Như Cánh Hoa Rơi

Chương 56

- Không... đừng... đừng mà...

Y Sinh rêи ɾỉ trong vô thức, Cố Minh và Cố Nham nằm bên cạnh đã cố lay y, nhưng y vẫn không tỉnh dậy. Không biết làm thế nào mới được, họ đã gọi Mặc Xuyên đến.

- Là ám ảnh tâm lý, gây nên ảo giác trong khi hôn mê sâu, nếu hai người có cách thì hãy gọi cậu ấy dậy, để lâu sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.

- Nhưng mà tôi đã gọi em ấy rất nhiều rồi, còn cách nào khác nữa sao? - Cố Minh lo lắng hỏi.

- Còn! Nhưng nó còn dựa trên hành động của hai người đối với tình cảm của mình, nó rất kì diệu, đến bây giờ khoa học vẫn chưa tìm được nguyên nhân để giải thích. Còn nếu cả hai không thể làm được thì cứ đợi cậu ấy tự dậy đi thôi.

Cứ thế 1 ngày, rồi 2 ngày trôi qua, đến ngày thứ 3, thư kí, trợ lý của Cố gia và Trần gia đến, thúc giục họ giải quyết đống văn bản đang ngày một chất chồng.

*Về phía Cố gia:

- Cố tổng, ngài đã nghỉ 3 ngày liền rồi, rất nhiều văn kiện hợp tác đã được đưa đến nhà, nhưng ngài vẫn không đυ.ng đến, ngài cần phê duyệt chúng ngay bây giờ.

- Tôi cho cậu phê đó, phê đi, có gì sau này tôi giải quyết.

Cố Nham nói nhưng mắt vẫn không rời Y Sinh, tay liên tục dùng khăn ướt thấm môi cho y. Qua 3 ngày, môi y đã trở nên nứt nẻ, miệng vẫn không ngừng rêи ɾỉ.

Nhìn những dây truyền dịch dinh dưỡng cắm vào làn da tái xanh đến mức nhìn thấy cả những đường gân trên đó, hắn cảm thấy vô cùng bất lực. Có tiền có quyền có thuộc hạ làm gì, mà ngay cả gọi y dậy cũng không thể.

- Cố tổng, cho phép tôi nói thẳng, ngài cứ như vậy không được đâu, công ty, tập đoàn này không chỉ của một mình ngài, mà còn là miếng cơm manh áo của hàng ngàn người. Hơn nữa, dự án trọng điểm công ty chúng ta nhắm tới đã sắp đấu thầu rồi. Còn nữa, địa bàn ở Macao đã bị lấy mất, bên New York cũng bị nhăm nhe.

- ...

Nhận thấy Cố Nham đã bắt đầu suy nghĩ, anh nói tiếp:

- Tôi nghĩ 2 ngày qua ngài cũng đã dùng hết các biện pháp có thể rồi, nhưng cậu ấy vẫn không tỉnh lại. Thay vì bây giờ ngài chỉ ngồi đợi, sao ngài không dành chút thời gian lo lắng chuyện của công ty?

*Về phía Trần gia:

- Thiếu gia à, ngài chỉ vừa mới được thừa nhận thôi đó, sao lại có thể bỏ hết tiền đồ của mình để ở đây nấu cháo như vậy chứ? Cậu ta cũng có ăn được đâu?

- Khi nào có người yêu anh sẽ hiểu.

Một mũi tên xuyên thẳng vào con tim mỏng manh yếu đuối, 5 chữ "khi nào có người yêu" này chẳng phải là đang khịa anh FA sao?

- Tôi... tôi không nói nhiều với cậu nữa, những đứa cháu nuôi của chủ tịch đã bắt đầu cuộc thi để giành quyền thừa kế rồi đó, cậu cứ ở đây mà nấu cháo đi! Để rồi xem đến lúc cậu ta tỉnh dậy, cậu địa vị không có quyền lực không có tài sản cũng không, cậu có cái gì có thể tranh giành với Cố Nham!

Tức giận, anh ta phụng phịu quay lưng rời đi.

Cố Minh rơi vào trầm tư, lời anh ấy nói cũng không phải là không có lý...

~○~○~○~○~○~○~○~○~○~

Khoảng 1 tháng trước, cậu được chủ tịch tập đoàn Trần thị hẹn gặp mặt. Ban đầu, cậu lấy lí do bận để từ chối, nhưng những lời mời vẫn được gửi đến ngày một nhiều hơn. Cho đến cuối cùng, cậu nghĩ vẫn là nên gặp thì hơn.

Khi cả 2 người ngồi đối diện nhau, ông bắt đầu kể về tập đoàn do cha của ông dựng nên, và bây giờ ngày một phát đạt hơn. Sau đó, ông dần dà tâm sự với cậu về người con trai độc nhất của ông.

- Khi nó còn nhỏ, tập đoàn đang trên đà phát triển nên vợ chồng ta thường xuyên vắng nhà, chuyên tâm cùng cha phát triển tập đoàn, cũng vì thế nên ta đã gửi nó cho bạn thân của ta, nhờ chăm sóc dạy dỗ. Thỉnh thoảng vẫn đến thăm và mua quà cho nó, nó rất ngoan. Không ngờ bạn của ta lại thông đồng với anh trai ta, tiêm nhiễm vào đầu nó những suy nghĩ khác thường theo thời gian và nói rằng vợ chồng ta đã bỏ rơi thằng bé. Tuy không đến mức quá đáng nhưng đã khiến cho thằng bé triệt để mất niềm tin vào gia đình mình. Thằng bé rất giỏi nên được đặc cách cho thi nhảy lớp...

- Khoan đã... Chủ tịch Trần năm lần bảy lượt hẹn tôi ra gặp mặt chủ để nói chuyện này thôi sao?

Cố Minh không còn đủ kiên nhẫn để ngồi nghe ông tâm sự đã lên tiếng. Nhưng đáp lại là sự ôn tồn ấm áp đến từ giọng nói của ông:

- Cháu cứ bình tĩnh đã, ta đây không nói gì linh tinh đâu, là nói về cha của cháu mà...

- Cái gì? - Cố Minh ngạc nhiên nhìn ông - Cha của tôi?

- Phải, ta biết cháu chỉ là đứa con được nhà họ Cố nhận nuôi. Đây là giấy báo của thám tử, đồng thời cũng có cả giấy xét nghiệm ADN.

Lướt nhìn từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, tài liệu này được ghi rất tỉ mỉ, tất cả chi tiết đều được liên kết một cách hoàn hảo, có rất nhiều chi tiết giống với những gì cậu tra được.

Sau khi đã xác nhận rõ ràng, cậu đặt tập tài liệu xuống, ngồi lại tư thế cũ mà nhìn ông, ông nói tiếp:

- Khi thằng bé được 17 tuổi, cũng là lúc công ty đã ổn định và lớn mạnh. Vợ chồng ta đón thằng bé về, cùng chung sống với ông nội, dành tất cả tình thương âu yếm cho nó, nhưng nó cứ ngày một bướng bỉnh và kì lạ hơn, không như những lúc trước. Cho đến một ngày, ta nhận được tin nói rằng nó đang yêu một cô bé thôn dã, ta rất tò mò nên đã bảo nó đem vểa mắt. Không ngờ qua miệng một số người lại bảo ta muốn ép chết con bé. Đây là hình của cô bé đó lúc nó, rất dễ thương đúng chứ? Ta rất muốn được gặp cô bé đó một lần. Nhưng trên đường đến chỗ gặp mặt, cô bé đã gặp tai nạn, là do xe của vệ sĩ của ta. Nó cứ khăng khăng là ta muốn làm khó cô bé, nên dựa vào sự giúp đỡ của anh trai ta, hai đứa nó đã trốn đi và sống hạnh phúc, nhưng cũng chỉ được mấy năm... Ta cũng đã cho người đi tìm, nhưng đầu mối bị đứt đoạn, cho đến khi chuyện đã rồi, ta mới nhận được tin từ chính người anh của ta. Hai đứa nó bây giờ đã được an táng trong khu mộ lớn, ở cạnh bên nhau, coi như là bù lại phần tình thương của ông bố này. Nếu cháu thắc mắc người anh đó hiện giờ đang ở đâu, thì trả lời cho câu hỏi đó: "Mất tích rồi!"

Giọng điệu ông đột nhiên thay đổi, lạnh lùng và tàn nhẫn, đôi mắt không còn hiền từ mà là đôi mắt sắc lạnh của một con dã thú khát máu.

- Mọi chuyện là vậy, trong thời gian đó ta cũng đã nhận con nuôi để đào tạo chúng kế nghiệp, lãnh đạo tập đoàn. Tuy nhiên, ta đã không thể nhìn cháu lớn lên, nên ta sẽ thiên vị cháu, nếu cháu có thể sống sót trong cuộc thi thừa kế sắp tới, thì cho dù cháu thua, ta cũng sẽ cho cháu một số đủ để tiêu xài đến hết đời. Dù sao cháu cũng đã được đào tạo bài bản ở nhà họ Cố, nên ta sẽ rất vui nếu cháu có thể thắng. Ta cũng đã trình bày rõ ràng với bên đó rồi, cũng đã đền ơn nuôi dưỡng, nên cháu cũng không cần phải cảm thấy áy náy hay mắc nợ nữa.

Có lẽ người cầm quyền nào cũng vậy, tình yêu thương con cháu không được thể hiện ra bên ngoài, mà thay vào đó là qua những bài học sống còn. Đồng thời cũng rất công bằng, thà chọn người tài không chút máu mủ thừa kế còn hơn chọn kẻ phế máu mủ ruột thịt.

Cả hai yên lặng nhìn nhau, như đang cẩn thận quan sát người thân, nhưng cũng như đang cẩn thận dò xét nhau, xem người kia có được như mình mong đợi hay không.

- Xin phép ngài, hôm nay tôi còn có một bữa tiệc nhất định phải tham dự. Không làm chậm trễ thời gian của ngài nữa... cháu xin phép, thưa ông.

Lịch sự nói lời tạm biệt, Cố Minh tiêu sái bước đi, không để lại bất cứ điều gì bất mãn trong ấn tượng của ông về cậu. Ông rất hài lòng, thì thầm một câu: "Tốt!"

******************

Giờ mới cảm thấy viết H dễ hơn suy nghĩ cốt truyện nhiều hiuhiu :