Cầu Sinh Chuyên Gia

Chương 7: Thương Nhân Chợ Đen

Đem xe đẩy trả cho nhà đối diện xong thì khứu giác của Tần Tịch mới đột nhiên sống lại, ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Cô nhìn dáng người cao lớn của Nguyên Hành, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ tới a, không nghĩ tới!

Tên nhóc mày rậm mắt to này thế mà lại biết nấu cơm!

Nguyên Hành bị cô nhìn làm cho không được tự nhiên, sờ sờ gáy, “Trước kia làm dã chiến binh ở quân đội học.”

“Anh lợi hại như vậy sao lại xuất ngũ?” Tần Tịch tò mò hỏi.

Bình thường thì loại binh lính có tiềm năng như anh ta không phải hẳn là lưu lại quân đội để tỏa sáng sao?

Sắc mặt Nguyên Hành tối sầm lại, “Sau này cái bộ đội kia tạo phản trở thành phản quân của hiện tại.”

Biết chính mình lỡ lời nên Tần Tịch ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, cắm đầu ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong cô liền đi lầu hai, đem túi ngủ trải ra rồi chui vào ngủ.

Dưới lầu Nguyên Hành đi ra ngoài sân định sửa lại hàng rào.

Hai người đã ước định xong vào ban ngày thì mỗi người ngủ năm tiếng, trước khi vết thương ở chân của Nguyên Hành khỏi hẳn thì Tần Tịch sẽ ra ngoài vào ban đêm, còn Nguyên Hành ở nhà canh giữ.

Tần Tịch trở về lúc 5 giờ sáng, cơm nước xong thì đi lên lầu ngủ, không sai biệt lắm vừa vặn là sáu giờ đồng hồ.

Chỉ là Nguyên Hành tới 12 giờ cũng không chịu đánh thức cô.

Mãi đến 12 giờ rưỡi có một người đàn ông cưỡi xe ba bánh đến gõ cửa, Tần Tịch mới chợt tỉnh.

Cô đứng trên lầu hai nhìn xuống.

Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, đang nói chuyện với Nguyên Hành.

Bởi vì nhà ai cũng hư hỏng, khắp nơi lọt gió, nếu bên ngoài có tiếng động thì ít nhiều gì cũng sẽ truyền tới trong phòng.

Tần Tịch nghe thấy hai người nói những câu như “Giao dịch”, “Đồ vật ở trong nhà” ngay sau đó người đàn ông kia liền theo Nguyên Hành vào nhà với vẻ mặt cảnh giác.

Gương mặt của Nguyên Hành nhìn sơ qua liền có vẻ “Không dễ chọc”, hình như tất cả npc lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều sẽ vô cùng cảnh giác.

Người đàn ông trung niên đương nhiên chính là thương nhân chợ đen.

Lúc hắn thấy Tần Tịch xuống lầu, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nói chung những người có bạn đồng hành, đặc biệt bạn đồng hành là phụ nữ, trẻ em và người già, thông thường bị coi là “Kẻ yếu”, luôn là sẽ làm người khác sinh ra một loại ảo giác người này không phải người xấu.

Sau khi thương nhân chợ đen tiến vào thì ngoài cửa liền lại xuất hiện một người đàn ông khác, rất cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh.

Là tay lão làng trong vùng đất chiến tranh, đương nhiên thương nhân chợ đen không thể thiếu sự chuẩn bị phía sau.

Hắn mở chiếc túi lớn đang cõng trên người ra, để lộ thứ bên trong.

“Rau dưa được đổi từ xe hậu cần của quân đội, đều còn tươi mới, thuốc men cũng là đồ của quân đội, cũng có mấy bộ linh kiện……” Vị thương nhân này lần lượt giới thiệu các mặt hàng có trong tay.

Tần Tịch chỉ nhìn lướt qua, xác nhận bên trong thật sự không có mấy thứ như như kim cương.

Cô chỉ thất vọng trong chốc lát rồi liền trở lại bình thường.

Suy cho cùng kim cương là thứ có thể giúp bản thân chạy thoát khỏi nơi này, người dám lấy nó ra giao dịch nếu không phải binh lính bản địa giàu chảy mỡ cùng những tên cùng cực hung ác thì chính là người sắp chết.

Thương nhân chợ đen hiển nhiên đều không thuộc về mấy loại người trên.

Hơn nữa nếu kim cương thật sự dễ kiếm được như vậy thì chỗ này không phải phó bản sinh tồn, mà là chiến địa vô song.

“Các người có thứ gì tốt?” Tên thương nhân nhìn chằm chằm bọn họ, sợ bị cướp bất ngờ.

“Chờ một chút, đồ vật để ở trên lầu.”

Tần Tịch làm bộ làm tịch mà đi lên lầu, đem một cây súng trường, một cây súng lục dư ra, cùng đạn súng trường từ hệ thống ba lô lấy ra mang xuống lầu.

Khi thứ trong tay cô bị tên thương nhân thấy được, ánh mắt của hắn lập tức trở nên đầy thâm ý.

“Anh em, thâm tàng bất lộ ha.” Hắn trêu chọc một câu, “Yên tâm đi, luật lệ trong ngành là như vậy, không hỏi xuất xứ. Nhưng mấy thứ này không dễ tẩu tán đâu, các người phải giảm giá cho tôi.

Người làm ăn chính là người làm ăn, nói dăm ba câu liền bại lộ bản tính gian thương.

Bất quá xét thấy ăn trộm có một cái debuff mạnh miệng mềm lòng đàm phán xác suất thành công so với người bình thường thấp hơn 30%, mà xác suất người thường có thể mặc cả thành công với các thương nhân chợ đen……

Chỉ nghĩ đến thôi cũng biết là có bao nhiêu thấp.

Nhưng Tần Tịch vẫn giả bộ trả giá thêm vài lần.

Cuối cùng, vũ khí đổi được hai túi bột mì nặng 5kg, hai bó rau nhỏ, một hộp mười gói đồ ăn quân dụng, cùng với mười cái linh kiện —— bánh răng.

Đối với dân buôn ở chợ đen, muốn kiếm được vũ khí không khó nhưng lương thực thì hiện tại vô cùng khó tìm.

Mặc dù Tần Tịch cảm thấy mấy thứ này cũng không làm cô vừa lòng, nhưng chợ đen thương nhân kiên quyết không tăng giá.

Ngay sau đó, Tần Tịch lại hỏi chuyện mua bán kim cương.

“Tôi nhìn các người cũng rất có bản lĩnh, cả đời không thể ở lại nơi này đúng không? Sự hỗn loạn ở Rafaga ít nhất phải ba bốn năm nữa mới có thể kết thúc. Một thương nhân nhỏ như tôi không thể nuốt trôi loại giao dịch lớn này, nếu các người muốn đổi kim cương, phải tự mình đến chợ đen, so với mấy ông chủ lớn thì người buôn bán nhỏ như tôi đây quả thực không đáng giá nhắc tới.” Lúc hắn trả lời Tần Tịch giọng điệu vô cùng thần bí.

Tần Tịch nhớ tới hai tấm vé chợ đen trong túi, nhướng mày hỏi: “ Làm sao để đến chợ đen?”

“Không dễ đâu, chỉ có một ít vé đều do người có địa vị ở chợ đen phát ra, người thường muốn lấy được phải trả con số này.” Thương nhân chợ đen vươn hai ngón tay, “Một tấm vé hai cái nhẫn vàng.”

Lúc này Nguyên Hành đột nhiên chạm vào cánh tay của Tần Tịch, ra hiệu cô đừng để bị lừa.

Bởi vì nói lỡ lời trong lúc ăn cơm nên tối qua cô chưa kịp nói gì với Nguyên Hành, hắn căn bản không biết Tần Tịch đã có vé vào cửa rồi.

“Mua của ông?” Tần Tịch tiếp tục dò hỏi tên thương nhân.

“Haizz..Nếu tôi có năng lực này thì cần gì phải đi ra ngoài mạo hiểm chứ?” Thương nhân chợ đen liếʍ răng liếc về phía Nguyên Hành “Muốn lấy được thứ này cô phải làm hắn đi. Phía đông thành phố có một cái kỹ viện, phía tây có một cái sòng bạc, đều có thể đổi được đồ vật kia, chẳng qua chỗ đó đàn ông đi không an toàn, phụ nữ đi càng không an toàn.”

“Chợ đen thường được giao dịch vào ngày mấy?”

“Không nói chắc được, nhưng lần này là vào đêm mai nếu các người muốn kịp để đi, e rằng không dễ dàng đâu.”

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, thương nhân chợ đen liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt cũ của mình, “Tôi phải đi tới nhà tiếp theo rồi nếu sau này có đồ tốt gì thì có thể tìm tôi giao dịch.”

Sau khi hắn rời đi, Tần Tịch liền bắt tay vào lắp ráp cửa phòng trộm.

Đã lấy được 10 cái bánh răng cô có thể đem cửa trước cải tạo thành cửa phòng trộm.

Nguyên Hành lẽ ra phải ngủ, nhưng nhìn thấy cô bận rộn trong ngoài thì cũng không ngủ được.

Ở trong mắt của anh, Tần Tịch bây giờ giống như một người thợ thủ công vậy, từng chút từng chút một lắp ráp nên cửa phòng trộm.

Này hẳn là hệ thống tự động điều chỉnh thế giới trong mắt Npc.

Lần đầu tiên anh gặp được một người phụ nữ như Tần Tịch vậy.

Không những có thực lực, cô còn biết làm nhiều thứ mà người khác có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Nguyên Hành liếc mắt nhìn đài công tác đang đứng sừng sững ở lầu một, suy đoán thứ này cũng là Tần Tịch tự tay làm ra.

Tần Tịch vừa lắp xong bánh răng vào khóa cửa, quay đầu lại liền thấy Nguyên Hành đang mở mắt.

“Tôi quấy rầy anh ngủ sao?”

Nguyên Hành lắc đầu, trước kia ở trên chiến trường còn ầm ĩ hơn nơi này nhiều.

Chỉ đơn giản là bây giờ anh không ngủ được thôi, không liên quan đến tiếng ồn.

“Lúc trước cô làm gì?

“Tôi? Nói thế nào nhỉ……” Tần Tịch băn khoăn không biết nơi này có nghề cứu hộ hay không, “Công việc trước kia của tôi chính là cứu người.”

“Tình nguyện viên hả?” Nguyên Hành nhớ tới hành động cứu người của Tần Tịch ngày hôm qua, “Khó trách.”

“Cũng có thể nói như vậy.” Tần Tịch ba phải nói.

Lúc này cô mới nhớ tới chuyện chợ đen nên đã kể cho Nguyên Hành biết việc xảy ra tối qua.

“Tôi hoài nghi kỹ viện ở thành đông chính là hàng ổ của ba tên kia.”

Sinh sống ở chỗ này cũng được mấy ngày Tần Tịch cảm thấy mọi thứ ở đây đều vô cùng chân thật.

Có lẽ đối với cô đây chỉ một phó bản trong trò chơi, nhưng là đối với những người khác đây chính là thế giới mà bọn họ đang sống.

Cái kỹ viện kia làm đủ chuyện táng tận lương tâm nếu trừ bỏ bọn họ thứ nhất cũng có thể coi như làm được một việc tốt, thứ hai là……

Tần Tịch xoay chuyển tròng mắt, cảm thấy những Npc đối địch này nhất định có thể cung cấp cho cô không ít vàng bạc châu báu cùng buff khen thưởng.

Chuyện như vậy là một hòn đá trúng mấy con chim, không thể không làm.

Nhưng trước khi làm cô cũng phải suy xét đến thực lực của hai bên, nếu bên địch quá đông, lại không có cách nào tách ra để gϊếŧ thì cũng chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này.

“Loại thế lực này ít nhất cũng phải có hai mươi mấy người, gặp phải bọn họ nếu tránh được vẫn là nên tránh.” Nguyên Hành liếc nhìn chân mình, nói:

“Nếu không cô ở nhà mấy ngày, lương thực hiện tại cũng đủ cho chúng ta ăn. Đợi tới lúc chân tôi lành rồi thì việc ra ngoài vào ban đêm cứ giao cho tôi.”

“Không biết cố gắng, còn không mau hết bệnh. ( buồn bực )”

“Phốc……” Tần Tịch không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nguyên Hành tò mò nhìn cô.

“A, không có gì, không có gì, hôm nay thời tiết rất đẹp ha.”

Nguyên Hành nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài trời xám xịt, sương mù phủ kín……

……

Vào ban đêm, Tần Tịch hoàn thành xong một cái cửa phòng trộm, chuẩn bị thu thập vật liệu làm cái tiếp theo.

Tối nay, bên ngoài yên tĩnh không gợn sóng, Tần Tịch cũng đã góp nhặt đủ vật liệu, lại tìm thấy mấy cái đồng hồ cũ, chuẩn bị đem về tháo rời lấy bánh răng bên trong ra.

Trước mắt, cô cũng chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này thôi.

Ngoài đồng hồ ra thì máy móc nào có bánh răng bên trong?, Tần Tịch không phải chuyên ngành cơ khí nên cô cũng không biết rõ ràng.

Ngay lúc cô đang cõng ba lô leo núi chạy về nhà thì có một tiếng nổ lớn đằng xa truyền đến, một đám mây đỏ đột nhiên nổi lên trên bầu trời phía bắc thành phố.

Ngay sau đó, một ngọn lửa bốc lên hừng hực, màu vàng của ngọn lửa nổi bật trong đêm đen.

Không rõ chuyện gì đang xảy ra ở đó, nhưng Tần Tịch vẫn đi đường vòng tránh đi con đường nguy hiểm kia.

Mãi cho đến rạng sáng, khi cô đã về tới nhà thì ngọn lửa phía xa kia vẫn chưa được dập tắt.

“Hẳn là một trong các kho vũ khí bị kích nổ.” Nguyên Hành luôn cau mày khi nói chuyện.

Đám cháy lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng chỉ đốt trại quân sự, khẳng định còn có nhà của dân thường.

Vụ nổ này, không biết lại muốn chết bao nhiêu người.

Buổi chiều, Tần Tịch định đi phía sau để lắp cửa phòng trộm, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Cô Tần, là tôi, Vu Hải Côn.”

Tần Tịch để đồ trong tay xuống, đi đến phía trước mở cửa “Chuyện gì?”

Vu Hải Côn gãi đầu, “Tôi nghe được chút tin tức từ hàng xóm nên lại đây báo cho cô.”

“Tin tức gì vậy?”

“Về vụ cháy hôm qua.” Vu Hải Côn liếc nhìn về phía bắc thành phố, “Ngày hôm qua phản quân và phản kháng quân đυ.ng độ ở đó, một cái kho vũ khí bị ném bom, rất nhiều người đã chết. Bây giờ cứ điểm đó đã bị quân phản kháng chiếm lĩnh, bọn họ không quan tâm đến dân thường đi nhặt phế thải, chúng tôi định tối nay sẽ đến đó xem.”

“Bên kia lúc trước là chỗ nào?” Tần Tịch nói dối, “Tôi không phải là người ở đây, chỉ là bị mắc kẹt khi chiến tranh nổ ra.”

Vu Hải Côn không để ý đến những chi tiết này, nói: “Nghe nói nơi đó từng là khu nhà giàu, có một người hàng xóm trước kia sống ở đó, anh ta nói rất có thể chỗ kia còn có châu báu mà người khác đã cất giấu. Chẳng qua những người đó hoặc là đã chết hoặc là đã trốn thoát, phỏng chừng đều trở thành vật vô chủ, nhưng hầu hết chúng đều không thoát khỏi sự cướp đoạt của phản quân.”

Thời điểm nghe được “Châu báu” thì đôi mắt của Tần Tịch liền sáng ngời.