Edit: Na
Buổi tối về nhà, sau khi ăn cơm xong Đào Đào thấy có chút đứng ngồi không yên.
Vừa lúc Thẩm Mộng Viện điện thoại đến, Đào Đào đưa tay nhấn nghe.
"Mẹ."
"Đào Đào, mấy ngày nữa mẹ sẽ về nước, con có cần gì không để mẹ mua?"
Cô vốn dĩ muốn mở miệng nói không cần nhưng sau đó như nhớ ra cái gì lại, thử mở miệng nói, "Mẹ ơi, mẹ có thể mua giúp con bộ dụng cụ vẽ tranh được không ạ?"
"Dụng cụ vẽ tranh?"
"Dạ, vài cây bút vẽ, giấy, và cả màu nước nữa."
"Con mua mấy cái này làm gì? Con muốn vẽ tranh?"
"Không phải, là..." Suy nghĩ một hồi, Đào Đào mới nghĩ ra được một lý do, "Sắp đến sinh nhật của Tử Đình rồi nên con muốn mua quà tặng cho cậu ấy. Cậu ấy rất thích vẽ tranh."
Thẩm Mộng Viện "À ~" một cái.
"Được, mẹ sẽ mua giúp con. Vậy con cần gì nữa không?"
Cô cắn cắn môi dưới, nghĩ đến cuộc nói chuyện với Thời Thác hôm nay, cô nhỏ giọng nói, "Mẹ ơi mai là lễ Quốc Khánh bọn con được nghỉ nên, con có thể đi ra ngoài chơi được không ạ? Chỉ một ngày thôi, con sẽ làm bài tập đầy đủ."
Thẩm Mộng Viện dịu dàng nói, "Có thể chứ, lâu rồi Đào Đào không đi chơi nên con cứ đi đi. Nhưng chỉ có thể đi một ngày thôi, vài ngày trước cậu con có gọi cho mẹ nói nếu con đã chọn xã hội thì phải học tập thật tốt, thành tích môn Địa Lý của con có chút kém nên con phải cố gắng. Khi anh con học cấp 3, thành tích môn Địa Lý rất tốt đó."
Đào Đào nắm chặt điện thoại trong tay, đầu ngón tay có chút trở trắng bệch.
"Con biết rồi mẹ."
"Vậy đi chơi, buổi tối có về nhà ăn cơm không?"
"Chắc là không ạ."
"Ừ, con nhớ về sớm một chút đừng đi quá muộn, về đến nhà thì nhớ gọi báo cho mẹ một tiếng."
"Dạ, tạm biệt mẹ."
Cúp điện thoại, cô duỗi tay kéo cái ngăn kéo ở tầng dưới cùng ra.
Bên trong có một khung ảnh.
Đào Đào nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù.
Anh trai.
Em thật sự, rất nhớ anh.
Lúc này, sau khi Thời Thác đưa Đào Đào về nhà thì anh đi theo Giang Vọng đến tiệm net gần nhà.
Mấy nam sinh lớp 12 không hề thấy việc học là áp lực gì cả, Giang Vọng và Thời Thác có thành tích rất tốt trong ban tự nhiên. Sau khi chuyển qua ban xã hội trừ bỏ môn Chính Trị học thuộc quá nhiều bài thì thành tích môn Lịch Sử cùng với môn Địa Lý cũng không tính là quá kém, hơn nữa đầu óc hai người linh hoạt, đối việc thi đại học này cũng không khẩn trương gì lắm.
Hai người ngồi ở trước máy tính, một tay nắm con chuột còn một tay khác kẹp điếu thuốc, đeo tai nghe chơi game.
"Ê, mấy ngày nữa phải đến phòng vẽ tranh, mày muốn đi bồi dưỡng ở Hàng Xuyên hay là ở lại trường học?" Giang Vọng gõ bàn phím hỏi anh.
Trường Nhất Trung năm nay mới có ban mỹ thuật nên không có phòng mỹ thuật riêng, các học sinh học môn năng khiếu này muốn bồi dưỡng thêm thì phải ra bên ngoài giải quyết. Năm nay trường có tuyển mấy giáo viên mỹ thuật nhưng họ không biết tình huống cụ thể của học sinh nên họ quyết định ở thành phố Hàng Xuyên tổ chức vẽ tranh, và chia làm hai nhóm để thực hành.
Bọn Thời Thác là lần đầu tiên thực hành cái này.
Nheo mắt lại, nghĩ đến nhóc con kia, sắc mặt Thời Thác dịu dàng xuống, "Ở trường học."
Giang Vọng thở dài một cái, "Phòng vẽ ở trường có lẽ sẽ không tốt bằng Hàng Xuyên đâu, chuyên môn bên kia là về nghệ thuật đấy, mày chắc không?"
Thời Thác "Ừ", gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc.
"Nhưng mà với cái bản lĩnh và tài năng về mỹ thuật của mày thì căn bản không cần giáo viên dạy mày cũng có thể đậu vào đại học không cần ôn luyện," nói đến đây, Giang Vọng đột nhiên nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn anh một cái, "Muốn học đại học ở đâu?"《@rainbowdangyeu》
"Chưa chọn, không vội, đến lúc đó xem lại đã."
Giang Vọng "Sách" một tiếng, "A Thác, mày đừng nói là vì yêu đương mà mày hi sinh bản thân nhé? Đàn em kia vừa nhìn đã biết trong nhà có rất nhiều tiền rồi, mày đừng có dính câu xong hùa theo con bé đó đóng phim thần tượng."
Chàng trai nghe vậy nhẹ giọng cười, hỏi lại, "Nhà tao không có tiền?"
Giang Vọng nghẹn lại, đột nhiên không nói nữa.
"Dù sao đi nữa thì mày cũng nên có chừng mực thôi đừng đâm đầu vào đầu sâu quá, mới yêu đương mà mày đã vậy rồi không biết yêu lâu sẽ thế nào. Đàn em đó theo đuổi mày vậy thôi, đoán chừng cũng không nghiêm túc gì."
Trong Thời Thác không khỏi nhớ đến bộ dáng của Đào Đào.
Anh đem điếu thuốc dập tắt bỏ vào gạt tàn, lãnh đạm nói, "Tao biết."
Nhưng, biết là một chuyện còn làm được hay không lại là chuyện khác.
Thời điểm về tới nhà, điện thoại hiện ra một cái tin nhắn của cô.
"A Thác, ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai em được nghỉ ngơi một ngày."
Thời Thác cong môi cười, trực tiếp đem gọi điện thoại đến.
"Còn chưa ngủ?"
Đã hơn 12 giờ rồi.
Đào Đào xoa xoa đôi mắt có chút sưng, khóe mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong.
"Sắp ngủ rồi, em muốn làm xong cho hết bài tập."
"Ngày mai sao lại có thời gian rảnh vậy?"
Giọng nói anh truyền qua điện thoại ấm áp vô cùng.《@rainbowdangyeu》
"Em xin mẹ rồi, nên A Thác ơi chúng ta ra ngoài hẹn hò đi."
Cả người Thời Thác ngã lên sô pha, chân dài duỗi ra, sắc mặt dịu xuống, "Được, em muốn đi hẹn hò ở đâu?"
"Rạp chiếu phim nhé? Đã lâu rồi em không đi coi phim, Thẩm Nghiên nói gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng nên em muốn đi xem thử."
"Vậy ngày mai ăn cơm trưa xong anh qua đón em?"
Giọng nói vui mừng của cô gái truyền đến "Dạ được."
Một lát sau, Thời Thác đè đè huyệt thái dương như đang nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi nói, "Nhóc con."
"Dạ?"
"Ngày mai, em mặc váy đi."
Đào Đào cười "Dạ được, A Thác nhớ đến đón em nha. Giờ em muốn đi ngủ."
"Ừ, nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"A Thác ngủ ngon."
Lúc này Đào Đào cúp điện thoại xong không bật cười lên tiếng.
Một tay cô chống trên cằm, cô nhìn vào khung ảnh kia, cong mắt cười, "Anh ơi, em thật sự càng ngày càng thích anh ấy."
Nếu anh có thể nhìn thấy anh ấy, anh chắc chắn cũng sẽ thích anh ấy.
Sáng sớm hôm sau, Đào Đào vừa xuống lầu đã nhìn thấy Thời Thác, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần đen, cả người nhàn hạ dựa vào căn hộ dưới lầu.
Có vẻ anh không đi xe.
Tóc mái trên trán rũ xuống tới che khuất đôi mắt, làn da trắng nõn bị ánh nắng chiếu vào càng thêm nổi bật hơn.
Một tay anh đút vào túi quần, một tay khác kẹp điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng không cảm xúc.
Đào Đào kéo kéo dây túi xách trên người, đi đến trước mặt anh, "A Thác, anh chờ em lâu chưa?"
Thời Thác nhìn cô, đem điếu thuốc đang kẹp trên giấu giấu ở phía sau.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng tới đùi, làn váy có chút bồng bềnh lộ ra hai cái chân trắng mịn, dây túi xách nằm trên xương bả vai, xương quai xanh quyến rũ nhìn vào rất muốn cắn một cái.
Mái tóc đen dài xoã ở sau lưng, cô mở đôi mắt to tròn xoe nhìn anh.
Thời Thác giơ tay nhéo mặt cô, dịu dàng nói, "Không lâu, chúng ta đi thôi."
Đào Đào mỉm cười duỗi tay ra đưa đến trước mặt anh.
Anh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó như nhớ tới cái gì rồi bật cười một cái rút tay từ trong túi quần ra nắm lấy đôi tay nhỏ kia vào trong lòng bàn tay.
Tay cô thật nhỏ.
"Sao lại thích nắm tay nhau?" Anh hỏi cô.
Đào Đào lôi kéo anh đi đến phía trước đi, "Hồi trước anh hay nắm tay em vậy mà."
Lúc này tâm tình Thời Thác rất tốt.