Bọn họ từ phương thức suy nghĩ đến suy xét, đều không phải là một loại người.
Mà trước đó khi từ từ hòa hoãn mà sống chung, không xuất hiện tình huống sống chết, vấn đề này sẽ không bị đem ra thảo luận, không biểu hiện ra ngoài mặt.
Vì vậy hiệp nghị đã qua 10 tháng, Vệ Hàn Vân lần đầu tiên phát hiện điểm bất đồng này.
“Ngày ký hợp đồng là ngày 7 tháng 3.” Chung Tử Yên thoải mái nói: “Anh không cần đau đầu như vậy, chỉ còn hai tháng nữa tôi sẽ không bội ước. Đợi kỳ hạn vừa đến… Không phải trên mạng thường nói câu kia sao? Tạm biệt liền tạm biệt, người kế tiếp lại càng ngoan.”
Vệ Hàn Vân: “...” Tuy rằng những lời này là Chung Tử Yên nói với anh, nhưng tại sao nghe thế nào cũng giống như Chung Tử Yên đã sớm chuẩn bị xong để đi tìm "kế tiếp lại càng ngoan" vậy.
Phương Nam đem toàn bộ đầu giấu đằng sau tạp chí, quay đầu nhìn Hoa Song Song bên cạnh.
Mặc dù âm thanh nói chuyện của Chung Tử Yên và Vệ Hàn Vân rất nhỏ, nghe không rõ nội dung, nhưng Phương Nam biết sự tồn tại của hiệp nghị nên gần như có thể đoán được hai người đó đang nói gì.
Anh ta không khỏi nghĩ, điều khoản kéo dài một năm kia mà ông chủ định dùng chỉ sợ lúc này không phải là thời điểm tốt để kích hoạt rồi.
Nếu như hai người đang trò chuyện vui vẻ còn hợp lý để kích hoạt điều kiện này, hiện tại đã xuất hiện mâu thuẫn còn kích hoạt không phải là tự hủy con át chủ bài sao?
Phương Nam thở dài một tiếng.
Hoa Song Song cũng thở dài theo, ở phía sau tạp chí tức giận trao đổi với Phương Nam: “Chuyện gì xảy ra vậy, mấy ngày nay, Vệ tiên sinh còn chưa giải quyết xong sao?”
Phương Nam giữ kín như bưng, lắc lắc đầu: “Lần này khó quá rồi.”
Hoa Song Song còn gấp hơn Vệ Hàn Vân.
Fan CP sợ nhất chính là thấy CP của mình tách ra!
Ngọt ngào kết hôn, nhưng chưa được vài tháng đã ầm ĩ ly hôn, lại không chỉ một hai đôi.
Huống chi đối với phú hào vẫn luôn thuận buồm xuôi gió mà nói, một khi có điều gì làm bọn họ cảm thấy không vui, vung tay ném ra khỏi cuộc sống thì xong rồi, tiểu nhân rác rưởi như vậy, hôn nhân cũng đơn giản thô bạo như thế.
Sau khi xuống máy bay, hoàng gia đặc biệt an bài xe tiếp đón, Hoa Song Song căn bản không có cơ hội cùng Chung Tử Yên nói chuyện, chỉ có thể nhìn cô và Vệ Hàn Vân cùng nhau lên xe quân đội rời đi.
Với tư là cách trợ lý, cô ấy và Phương Nam phải ngồi một chiếc xe khác.
Phương Nam mở cửa sổ xe, giành giật từng giây để hút một điếu thuốc, chỉ cần hai phút thì đã cắt đứt cái loại này.
“Chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.” Phương Nam nặng nề quay đầu lại nói: “Lúc này, người trong cuộc thì mê nhưng người ngoài cuộc lại tỉnh, chính là lúc chúng ta phát huy tác dụng.”
Hoa Song Song nhíu mày: “Chỉ chờ anh nói câu này.”
…
Lần đầu tiên Chung Tử Yên cùng với hoàng thất tiếp xúc.
Không đúng.
Là lần đầu tiên tiếp xúc với hoàng thất ngoài không gian vô hạn, nhưng đối với cô mà nói trường hợp này không đáng kể chút nào, vì vậy cũng không quá câu nệ.
Trước đó, cô đã điều tra qua, hoàng thất Tây Ban Nha có thể nói là một trong những hoàng thất mộc mạc nhất, tiền lương một năm cũng không đủ cho cô mua một chiếc xe.
Vị Hồ An Thân Vương kia xác thực là người bình dị gần gũi giống như Vệ Hàn Vân nói, anh ta cùng vị hôn thê chủ động tiến lên chào hỏi với hai người.
Lúc Thân Vương phi tương lai nhìn thấy Chung Tử Yên vẻ mặt mơ hồ mang theo kích động: “Tôi cuối cùng cũng gặp được cô rồi, Chung tiểu thư!”
Chung Tử Yên: “... ?”
“Cô nhìn chiếc váy hôm nay của tôi đi, không cảm thấy rất quen sao?” Thân Vương phi lui về phía sau hai bước, nhấc váy, ưu nhã xoay một vòng.
Váy tuyn màu vàng xòe ra như mây, theo động tác của cô ấy đong đưa lên cao.
Chung Tử Yên lập tức bị khuấy động nhớ lại: “Là bộ váy tôi mặc ngày đầu tiên ở Paris.”
Thân Vương phi mỉm cười nắm chặt tay cô: “Sau khi cô mặc nó, cô không biết chiếc váy phiên bản giới hạn này phổ biến tới mức nào đâu, tôi cũng không dễ dàng gì mới mua được một chiếc, nghe nói hôm nay cô tới, nên cố ý mặc nó đến gặp cô!.”
Chung Tử Yên: “...” Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, chân thành dùng vốn từ thiếu thốn để tán thưởng: “Cô mặc lên còn đẹp hơn tôi.”
Thân Vương phi cao hơn cô ba bốn cen-ti-mét, dáng người thon thả mảnh mai, lại có da thịt, làm màu xanh vàng nổi bật lên rất đẹp mắt.
Thân Vương phi nghe xong, che miệng cười. Cô ấy vội vàng đặt Champagne trong tay xuống: “Đều nói mỹ nhân thật sự chính là nhìn không ra bản thân xinh đẹp bao nhiêu, xem ra đúng là như vậy — — A, để mấy người đàn ông ở lại chỗ này đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện được không? Tôi còn muốn cùng cô chụp ảnh, thêm bạn tốt!”
Chung Tử Yên quay đầu nhìn Vệ Hàn Vân một chút, thấy anh cười gật đầu, mới đi theo Thân Vương phi.
Thân Vương Hồ An đứng bên cạnh Vệ Hàn Vân, cười nhạo lấy cùi chỏ huých anh: “Có một người vợ đại chúng, nam nữ đều ăn là thể nghiệm như thế nào?”
Vệ Hàn Vân bắc đắc dĩ lắc đầu cười: “Không phải anh đã biết tôi đau đầu vì cái gì sao?”
Thân Vương Hồ An cười lớn, anh ta sờ bộ râu đã được sửa chỉnh tề trên má của mình: “Người anh em, anh như vậy không được rồi. Nghe tôi nói này, vợ chồng cãi nhau là bình thường, nếu cô ấy thích cái gì, anh liền mua cho cô ấy cái đó, tiền là đồ vật mà anh không thiếu nhất mà, không phải sao! Nếu không được, dùng cách của các người mà nói thì chính là, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, không phải rất nhanh liền giải quyết được rồi sao!”
Vệ Hàn Vân càng đau đầu hơn: “...”
Không phải anh không bằng lòng, nhưng đây là việc không thể nào.