Phương Nam đã sớm chờ ở đầu điện thoại bên kia, tiếp điện thoại chỉ trong một giây đồng hồ: “Đều khống chế tốt, video không bị đăng lên mạng, chỉ có ảnh chụp xe đã sớm bị đăng lên từ mấy giờ trước, nhưng ảnh hưởng không lớn. Còn về phía danh tính của chủ xe, việc đã sớm giao cho cục cảnh sát, luật sư đang ở đó chuẩn bị đâm đơn kiện.”
“Ừ.”
“Tôi thấy video ….” Phương Nam muốn nói lại thôi, “Hiện trường không có thương vong đã là kết quả rất tốt.”
“Cậu nói chuyện giúp cô ấy?” Vệ Hàn Vân hỏi lại.
Mấy năm nay, Phương Nam làm trợ lí cho Vệ Hàn Vân cũng không phải công cốc. Anh ta không mất bình tĩnh, đáp: “Quan trọng không phải tôi nghĩ thế nào, mà là ngài nghĩ thế nào, vì sao ngài tức giận?”
Đáp án của Vệ Hàn Vân là trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện với Phương Nam.
Ngay sau đó, WeChat của anh lại có thông báo, còn vừa lúc là thông báo của nhóm [Hôm nay chúng ta đầu uy long long sao]
Thành viên nhóm vừa được mở rộng, kết nạp thêm một thành viên mới là Vệ Tử Khiêm.
[Lý Duệ ca ca đại khả ái: [Ảnh chụp Weibo] tôi không biết tôi sai chỗ nào rồi ha ha ha ha ha ha haha ha!]
[Diêu cái gì lăn: ….. Chú nhỏ với thím nhỏ cãi nhau sao?]
[Ăn ngon uống tốt trường sinh bất lão: @Vệ Hàn Vân vừa lúc hưởng tuần trăng mật cũng đủ lâu rồi, kết thúc được rồi, ăn bên ngoài cũng không thể so với trong nhà, Yên Yên nhất định gầy đi.]
Vệ Hàn Vân dứt khoát ném điện thoại sang một bên, đầu ngả vào lưng ghế sô pha.
Mặt anh không chút biểu tình nhìn chằm chằm đèn thủy tinh dùng muôn vàn pha lê hình giọt nước tạo thành trên trần nhà, trong lòng hụt hẫng nghĩ: Tôi nhắc em việc quên mua quần áo, là vì cho em bậc thang, không phải vì cho em cơ hội chạy khỏi hiện trường.
Nhưng phân cao thấp cùng một học sinh cũng quá lòng dạ hẹp hòi, Vệ Hàn Vân dựa trên sô pha đợi nửa giờ đồng hồ.
Cửa phòng khách sạn có thể sử dụng nhận diện gương mặt, Chung Tử Yên có thể trực tiếp đi vào.
Vệ Hàn Vân nhìn chằm chằm đèn thủy tinh không nhìn đến cửa.
Tiếng bước chân của Chung Tử Yên càng lúc càng gần, mang theo một mùi hương Vệ Hàn Vân quen thuộc.
Vệ Hàn Vân ngửi ngửi: “.....” Anh quay đầu nhìn, Chung Tử Yên đang bưng khay và chén đi vào bên trong.
“Phòng bếp là kiểu Tây u, đành phải đựng trong chén canh.” Chung Tử Yên giải thích với anh, biểu tình trên mặt còn mang theo vài phần chột dạ mà chính cô cũng không ý thức được, “Tuy rằng là canh trứng đơn giản, nhưng mà canh trứng gà ngày nghe nói rất có giá trị, nói không chừng giống với sữa bò Đình Sơn, là từ gà mái được nghe nhạc mà ra.”
Vệ Hàn Vân nhẹ nhàng hít một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Tức giận của anh đã sớm tan hết lúc ở trên đường.
Nhưng làm thế nào nói chuyện cùng Chung Tử Yên, nói đạo lý, lại làm anh không biết bắt đầu từ đâu.
Thế giới đã từng là một tiến trình đơn giản với Vệ Hàn Vân, nhưng đặt ở trên người Chung Tử Yên lại phức tạp như thế.
Vệ Hàn Vân hướng về phía đệm mềm Channel trên mặt đất, nói: “Ngồi.”
Chung Tử Yên bưng canh trứng ngồi xuống, cầm chén đẩy đẩy về phía trước mặt Vệ Hàn Vân.
“Đã suy nghĩ cẩn thận sai chỗ nào rồi sao?” Vệ Hàn Vân hỏi.
Chung Tử Yên dùng thái độ đoan chính đáp lại: “Anh nói cho tôi, tôi sẽ biết.”
“Lúc em gặp được nguy hiểm, không thể chỉ suy xét tôi … còn có tài sản.” Vệ Hàn Vân cầm lấy muỗng, “Cũng muốn suy xét đến chính em nữa.”
Chung Tử Yên chớp mắt ngồi ở một bên nghe anh nói, biểu tình rất nghiêm túc: “Được.”
“....Không, không phải ‘cũng muốn’ “, Vệ Hàn Vân dừng một chút, sửa lại: “Trước hết suy xét chính em, được không?”
Lời này làm cho biểu tình của Chung Tử Yên trở nên có chút khó xử.
Vệ Hàn Vân hai mắt nhìn, nhìn ra trên mặt cô viết một câu “Tôi có thể nói dối được không?”
“Giống như em lo lắng cho an toàn của tôi, tôi lo lắng an toàn của em.” Vệ Hàn Vân đành phải đem đạo lý bẻ nát để Chung Tử Yên tiếp thu: “Em không phải Bảo Tiêu, mà là vợ của tôi.”
Chung Tử Yên nhìn anh, chớp chớp đôi mắt: “Nhưng tôi so với bọn họ càng không nghĩ nhìn anh bị thương.”
Vệ Hàn Vân: “..........”
Thấy Vệ Hàn Vân rốt cuộc cũng cầm muỗng lên, Chung Tử Yên mặt không một biểu tình nhẹ nhàng thở ra.
Vấn đề này cũng quá khó khăn, còn may vừa rồi cô linh động tìm quản gia hỏi mượn phòng bếp của khách sạn dùng một chút.
Canh trứng đúng là tốt.
Vệ Hàn Vân ăn gì cũng có thể tạo ra cảnh đẹp không nói nên lời, ngay cả một chén canh trứng anh cũng có thể ăn ra được tư thế ăn gan ngỗng Michelin.
Chung Tử Yên ngồi xếp bằng ở một bên ngoan ngoãn chờ anh ăn xong.
Chờ đến lúc Vệ Hàn Vân buông muỗng xuống, Chung Tử Yên không tự chủ mà sờ sờ eo: Thời khắc tra khảo đã đến!
Vệ Hàn Vân uống nước xong, mở miệng lại hỏi: “Em nói không muốn nhìn thấy tôi bị thương … Lý do là gì?”
Chung Tử Yên: QAQ thì ra quá trình tra khảo còn tiếp tục, không hề kết thúc.
“Là bởi vì trên hợp đồng hôn nhân, tôi là người phụ trách cung cấp tiền cho em?” Vệ Hàn Vân nhẹ nhàng xoay tròn ly thủy tinh trong lòng bàn tay, “Về vấn đề đó, em không cần lo lắng, cho dù tôi vào trạng thái hôn mê, tài sản vẫn như cũ gia tăng mỗi ngày.”
Giống như Vệ gia, ở thời điểm có thể tự xưng là một đại gia tộc, với khối tài sản tích lũy thì thành viên trong gia tộc như bọn họ muốn “Phá sản” cũng hoàn toàn không dễ dàng.