Vị Ngọt

Chương 33: H

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Phó Dực được đặt trên giường đầu gối lên gối mềm, cơn nóng trên người còn chưa rút đi, Trịnh Dữ đã cởϊ qυầи áo đè lên.

Anh cầm cằm cô đuổi theo hôn hít, mổ vào chóp mũi rồi đến đôi môi, chiếc lưỡi nóng ẩm không biết mệt mỏi để lại dấu ấn riêng ở khắp nơi …

Anh áp môi nhẹ nhàng lên cổ, xương quai xanh, bờ vai giống như đối với bảo bối quý giá, rồi liếʍ chầm chậm.

Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, đặt tay phải lên môi cô, thì thầm: “Hôn đi.”

Phó Dực không biết tại sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn hôn ngón tay, cẩn thận hôn từng khớp xương … Trịnh Dữ ở bên cạnh không ngừng nhìn cô chằm chằm.

Khi chạm đến ngón áp út, Trịnh Dữ chỉ tay, cười nói: “Em lấy chiếc nhẫn này ra cho anh được không?”

Phó Dực nheo mắt để nhìn rõ chiếc nhẫn. Phó Dực nhìn Trịnh Dữ một cái thật sâu, anh ta vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, nụ cười nơi khóe miệng cũng rất bình thường.

Tuy nhiên, Phó Dực cảm thấy rằng … vào lúc này, cả trái tim cô đang đập vì anh.

Phó Dực muốn nói gì đó, nhưng môi trên và môi dưới của cô dính lại, không nói được gì, cô nắm lấy tay anh, tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của anh, hai ngón tay nắm lấy nó.

Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy chiếc nhẫn, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn rơi xuống, sau đó vừa vặn l*иg vào ngón áp út của cô.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng sụt sịt yếu ớt, Trịnh Dữ nhìn khuôn mặt Phó Dực, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chứa đầy nước mắt trong suốt như pha lê …

Trịnh Dữ hoảng sợ … anh không ngờ cô lại khóc. Anh nghĩ cô sẽ hạnh phúc hôn anh mấy cái, anh không muốn làm cô khóc, anh không thể chịu được việc cô khóc.

Trịnh Dữ liếʍ đi những giọt nước mắt sắp rơi, dỗ dành: “Sao em lại khóc? Không phải kết hôn phải có nhẫn à?”

“Ừm …” Phó Dực gật đầu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.

“Không thích chiếc nhẫn này sao? Anh đã chọn mua chiếc đẹp nhất đó.” Trịnh Dữ hỏi cô.

“Thích …” Phó Dực đáp.

“Được rồi, đừng khóc, em khóc khiến anh đau lòng lắm.” Trịnh Dữ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Phó Dực lại ngoan ngoãn gật đầu.

“Lát nữa sẽ có nước chảy, anh sợ em không chịu nổi.” Trịnh Dữ thấy cô đã bình thường trở lại nên lại bắt đầu nói những lời nói ám muội lưu manh.

“Em có thể …” Phó Dực hiếm khi thuận theo anh trả lời.

“Vợ yêu của anh thật ngoan … mở chân ra nào …” Trịnh Dữ dỗ dành, dùng hai tay vuốt ve cơ thể cô.

Phó Dực mở hai chân ra, vùng cỏ dại trên gò mấp mô đã sớm ướt đẫm, hai cánh hoa thịt trắng nõn ướŧ áŧ, khe thịt e ấp giữa 2 cánh hoa đang phun trào mật ngọt.

Trịnh Dữ miệng khô khốc.

Trịnh Dữ không nhẫn nại nữa, đỡ lấy niềm tự hào của mình tiến vào, vách thịt ấm nóng khít khao bên trong bao bọc lấy khiến cho kɧoáı ©ảʍ ập đến, làm cho anh xém tý nữa buông súng đầu hàng.

Phó Dực được vật to lớn lấp đầy, cũng vô cùng thỏa mãn.

“Hàng họ của chồng em thế nào hả?” Trịnh Dữ nâng đùi cô lên, chống tay lên đầu gối cô, để cho động đào nguyên của cô lộ ra hoàn toàn trước mặt anh.

“Rất lớn…”

Trịnh Dữ chầm chậm di chuyển, vật to lớn cứng ngắc chọc vào trong khoang thịt mềm mại, khiến Phó Dực lại thở gấp.

Tốc độ dần dần tăng lên, Trịnh Dữ thở hổn hển, động tác dưới người vừa nhanh vừa nặng, nhìn đóa hoa hồng nhuận của Phó Dực dưới sự tác động của anh mà trở nên sưng đỏ, đỏ bừng, hốc mắt anh cũng đỏ lên.

Không khí tràn ngập mùi của nhiều loại dịch thể khác nhau, vang lên âm thanh va chạm thể xác, còn có những tiếng thở dài nguyên thủy nhất, hạnh phúc nhất của đàn ông và phụ nữ.

“A … chồng … Nhanh quá … em sắp hết sức rồi …” Phó Dực lẩm bẩm kêu lên.

“Vợ … Chồng làm cho em thoải mái không hả?”

“Thoải…thoảiiiii…máiiiiii” Phó Dực bị đâm đến thần trí mơ hồ, chỉ biết đi theo anh trả lời.

“Bên trong em vừa căng chặt vừa ấm nóng, cắn chặt làm anh sắp bắn luôn rồi.” Trịnh Dữ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ưm … A … A … sâu quá…”

“Vợ… vợ… anh bắn vào trong nhé… chúng ta sinh một bé cưng đáng yêu, được không?” Trịnh Dữ hỏi cô.

“Vângggg.” Phó Dực sớm đã nghĩ về điều đó. Cô muốn cùng anh sinh con, cùng anh làm tất cả mọi chuyện, mãi mãi bên nhau.

Trịnh Dữ đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, động tác va chạm nghiêm túc, nhanh chóng thúc mạnh mấy chục lần, cùng Phó Dực lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ.

Không có khống chế xuất tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào sâu trong hang động của Phó Dực, huyệt thịt của cô co rút lại, Trịnh Dữ vẫn miễn cưỡng rút ra chôn vào trong cơ thể cô, cảm giác vách thịt mềm mại của cô bóp chặt lấy anh.

“Anh ra ngoài…” Phó Dực lấy lại tinh thần, chầm chậm đẩy anh.

“Để anh ở lại một lúc.” Trịnh Dữ sờ soạng mái tóc của cô.

“Không được… Nó hình như muốn cứng nữa rồi.” Phó Dực ngại ngùng nói.

“Vậy thì thêm lần nữa.” Trịnh Dữ cười.

“Em mệt.”

“Được rồi, bà xã nói như vậy, anh sẽ đi ra.” Trịnh Dữ nhướng mày, sau đó rút dươиɠ ѵậŧ đã bán mềm của mình ra.

“Cảm ơn ông xã …” Phó Dực đỏ mặt nói khi nhìn anh.

Trịnh Dữ mím miệng cười, cô thật sự rất đáng yêu.

“Đừng gọi nữa, anh lại muốn ăn em.”

“Nhưng…! Nó chảy ra rồi.” Phó Dực run rẩy nắm lấy tay anh, cô có thể cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra huyệt thịt của mình.

“Bắn nhiều quá dĩ nhiên là trào ra rồi, để chồng em lau cho em.” Trịnh Dữ nói xong liền đi lấy khăn giấy, quỳ trước đùi cô, lau cẩn thận.

Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh, Phó Dực không biết đêm nay cô đã bị anh làm cho cảm động bao nhiêu lần, cô thực sự rất vui.

“Ông xã.”

“Ừm?”

“Không có gì, chỉ là muốn gọi anh như thế thôi.”

“Thiếu làm phải không?”

————-