Vệ Hàn Vân lập ra vài bản kế hoạch, đều cảm thấy không phải điểm quan trọng. Trước khi tìm ra điểm đau, anh không dám chủ động đi tìm Chung Tử Yên để nói chuyện.
Kéo dài như vậy vài ngày, đã đến năm mới rồi — — Đại hôn của hoàng thân Tây Ban Nha.
Chung Tử Yên cũng không dị nghị mà cùng Vệ Hàn Vân lên máy bay đi Tây Ban Nha.
“Anh ta là bạn thân nhiều năm của tôi.” Vệ Hàn Vân đặc biệt ngồi bên cạnh Chung Tử Yên giải thích cho cô: “Lúc anh ta còn là hoàng tử, chúng tôi đã từng đi học cùng nhau. Về sau anh trai của anh ta lên ngôi, anh ta liền biến thành Thân Vương.”
Chung Tử Yên chống cằm nhìn máy tính bảng Phương Nam vừa đưa: “Trước khi gặp hoàng thất, không cần luyện tập trước các lễ nghi hoàng gia sao?”
Cô nhớ lễ nghi lúc gặp nữ hoàng Anh rất nhiều, danh nhân gặp bà ấy cũng thường không cẩn thận mà phạm lỗi.
“Tây Ban Nha không quan tâm những điều đó như nước Anh, hơn nữa hồi tháng tám em đã gặp qua anh ta rồi.” Vệ Hàn Vân nói.
Ngón tay Chung Tử Yên dừng lại một chút, lật lại hai tấm ảnh nhìn kỹ vị Thân Vương Hồ An này, quả thực có chút quen mắt.
Nếu là bạn thân nhiều năm của Vệ Hàn Vân, vậy đến tham gia hôn lễ của Vệ Hàn Vân cũng là việc đương nhiên.
Trong hôn lễ có nhiều nhân vật lớn như vậy,… không biết hôn lễ thứ hai của Vệ Hàn Vân có phải mời lại những người đó một lần nữa hay không?
Chung Tử Yên cắn kẹo que nghĩ thầm.
“Anh ta không câu nệ tiểu tiết, không cần lo lắng.” Vệ hàn Vân trấn an nói.
“Tôi không lo lắng.” Chung Tử Yên xem sơ qua tư liệu: “Vài ngày sau mới đến hôn lễ, sau khi đáp xuống tôi có thể tiếp nhận khóa huấn luyện ngắn hạn.”
Ít nhất cũng chú ý chút hành vi cử chỉ và ngôn từ, những thứ như cách ăn mặc, đã có chuyên gia chuẩn bị, cô mặc theo là được rồi.
Sau khi lật xong, Chung Tử Yên đem tóc rơi xuống vén qua sau tai, nghiêm cẩn nói: “Nếu như hành vi của tôi không thích đáng, là tổn hại lợi ích đối với anh, vậy thì không phải là người vợ hợp cách.”
Vệ Hàn Vân: “...” Anh quay đầu nhìn đám người Phương Nam đem tạp chí dựng thẳng lên che mặt cực kỳ chặt chẽ, nhỏ giọng hỏi Chung Tử Yên: “Em xem, lần trước tôi cũng đã giải thích rõ ràng lý do tức giận với em, em cũng châm chước nói cho tôi biết một chút, để tôi tự mình kiểm điểm, có được không?”
Chung Tử Yên trầm mặc một hồi, dùng đầu lưỡi đem kẹo que đẩy tới bên má: “Cho anh chọn lại một lần nữa, ngày đó anh cũng sẽ làm như vậy, đúng không?”
“Tôi sẽ nói với em trước tôi đã bố trí tất cả rồi, để cho em đừng lo lắng.” Vệ Hàn Vân sửa chữa.
Nhưng cũng chỉ sửa chữa điểm này.
“Anh không sợ chết sao?” Chung Tử Yên phát ra nghi ngờ từ nội tâm mà hỏi: “Con người chỉ có thể sống một lần, trên thế giới này không tồn tại thuật phục sinh, coi như là bác sĩ cao siêu, cũng không thể cứu nỗi một sinh mệnh.”
Vệ Hàn Vân rũ mắt, nghiêm túc suy tư hồi lâu, thận trọng chắc lọc ý tứ trong lời nói của Chung Tử Yên: “Em cảm thấy tôi không xem trọng tính mạng của mình.”
“Anh tôn trọng sao?” Chung Tử Yên hỏi lại.
Vệ Hàn Vân: “...” Ánh mắt của anh không tự chủ, khẽ chuyển sang hướng khác.
Làm một người một đời đều thuận buồm xuôi gió, thậm chí có lúc có thể đoán được tương lai, ít nhiều cũng có lúc trở nên cực đoan, muốn tìm một con đường khác biệt.
Vệ Hàn vân chính là như vậy.
Vì muốn đốt cái hộp khép kín bao quanh bản thân này, chỉ cần có thể phản kháng, anh sẽ nghĩ tới tất cả biện pháp, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Đương nhiên đều không thực hiện.
Nhưng một khi động tới ý niệm, thì cũng không thể coi như ý niệm này như chưa từng tồn tại.
Sau câu hỏi của Chung Tử Yên, Vệ Hàn Vân cơ hồ liền hiểu lý do cô tức giận.
Nhưng anh cũng lập tức biết được, tranh chấp lần này không dễ giải quyết như vậy.
Đây không phải là vấn đề của xe, càng không phải vấn đề của vàng.
Là sau khi quan hệ của hai người đến một mức độ nhất định, hoặc nhiều hoặc ít sẽ xuất hiện bất đồng.
Bất đồng này thường là bản chất nhưng lại rất chí mạng, chỉ cần không cẩn thận có khả năng sẽ mỗi người đi một ngả.
Vệ Hàn Vân khẽ thở ra một hơi: “Tôi hiểu rồi. Đợi tôi suy nghĩ rõ ràng… Đợi tôi tự kiểm điểm xong, sẽ đến nói chuyện với em. Đến lúc đó, chúng ta vẫn sẽ tự nhiên sống chung với nhau giống lúc trước, có được không?”
“Không được.” Chung Tử Yên từ chối một cách gọn gang dứt khoát: “Tôi biết đáp án của anh, tôi đã thấy qua người điên cuồng, bọn họ đến chết cũng sẽ như vậy.”
“Bản tính khó sửa?” Vệ Hàn Vân trầm thấp hỏi.
“... Tôi không phải nói anh như vậy là không tốt, cũng không nên nói anh như vậy là sai.” Chung Tử Yên dừng lại một chút: “Chỉ là ý tưởng của tôi không giống anh.”
Cô an tĩnh vài giây, lại lặp lại: “Tôi và anh không giống nhau.”
Lần đầu Chung Tử Yên nói ra lời này, Vệ Hàn Vân cho rằng cô nói về thể chất cũng như dị năng của mình, vượt qua cực hạn của nhân loại cùng với cơ thể con người thuần túy như anh không giống nhau, nhưng lần này cô lại nhắc lại, Vệ Hàn Vân đột nhiên niếm được một tầng hương vị khác.