“Tiểu Vũ, Tôn tỷ đã từ chức, em có muốn đến ở cùng chị hay không?”
Vào một ngày, công ty cấp căn hộ miễn phí cho nhân viên, một đồng nghiệp đã mời Xuân Vũ đến ở cùng.
Căn hộ do công ty cấp chỉ cách công ty năm phút đi xe, giá thuê rất đắt nhưng công ty đã trả gần hết số tiền, mỗi tháng Xuân Vũ cũng chỉ cần thêm 500.
Chỉ là Xuân Vũ vào công ty quá muộn, thời điểm cô tới, chung cư đã đủ người. Vì vậy cô chỉ có thể tự mình thuê bên ngoài.
Giờ đây, vừa có thể cách xa cái cặp tình nhân kia lại tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà, Xuân Vũ tất nhiên vô cùng nguyện ý.
Sau khi cùng đồng nghiệp thảo luận chi tiết tình hình, Xuân Vũ đã nói với Trương Lệ chuyện này.
Trương Lệ có chút bất đắc dĩ “Cậu đi rồi, còn tiền thuê nhà thì sao? Không lẽ muốn tôi trả lại số tiền này?”
Xuân Vũ đã sớm nghĩ đến điều này, liền nói “Tôi sẽ tìm một người thuê mới, như vậy là có thể thay tôi!”
“Cô ấy sẽ trả cho cô số tiền nhà này.”
“Ồ, vậy cũng được!” Trương Lệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói thêm “Bất quá tôi cũng muốn gặp người này trước, tôi không muốn bạn cùng nhà mới lại là cái người kỳ quặc đâu.
“Ừm!” Xuân Vũ gật đầu, nhìn Lý Thước đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Cô thầm nghĩ, bạn trai của cô mới là cái kẻ kỳ quặc đó!
Lý Thước dường như nhận thấy điều gì, quay đầu lại hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Xuân Vũ run lên
“Có chuyện gì thế?”
“Tiểu Vũ muốn dọn đi!”
“Dọn ra ngoài?”
“Đúng vậy, căn hộ của công ty tiểu Vũ đang thừa một phòng, nếu Tiểu Vũ đến ở mỗi tháng chỉ cần trả 500 hơn nữa lại còn gần công ty, tốt quá đúng không?”
Trương Lệ nói, ngồi bên cạnh Lý Thước và dựa vào hắn một cách tự nhiên.
Lý Thước lại nhìn Xuân Vũ chằm chằm thấy cô run lên.
Việc từ chức của Tôn tỷ sẽ mất một chút thời gian, cho nên thời gian này cô vẫn phải tiếp tục ở đây.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp đến, quê của Trương Lệ cũng gần nên cô ta đã về nhà của mình.
Cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô trong căn hộ.
Xuân Vũ vô cùng vui vẻ nằm ở trên giường nghịch điện thoại và xem phim.
Đây là lần đầu cô nhận ra cảm giác ở một mình cũng thật tốt đẹp.
Bởi vì trong nhà chỉ có một người là cô cho nên sau khi tắm rửa xong, Xuân Vũ cũng không khóa cửa phòng.
Cô nghịch điện thoại một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, xung quanh không một tiếng động, Xuân Vũ đã ngủ say đang tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu đột nhiên có một thứ gì đó nặng nề đè lên người cô, ép Xuân Vũ đến không thở nổi.
Ô ô, cô không thở được.
Xuân Vũ kịch liệt phản kháng, muốn đem đồ vật gì đó đẩy ra nhưng lại không được.
Không những không có gì thay đổi mà đôi tay còn bị nắm chặt.
Gì!
Vì cái gì lại khác với mọi khi?
Nó là cái gì?
Sao lại chân thật như vậy? (Chắc chị gái tưởng bị bóng đè =))
Xuân Vũ nghĩ ngợi trong lòng, phản kháng càng thêm dữ dội.
Xúc cảm lại rõ ràng như vậy
Bàn tay to mạnh mẽ giam cầm cơ thể cô, từ từ hạ vòng eo xuống, sau đó kéo qυầи ɭóŧ cô ra, ngón tay thô lỗ hướng tiểu bức vuốt ve lông mao một cái, đột nhiên thô bạo thọc vào bên trong.
“A! Nơi đó không được!”
Bị dị vật tiến vào, Xuân Vũ cực kỳ khó chịu, hơn nữa bàn tay này còn đang để trên lông mao của cô.
Cô cố gắng mở to mắt, nhìn thấy một thứ tối đen đang bao trùm trên người mình.
Sau khi đã tỉnh táo lại, cô nhận ra đây là một người đàn ông!
Xuân Vũ sợ hãi muốn hét lên kêu cứu, hạ thể lại bị ngón tay cắm vào. Tiểu huyệt chưa bao giờ bị dị vật tiến vào, Xuân Vũ cảm giác muốn bị xé rách.
Người đàn ông đâm vào kịch liệt từ phía sau, bất ngờ dừng lại nói “Vợ à, hôm nay em cắn chặt quá!”
Đầu óc Xuân Vũ trở nên trống rống.
Cái thanh âm quen thuộc này không phải là Lý Thước, bạn trai của Trương Lệ hay sao!