạn Tắc Uyên cũng am hiểu sao?” Bạch Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không tán đồng với lời nói của Khương Miêu, cô nói: “Liền tính tớ có thể cùng Đoạn Tắc Uyên ở bên nhau, tớ cũng không muốn anh ấy làm việc anh ấy không muốn làm, đó là chuyện nhà tớ, tớ căn bản không muốn liên quan đến anh ấy.”
Bạch Nhiễm Nhiễm đang nói, thì cha cô gọi điện tới, tuy rằng không muốn trả lời, nhưng vẫn không tránh được muốn ứng phó một chút.
“Tớ trước trả lời điện thoại Uông Hoành một chút, Miêu Miêu, chút nữa chúng ta lại nói.”
Khương Miêu tuy rằng lưu luyến, nhưng cũng chỉ có thể nói được.
Trong lúc Bạch Nhiễm Nhiễm ứng phó với Uông Hoành, Đoạn Tắc Uyên cũng hoàn thành công việc."
Anh buông lỏng cà vạt tựa lưng vào ghế ngồi, bên tai nghe giọng nói của một người đàn ông đang hỏi: “Tốt xấu ông ta cũng là cha của Bạch tiểu thư, ngài làm như vậy tuyệt, sẽ không khiến Bạch tiểu tức giận chứ?”
Đoạn Tắc Uyên lạnh lùng nói: “Trừ phi cô ấy không có đầu óc, nếu không cô ấy còn phải cảm ơn .”
Bên kia người đàn ông khịt mũi một .
“Triệu Gia Khải bên kia thế nào?” Đoạn Tắc Uyên lại hỏi.
“Yên tâm, cá đã cắn câu.” người đàn ông bên kia nói với anh: “Mặc kệ Bạch tiểu thư nghĩ như thế nào, một tháng sau hôn lễ kia khẳng định không thể diễn ra.”
“Được” Đoạn Tắc Uyên gợi lên khóe môi, rốt cuộc lộ ra một chút nụ cười vừa lòng cười, “Làm không tồi.”
Chờ anh quay lại, Bạch Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường, hai chân trắng nõn đang đong đưa, mông nhỏ cũng run run lắc lư theo.
Vẻ mặt Đoạn Tắc Uyên tối sầm lại.
“Còn tức giận sao?” Anh ngồi xuống mép giường, đem áo ngủ Bạch Nhiễm Nhiễm kéo lên, che lại ông mượt mà cùng đùi trắng nõn, miễn cho chính mình suy nghĩ bậy bạ.
Bạch Nhiễm Nhiễm lại nắm lấy tay anh, chớp chớp cặp mắt rực rỡ lung linh, mềm mại nói: “Anh trai, anh cởi cho em nhanh lên nha.”
Đoạn Tắc Uyên nhìn tư thái kiều mị của cô, hầu kết giật giật, nhất thời vong tình.
Anh nói được, liền lấy quá chìa khóa mở còng tay cho Bạch Nhiễm Nhiễm.
Nhưng trong khoảnh khắc quay lại, giây tiếp theo, Bạch Nhiễm Nhiễm liền đem anh phác gục, còn đem còng tay kia đoạt quá, sau đó lưu loát mà cưỡi lên người anh, đeo còng tay vào tay anh.
Người phụ xinh đẹp đã không còn bộ dáng ngọt ngào như vừa nãy, ngược lại cau mày, bóp cổ anh nói: “Anh có biết em đợi anh bao lâu rồi không?”
Đoạn Tắc Uyên cũng không giãy giụa, ngược lại bật cười, ánh mắt anh trần trụi mà nhìn chằm chằm Bạch Nhiễm Nhiễm ngực lộ ra cảnh xuân, nói: “Em thật dã, bảo bối.”