Trở Thành Đối Tượng Hài Hòa Của Đại Minh Tinh

Chương 23: Quá khứ của cô và anh

Sao có thể?

Bạch Nhiễm Nhiễm muốn dò hỏi, nhưng lại sợ lần này cô lại tự mình đa tình.

“Hôm nay đến đây thôi,” Đoạn Tắc Uyên cũng không tính toán nhiều lời, đem cô ôm vào trong ngực, lại ở trên đỉnh đầu cô hôn xuống, liền thấp giọng nói câu: “Ngủ ngon.”

Người đàn ông rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Bạch Nhiễm Nhiễm dựa vào trong ngực anh, có thể cảm nhận được trái tim của anh đang bình ổn đập.

Ban đêm an tĩnh như vậy, người bên cạnh đã ngủ say, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm lại không ngủ được.

Cô còn đang suy nghĩ lời Đoạn Tắc Uyên nói, càng nghĩ càng cảm thấy bạn gái cũ kia giống cô.

5 năm trước chưa đủ mười tám, cùng môn đăng hộ đối liên hôn, còn có không đến một tháng nữa thì kết hôn, mặt khác còn rất xinh đẹp, hơn nữa thời điểm cô 18 tuổi thật ra bị tai nạn xe, mơ màng hồ đồ quên một số chuyện, cho nên có thể lúc cô cùng Đoạn Tắc Uyên từng có một đoạn quá khứ?

“Nhưng là mình sao có thể bởi vì anh nghèo muốn chia tay……” Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự không nghĩ ra, cô cảm thấy bất luận thế nào cũng không thể hiểu được chuyện này.

Bởi vì miên man suy nghĩ cả đêm, Bạch Nhiễm Nhiễm căn bản ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh lại biểu tình còn có chút mệt mỏi.

“Như thế nào không có tinh thần? Không phải là ngày hôm qua làm quá nhiều chứ?” Đoạn Tắc Uyên nói lời này lúc đang mặc trên người áo thun, từ góc độ Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn qua, vừa vặn có thể thấy được cơ xương rắn chắc, người đàn ông vai rộng eo hẹp, tỉ lệ dáng người gần như hoàn mỹ, chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm thấy đẹp mắt, càng miễn bàn nhìn đến khuôn mặt.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn đường cong cơ thể Đoạn Tắc Uyên, nhịn không được nghĩ, nếu có thể cùng anh yêu đương, làm sao mình có thể chia tay được?

Cho dù anh có thực sự nghèo, thì cũng không có vấn đề, chỉ cần khuôn mặt cùng dáng người này, cô nguyện ý dưỡng anh.

Dưỡng cả đời cũng không sao.

“Suy nghĩ cái gì?” Đoạn Tắc Uyên thấy cô không trả lời, liền hỏi.

“Anh……”

“Hả?”

“Quên đi.”

Bạch Nhiễm Nhiễm quyết định đi trước.

Hôm nay Đoạn Tắc Uyên không ép cô ở lại, cô phải đi, Đoạn Tắc Uyên để tài xế đưa cô trở về.

Bạch Nhiễm Nhiễm về nhà trước, chờ thu thập xong liền đến công ty, buổi tối tam làm liền trực tiếp đi tìm Khương Miêu.

Lương Viên có việc ra ngoài, trong nhà chỉ có Khương Miêu cùng bảo mẫu, Khương Miêu muốn Bạch Nhiễm Nhiễm ở lại, Bạch Nhiễm Nhiễm ở cùng cô nàng qua một đêm.

Hai người lại không khỏi nói đến chuyện về Đoạn Tắc Uyên.

Bạch Nhiễm Nhiễm đem hoang mang của mình nói: “Tớ muốn hỏi tớ có phải bạn gái cũ của anh ấy hay không, nhưng lại sợ tự mình đa tình...”

Khương Miêu khϊếp sợ: “Chính cậu không có ấn tượng sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm mày nhíu lại, cũng thực buồn rầu: “Sau khi tớ xảy ra tai nạn, có quên một số việc, nhưng chẳng lẽ lại quên chuyện đã từng cùng anh ấy yêu đương sao?

“Hơn nữa,” Bạch Nhiễm Nhiễm ôm lấy Khương Miêu, thương tâm nói: “Anh ấy còn nói vẫn còn thích bạn gái cũ, thời điểm tớ muốn cùng anh ấy tiến thêm một bước, anh ấy lại cự tuyệt, nói chỉ muốn cùng tớ có quan hệ pháo hữu.”

Khương Miêu nghe được tức giận: “Đoạn Tắc Uyên sao có thể như vậy? Anh ta hao hết tâm tư để cùng cậu ngẫu nhiên gặp mặt, còn không tiếc lăn lộn chồng tớ, làm như vậy cũng chỉ là vì muốn cùng cậu làm pháo hữu hay sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm có điểm ngốc: “Cái gì ngẫu nhiên gặp được?”

Khương Miêu không nghĩ lại gạt Bạch Nhiễm Nhiễm, liền đem chuyện mình biết nói ra.

“Lương Viên cũng dám lừa tớ,” Khương Miêu càng nói càng tức giận: “Anh ấy giảng giải cho tớ, nói Đoạn Tắc Uyên là bởi vì thích cậu cho nên mới làm như vậy, anh ấy còn nói Đoạn Tắc Uyên nhất định sẽ không để cậu gả cho Triệu Gia Khải, cũng vì vậy, tớ mới cổ vũ cậu dũng cảm……”

“Từ từ,” Khương Miêu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, liền cuống quít giữ chặt tay Bạch Nhiễm Nhiễm phân tích; “Nếu cậu thật sự là bạn gái cũ của Đoạn Tắc Uyên, còn đem anh ta vứt bỏ, vậy hiện tại anh ta trở về tìm cậu, có phải vì trả thù hay không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm lắc lắc đầu, mờ mịt mà nói: “Tớ không biết.”

“Cậu không nhớ lúc trước vì sao chia tay với anh ta à?”

Bạch Nhiễm Nhiễm nói: “Tớ thật sự không có ấn tượng, nhưng là Đoạn Tắc Uyên nói bạn gái cũ là bởi vì ngại anh ấy nghèo cho nên mới vứt bỏ……”

Khương Miêu: “???”

Khương Miêu cũng hôn mê, này sao có thể?

Khương Miêu nói: “Nhà Đoạn Tắc Uyên là đại tài phiệt, thuộc về đỉnh cấp phú hào, so với chúng ta còn có nhiều tiền hơn, anh ta sao có thể nghèo được?”

Bạch Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới cái này, liền hỏi: “Có khả ăng anh ấy bị ôm nhầm không? Khi còn nhỏ sống rất nghèo khổ, đến lớn lên mới nhận lại tổ tông?”

“Không cái kia khả năng,” Khương Miêu nói, “Tớ đã cẩn thận hỏi thăm, chính là bạn học cũ đại học của chồng tớ có quen anh ta, nói anh ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, căn bản chưa chịu khổ bao giờ, còn nói sinh nhật năm 10 tuổu anh liền đuoejc ba tặng một hòn đảo, người trong nhà đều rất sủng anh ta……”

Bạch Nhiễm Nhiễm nghe hồ đồ.

“Để tớ ngẫm lại.” Bạch Nhiễm Nhiễm xoa đầu, bắt đầu suy đoán: “Cho nên kịch bản cùng tớ suy đoán hoàn toàn không giống nhau? Không phải là tiểu tử nghèo gặp được bạch phú mỹ, quay về trả thù chuyện bị quăng ngày xưa,mà là…… Mà là hào môn thiếu gia nhàn rỗi nhàm chán, giả nghèo, cho rằng gặp được chân ái, kết quả lại bị tra nữ vứt bỏ, 5 năm sau trở về trả thù?”

Khương Miêu nói không được cô, cô hỏi Bạch Nhiễm Nhiễm cậu là thật sự nghĩ không ra sao?

Bạch Nhiễm Nhiễm nói thật nghĩ không ra.

Khương Miêu thở dài: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào a?”

“Giống giống mấy loại thiếu gia như Triệu Gia Khải ăn chơi trác táng sao?” Bạch Nhiễm Nhiễm chống cằm, “Nhưng Đoạn Tắc Uyên trên người hoàn toàn không có cái loại khí chất …… Hơn nữa, cho dù tớ không nghĩ gì, tớ cũng không dám xác định, nhưng tớ chắc chắn rằng tớ không làm chuyện có lỗi với anh ấy, bằng không khi nhìn thấy anh ấy nhất định tớ sẽ cảm thấy chột dạ? Chính là tớ không có loại cảm xúc này, chỉ cảm thấy nhìn thấy anh thì rất vui……”

Hơn nữa, tuy rằng Đoạn Tắc Uyên đối xử với cô khi tốt khi xấu, thái độ mơ hồ, nhưng cô có thể khẳng định, Đoạn Tắc Uyên tuyệt đối không phải trở về trả thù.

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Bạch Nhiễm Nhiễm lật lại tin nhắn người khác gửi tới, ngón tay chuyển qua Triệu Gia Khải bỗng nhiên dừng .

Cô đã sớm yêu cầu cấm Triệu Gia Khải quấy rầy, nhưng lúc này lại bấm vào.

“Miêu Miêu,” Bạch Nhiễm Nhiễm nói, “Tớ giống như biết muốn làm thế nào.”

Cô không thể ngồi chờ chết, cô muốn thử Đoạn Tắc Uyên một lần.

————