Xuân Vũ sinh ra tại một huyện nhỏ ở Hà Bắc. Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, cô và đại tỷ cùng quê đến Thâm Quyến tìm việc làm.
Đại tỷ là một người phụ nữ đã lập gia đình, Xuân Vũ chỉ có thể một mình thuê nhà ở bên ngoài, ở trên mạng mà quen được người bạn thuê chung nhà hiện tại, Trương Lệ.
Hai người đều đến từ nơi khác, tuổi xấp xỉ nhau hơn nữa tính cách cũng khá hợp.
Vì vậy họ đã hẹn nhau tìm thuê một nơi có hai phòng ngủ, một phòng khách để ở cùng nhau. Như vậy mỗi người ở một phòng, phòng tắm chung, vừa rẻ vừa tiện lợi.
Hai người ở chung được nửa năm, tưởng là mọi thứ đều sẽ an ổn như vậy, cho đến khi người đàn ông kia đến.
--
Lý Thước, là huấn luyện viên cá nhân Trương Lệ gặp được tại phòng tập.
Vì hắn, Trương Lệ ăn mặc tiết kiệm cố gắng mua được cái thẻ tư nhân của phòng tập, cuối cùng cũng thu được người đàn ông vào tay.
Xuân Vũ trước đó cũng đã nghe Trương Lệ kể về người đàn ông này, nhưng lần đầu gặp mặt, cô vẫn thật sự kinh ngạc.
Người đàn ông có thân thể cường tráng vạm vỡ nhưng khuôn mặt lại như trẻ con, hôm nay hắn còn mặc một chiếc áo len thụng trông chả khác gì sinh viên đại học.
Nhưng Xuân Vũ biết, hắn đã ngoài 30, tiền lương cũng rất cao, là một người thành đạt nhưng đến nay vẫn độc thân.
Theo lời của Trương Lệ, đó là do hắn chưa có nhà và vẫn đang ở nhà thuê nên chưa kết hôn.
Nhưng Xuân Vũ không tin, cô cảm thấy người đàn ông này chỉ là không muốn kết hôn mà thôi.
Nhưng mà, việc riêng tư này không liên quan gì đến cô, cô chỉ là trong lòng nghĩ như vậy.
Vốn dĩ Xuân Vũ rất vui vì Trương Lệ có thể theo đuổi nam thần của cô ấy. Cô ngây thơ nghĩ rằng dù cho Trương Lệ thoát kiếp độc thân cũng không ảnh hưởng đến mình. Nhưng cô không ngờ rằng, Lý Thước lần đầu tiên đến, đã ngủ lại.
Lý do là sáng mai Trương Lệ còn phải đi làm sớm, nếu ở nhà hắn, sợ là không kịp.
Vậy hai người không thể đến khách sạn sao?
Xuân Vũ vẫn lầm bầm trong lòng sau đó xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Buổi tối, Xuân Vũ mắc tiểu vội vàng đi tới phòng tắm, lại bởi vì không bật đèn nên cô cũng không để ý cứ thế mà mở cửa.
Phòng tắm nằm ngay bên cạnh ban công, bởi vì cửa sổ không đóng ánh trăng cứ thế chiếu vào.
Côn ŧᏂịŧ thô to, ngăm đen của người đàn ông cứ như vậy hiện lên trước mặt Xuân Vũ. Cô sợ hãi hét lên một tiếng.
Trương Lệ ở bên cạnh sửng sốt, đồ ngủ cũng chưa mặc xong liền chạy ra ngoài, thấy cảnh này lập túc đóng cửa, mắng người đàn ông bên trong “Anh không biết khóa cửa à!” Lại nhìn Xuân Vũ đang mất hồn, ngón tay run rẩy “Kia… cái kia…” Trương Lệ thở dài một hơi, ở đâu ra một đứa trẻ ngây thơ như thế này!
Sau khi an ủi Xuân Vũ vài câu và chờ Lý Thước đi ra, hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.
Xuân Vũ bước vào phòng tắm và nhìn bồn cầu đã được xả nước sạch sẽ.
Nhưng hương vị vẫn còn lưu lại bên trong không khí.
Ba của Xuân Vũ mất sớm, trong gia đình chỉ còn mẹ và bà nội, một nhà ba người đều là phụ nữ.
Đối với cô mà nói, hôm nay là lần đầu gặp phải,
Cô cảm thấy có lẽ phải mất một khoảng thời gian khá dài mình mới có thể quên được.
Nhưng điều làm Xuân Vũ trăm triệu không nghĩ tới, cô vừa mới nằm trên giường, âm thanh của Trương Lệ cách vách truyền tới.
“Ưm…nhẹ chút…”
“Tao hóa, kẹp nhanh như vậy, thao chết em!”
“Ưm, không cần, lớn quá…”
“…”
Cái gì thế này?!!! Xuân Vũ choáng váng.
Ánh mắt bất giác nhìn đến bức tường đang phát ra âm thanh, cô lại có ảo giác bức tường này đang di chuyển.
Cô đứng dậy đi đến gần bức tường. Âm thanh va chạm càng rõ ràng hơn
“Này…Này cái quái gì thế này!”
Xuân Vũ quay trở lại trên giường, cầm điện thoại tìm kiếm và đã được khai sáng.
Quê của Xuân Vũ là một ngôi làng miền núi, thông tin không nhanh nhạy. Cho đến khi cô vào đại học mua điện thoại di động và máy tính, mới thực sự tiếp xúc đến Internet.
Đối với chuyện nam nữ, Xuân Vũ đại khái cũng chỉ biết một chút, cho đến hiện tại mới được chứng kiến tận mắt.
Sau ngày hôm đó, Xuân Vũ không thể nhìn thẳng Trương Lệ, càng không nói đến Lý Thước.
Cũng may, số lần Lý Thước ở lại cũng nhiều, chỉ khi hắn được nghỉ thì mới đến.
Vừa đến, tất cả đều là âm thanh xấu hổ.
Tiếng rêи ɾỉ ngượng ngùng đó khiến Xuân Vũ mất ngủ một thời gian dài.
Xuân Vũ không chịu được đã nói bóng gió với Trương Lệ, nói rằng chung cư này cách âm thật kém.
Trương Lệ hiểu rõ, nói một câu xin lỗi với Xuân Vũ, nói rằng cô ấy sẽ chú ý.
Nhưng mà không có tác dụng!!!
Ngày hôm sau khi Lý Thước đến, thanh âm đó càng lớn hơn.
Cuối cùng Xuân Vũ cũng không chịu nổi!