Cầu Sinh Chuyên Gia

Chương 6: Ꭶuиɠ Ꭶướиɠ Buff

Bên kia, trong tay Tần Tịch đã nhiều thêm một cái áo chống đạn.

Bởi vì ba lô không có dư thừa ô vuông nên áo chống đạn liền tự động xuất hiện trong tay cô.

Thời điểm Nguyên Hành mở cửa ra thì vừa vặn thấy được Tần Tịch xách theo một cái áo chống đạn chạy như bay.

“……”

Áo chống đạn của tên pháo hôi nào đã bị lột?

“Cho anh nè.” Tần Tịch ném áo chống đạn vào ngực Nguyên Hành rồi thuận tiện phủi phủi tro bụi ở trên tay.

Cô cũng không nghĩ tới, lúc nãy chỉ là tiện tay sử dụng kỹ năng không làm mà hưởng thế mà lại trùng hợp đem áo chống đạn của tên phản quân kia lột xuống luôn.

Bất quá Nguyên Hành cũng giúp không ít trong chuyện giải trừ debuff vừa rồi, còn bị thương nữa nên Tần Tịch cảm thấy đem cái áo chống đạn này tặng cho anh ta có thể làm lòng cô thoải mái hơn một chút.

Vu Hải Côn ngồi một bên trợn trừng mắt, “Anh…… Cô ấy…… Cái kia……”

Hai người này lấy đồ của phản quân một cách trắng trợn táo bạo như vậy?

Vu Hải Côn khϊếp sợ mà nhìn Nguyên Hành mặt không đổi sắc thay áo chống đạn, không đoán được hai người kia rốt cuộc có lai lịch gì.

Lá gan cũng quá lớn!

Tần Tịch lúc này không rảnh mà để ý tên ngốc to con này, cô đang nhìn chằm chằm vào một cái buff trên thuộc tính giao diện của mình.

Hiện tại thanh tâm trạng của cô đã biến thành màu xanh lục.

“Tâm trạng: Sung sướиɠ ( ngươi trợ giúp bình dân chịu khổ trong chiến tranh, tinh thần trọng nghĩa khiến người cảm thấy sung sướиɠ, cơ sở công kích +30%, cơ sở tốc độ +30%, kéo dài liên tục trong 36h)”

Vừa rồi đi đưa thuốc trị cảm giúp Vu Hải Côn thế mà lại được khen thưởng thêm buff.

Tần Tịch chợt nhớ tới kia cái bánh nén khô kia.

Cô đem nó từ trong túi lấy ra đưa cho Vu Hải Côn, “Đây là em gái anh nhờ tôi mang đến đây.”

Ngay khi hắn nhận lấy bánh quy, thời gian kéo dài của buff biến thành 48h.

Tình hình hiện tại của Vũ Hải Côn thì tác dụng của một cái bánh nén không lớn, kém xa so với tác dụng của thuốc trị cảm đối với người bệnh.

Cho nên thời gian buff khen thưởng đã bị giảm đi hai phần ba, Tần Tịch cũng không có gì ngạc nhiên.

“Hai người …… đã đắc tội phản quân phải hay không?” Vu Hải Côn ngập ngừng hỏi.

Ánh mắt Tần Tịch đột nhiên trở nên sắc bén, “Ngươi phát hiện cái gì?”

Lúc này vòng sáng dưới chân Vu Hải Côn đã chuyển sang màu xanh lục hữu hảo, sau khi phát hiện điểm này trong lòng Tần Tịch thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi và San San đã nhìn thấy ba tên phản quân vào nhà hai người vào sáng sớm nay.”

Tần Tịch chưa nói gì thì Nguyên Hành đã rút con dao trên tay ra.

“Đừng hiểu lầm! Tôi có một cái xe đẩy tay, có thể đem những cái xác đó ném đi thật xa để bọn phản quân không thể truy tra đến phụ cận nơi này. Tôi không phải đối thủ của hai người, nhưng hai người đi rồi, thi thể còn lưu tại đây sẽ làm hại những người sống xung quanh.” Vu Hải Côn giơ hai tay lên chứng tỏ chính mình không có ý xấu.

Thấy cả Tần Tịch và Nguyên Hành đều không có lập tức bác bỏ đề nghị này, Vu Hải Côn tiếp tục nói: “Hiện tại mỗi ngày trong thành đều sẽ có người chết, để ngăn ngừa dịch bệnh, người chung quanh sẽ định kỳ đưa thi thể đến bãi tha ma tập trung xử lý. Chỉ cần đem quần áo của bọn họ đổi thành quần áo cũ của dân chạy nạn rồi đợi đến đêm dùng xe đẩy mang đi ra ngoài vứt bỏ, trong tình huống bình thường không ai sẽ hoài nghi.”

Binh lính trên chiến trường còn có đồng đội nhặt xác, nhưng dân thường thì không có đãi ngộ này.

Rất nhiều người đã chết ở địa điểm thả vật tư nhảy dù hôm nay, bọn họ có thể đem ba cái thi thể phản quân xen lẫn bên trong rồi cùng nhau đưa đến bãi tha ma.

Bằng vào cách này Tần Tịch liền không cần phải từ bỏ ngôi nhà mà cô đã niêm phong tốt cửa sổ, làm tốt giường cùng và đài công tác.

Cô cùng Nguyên Hành mắt đi mày trong chốc lát rồi mới quyết định tiếp thu kiến nghị của Vu Hải Côn.

Đêm đó Tần Tịch liền đẩy xe đẩy, bắt đầu vận chuyển thi thể.

Cô và mấy hộ gia đình chung quanh mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy tay vận chuyển thi thể qua qua lại lại.

Những người này trong nhà đều có con nhỏ bởi vậy đặc biệt sợ bệnh truyền nhiễm, nên đều tự giác đứng ra xử lý thi thể.

Một cô gái trẻ như Tần Tịch xen lẫn ở trong đó liền dễ thấy được.

“Em gái, nhà em sao lại để em ra mặt làm chuyện này? bạn trai của em đâu? Ta thấy hắn cũng rất cao lớn, như thế nào lại làm phụ nữ đi đưa thi thể.” Một người chú hơn bốn mươi tuổi thế Tần Tịch bênh vực kẻ yếu.

“Ngươi nói nhảm nhí cái gì vậy! Ta nghe nói, người ta đi ra ngoài cứu người bị thương chân ở chân do đạn lạc.”

Nhóm người này đều quen biết lẫn nhau, bởi vì gia đình trên có người già dưới có trẻ con nên ngày thường cũng hay giúp đỡ lẫn nhau, nói chuyện cũng không khách khí.

Tần Tịch đi theo bọn họ thuận lợi mà vượt qua sự điều tra của phản quân, đem thi thể đầu tiên ném vào bãi tha ma.

Trên thực tế, nếu không phải trùng hợp thì những binh lính trong quân doanh không có khả năng tất cả đều nhận thức lẫn nhau.

Huống chi trước khi xuất phát Tần Tịch đã dùng tro than đem mặt của thi thể bôi đen.

Đen thùi lùi như vậy có quỷ mới nhận ra.

Cứ như vậy, khi những người khác còn chưa hay biết gì thì ba cái xác đã được đưa đến bãi tha ma.

Ngay cả khi sau này có người phát hiện ra thi thể không thích hợp muốn truy tìm nguồn gốc thì cũng khó hơn lên trời.

Vứt xác xong, Tần Tịch tranh thủ trời còn tối đi đến chỗ Nguyên Hành đã chỉ cho cô.

Trong một công viên nhỏ ở phía đông thành phố, có một cái hộp thư công cộng, đem địa chỉ của mình đút vào đó thì ngày mai lái buôn chợ đen sẽ tới tận nhà.

Bất quá hầu hết bọn họ đều có chút bối cảnh, nếu đến nhà mà không giao dịch được bất kỳ đồ vật hữu dụng nào, sau hơn ba lần thì những thương nhân này sẽ đem người đó cho vào sổ đen, vĩnh viễn không giao dịch.

Sau khi quăng tờ giấy vào, Tần Tịch nhìn quanh một lượt rồi mới rón ra rón rén rời khỏi công viên, biến mất trong màn đêm.

Kế tiếp chính là đi quét sạch tài liệu kiến trúc.

Có xe đẩy tay, hôm nay Tần Tịch có thể mang theo tấm ván gỗ, ống thép hay một số loại đồ vật chiếm không gian trở về.

Trước mắt nước uống của cô còn có thể chống đỡ được mấy ngày nên chế tác bộ thu nước tạm thời cũng không gấp.

Nhưng là trong thương thành hệ thống, Tần Tịch lại nhìn thấy một cái bản thiết kế hữu dụng khác —— một cái cửa phòng trộm trị giá hai mươi tích điểm.

Đối với Tần Tịch hiện tại thì có thể nói đây là một thứ vô cùng cần thiết.

Nó có thể ngăn cản ăn trộm cùng ăn cướp đồng thời cũng có thể đem bọn phản quân chặn bên ngoài cửa.

Cô cùng Nguyên Hành bây giờ đã người cùng thuyền, anh ta là mục tiêu truy nã của phản quân bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản quân tìm tới cửa truy tra, có cửa phòng trộm ngăn cản trong chốc lát cũng tiện cho cả hai chạy trốn.

Suy xét đến điểm này Tần Tịch quyết định đổi bản thiết kế .

Nhưng mà nguyên liệu cần thiết để chế tạo cũng không dễ tìm như cô nghĩ.

Để làm một cái cửa phòng trộm yêu cầu sáu tấm ván gỗ, mười sáu cái ống thép, 40 cái thiết bị kim loại đồng thời còn cần tám cái bánh răng.

Ba loại vật liệu đầu tiên chỉ cần số lượng lớn là được, nhưng Tần Tịch thực sự không biết đi đâu để tìm bánh răng. Không manh mối nha.

Bất quá vì là bản thiết kế của hệ thống nên cửa phòng trộm có một số chi tiết không phù hợp với thực tế, giống như bản thiết kế đài công tác lúc trước vậy, nó không có yêu cầu cụ thể đối với kích cỡ của bánh răng.

Chỉ cần là bánh răng liền dùng được.

Tần Tịch quyết định trong lúc thu thập ba loại tài liệu đầu tiên thì thuận tiện tìm kiếm bánh răng luôn.

……

“Anh em, có một cô bé ở đằng kia kìa.”

“Đi đi đi! Chúng ta đi vui vẻ một chút thôi!”

Phía sau Tần Tịch không xa, một vài giọng nói đáng khinh vang lên.

Tần Tịch cúi đầu, nở một nụ cười lạnh lùng rồi “vèo” một tiếng biến mất tại chỗ.

Vốn dĩ cô đang tò mò sức mạnh của buff “Sung sướиɠ” nhưng không ngờ lập tức có người đưa đến tận cửa.

“Người đâu?”

“Người đi đâu rồi? nửa đêm gặp quỷ!”

“Khốn khϊếp! Vốn dĩ ta còn muốn chơi xong thì đem về buôn bán! Đen đủi!”

Cách đó không xa, ở một góc khuất, Tần Tịch nhíu mày nhìn vòng sáng màu đỏ dưới chân ba người đàn ông kia.

Đây là lần đầu tiên cô đυ.ng tới một npc thù địch với dân thường.

Đến nỗi những gì người này nói “Buôn bán”, Tần Tịch hơi suy tư một chút liền đoán được là ý gì.

Bọn chúng chuyên chọn những phụ nữ sống một mình trong thành để ra tay, sau khi tai họa xong liền đem về hang ổ dùng để làm công cụ cho phản quân trút bỏ du͙© vọиɠ, kiếm chút đồ vật hút hàng.

Nghĩ đến đây Tần Tịch nhịn không được vặn vặn cổ, quyết định bắt đàn súc sinh này phải trả giá đắt.

“Thật là tà môn, vừa rồi ta thấy rõ ràng có một người phụ nữ dáng người không tồi đứng chỗ này, xe đẩy vẫn còn ở đây này!” Một cái nam nhân tay cầm súng trường buồn bực nói.

“Rắc!”

Tiếng nhánh cây bị dẫm lên từ sau lưng bọn họ truyền đến.

“Ai!” Người đàn ông cầm dao đột ngột xoay người lại đi tới nơi phát ra âm thanh.

“Rầm!”

Lại một tiếng ồn phát ra từ phía trước bọn họ.

“Giả thần giả quỷ! Các ngươi canh giữ ở đây, ta muốn xem là quỷ đáng sợ hay súng của lão tử đáng sợ!”

Người đàn ông cầm súng cũng đi tới chỗ phát ra âm thanh trước mặt.

Tần Tịch lặng lẽ xuất hiện sau lưng người đàn ông đang đứng canh giữ, bịt miệng hắn lại, trong nháy mắt dùng con dao cắt đứt cổ hắn ta.

Phần thưởng buff công kích, làm thanh máu của người đàn ông lập tức bị quét sạch.

Tần Tịch ném thi thể xuống, tay trái cầm dao chạy về phía người đàn ông cầm súng.

Ở ngõ nhỏ, kẻ cầm dao và kẻ cầm súng nhìn nhau từ xa phát hiện đây thế mà là một con hẻm hình chữ U.

“Ngươi ——”

Người đàn ông cầm súng đang nói nửa chừng bỗng nhiên nhìn vào ngực trái của mình.

Mũi dao đi vào trong, đâm thủng làn da trên ngực hắn.

Tần Tịch thu dao lại, người đàn ông khuỵu xuống, lộ ra cô đang đứng phía sau hắn ta.

“Rác rưởi, ta hôm nay cũng vui vẻ một chút.” Tần Tịch nhìn chằm chằm người đàn ông cầm dao đang kinh ngạc, nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.

Người đàn ông sớm đã sợ hãi trước công phu xuất quỷ nhập thần của cô, nhanh chân quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà tốc độ ăn trộm vốn dĩ đã nhanh hơn tốc độ của người bình thường phân nửa, cộng thêm có buff sung sướиɠ, hắn căn bản không có khả năng thoát khỏi Tần Tịch.

Chỉ vài giây sau, Tần Tịch đã đuổi kịp.

Dao nhỏ lại một lần nữa xuyên qua lòng ngực, lấy đi mạng sống của hắn.

Vũ khí của ba người này bị Tần Tịch ném lên xe, về phần tài vật cô chỉ tìm được một cái nhẫn vàng.

Có vẻ như đám người này chủ yếu cùng phản quân trao đổi đồ ăn, thuốc men cùng những thứ tương tự, chứ không trao đổi vàng và đá quý.

Bất quá cô còn tìm được một thứ khiến bản thân cảm thấy hứng thú —— hai tấm vé vào cửa chợ đen.

Bởi vì không biết này đám người còn có bao nhiêu đồng bọn nên Tần Tịch cũng không dám ở lâu.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất đẩy xe vật tư trở về nhà.

Bên kia, Nguyên Hành dùng một lon thịt đổi lấy một bọc gạo nhỏ.

Anh dùng bếp cắm trại mà Tần Tịch để lại nấu một nồi cơm nhỏ.

Rau cải bị héo vàng thì bị anh cắt nhỏ, cùng với thịt hộp làm thành một món ăn.

Ngay khi mùi thơm của nồi cơm bốc lên thì Tần Tịch đã gõ cửa.

“Tôi đã trở lại.”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tần Tịch thấy đôi mắt của Nguyên Hành bỗng trở nên sáng ngời khi mở cửa.

Giống như là……

Giống như là đã đợi cô lâu lắm rồi.

Tần Tịch lắc lắc đầu, đem loại suy nghĩ viễn vong này ném ra khỏi đầu.

Đối diện với cô, sắc mặt của Nguyên Hành bỗng trở nên căng thẳng.

“Cô gặp phải kẻ thù.” Anh nhìn chằm chằm vết máu bị bắn lên trên mặt Tần Tịch trong lúc vô tình, hỏi: “Có bị thương hay không?”

Tần Tịch vừa dọn đồ vào nhà vừa nói: “Đó là máu của người khác, cái này chút nữa lại nói chúng ta đem đồ dọn vào trước đi, tôi phải đem xe trả cho Vu Hải Côn.”

Nguyên Hành quay lưng về phía cô, chưa kịp nói gì nhưng bọt khí lại nổi lên trước mắt Tần Tịch.

“Tôi phải mau khỏe lại ( lo lắng ).”

Tần Tịch: “……”

Đời sống nội tâm của người này có phải hay không quá phong phú?