Cầu Sinh Chuyên Gia

Chương 4: Thượng Tặc Thuyền

Nguyên Hành lập tức nhặt con dao dưới mặt đất lên.

Theo bản năng nhìn về phía Tần Tịch.

Tần Tịch cũng ra hiệu với hắn kêu hắn đừng lên tiếng.

Đám người ngoài đó là đi tới từ cửa trước chứng tỏ họ không biết nơi này còn có cửa sau.

Cửa chính không có quá nhiều lớp bảo vệ chỉ có một cái chốt bằng kim loại nếu dùng sức tông mạnh vài cái là có thể phá cửa đi vào.

Tần Tịch lặng yên không tiếng động đi tới gần cửa, bật chế độ lẻn đi.

Ngay từ lúc bắt đầu, phó bản liền ám chỉ cho cô, kỹ năng lẻn đi của ăn trộm rất hữu dụng.

Rốt cuộc công kích sau lưng lực sát thương +100% là giả thiết của toàn phó bản, không dành riêng một chức nghiệp nào hết.

Mặc dù Tần Tịch không có năng lực thấu thị nhưng mà hệ thống lẻn đi có một tính năng có thể sử dụng.

Đó là, khi Tần Tịch tiến vào trạng thái lẻn đi thì những âm thanh xung quanh cô sẽ được khuếch đại, lấy đối tượng phát ra tiếng động làm trung tâm tạo ra những làn sóng xung kích hình tròn lan toả ra phạm vi mấy mét.

Sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái, Tần Tịch phát hiện có ba nguồn âm thanh khác nhau, tạo thành ba cái sóng xung kích màu đỏ, lớn nhỏ không đồng đều.

Màu đỏ là màu đại diện cho kẻ thù.

Nói cách khác, đám người này có ý thù địch với tất cả mọi người ở trong phòng.

Bọn họ trang bị vũ khí vượt xa cô cho nên không cần đoán cũng biết, bọn họ mà vào được thì sẽ không cho cô cơ hội để giải thích.

Nếu là như thế này thì một là không làm đã làm là phải làm một trận hoành tráng.

Dù sao hệ thống sẽ không lừa gạt cô, đám phản quân trợ trụ vi ngược này, bản thân cũng không phải thứ gì tốt.

Hiện tại khó khăn duy nhất chính là, không được dùng súng, nếu không tạo ra tiếng động lớn sẽ thu hút một đám phản quân khác chạy tới, bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.

Lúc này Nguyên Hành đẩy nhẹ tay của Tần Tịch rồi đưa dao cho cô, dùng ánh mắt kêu cô đưa rìu cho hắn.

Loại vũ khí này có trọng khá nặng dễ ảnh hưởng đến tốc độ vung lên hạ xuống, không thích hợp với người có thân hình nhỏ nhắn như cô.

Tần Tịch khoảng 1m68 cũng không lùn nhưng so với Nguyên Hành vẫn thấp hơn 20 cm.

Cô vừa trao đổi rìu với Nguyên Hành vừa dùng bàn tay còn lại giơ ba ngón tay, nói cho hắn bên ngoài có ba người.

Nguyên Hành vươn hai ngón tay, lại chỉ chỉ trên lầu, sau đi lên.

Tần Tịch thì trốn vào phía sau một cái tủ quần nằm gần cửa chính. Tuỳ thời giải quyết địch nhân chuẩn bị phá cửa vào nhà.

“ Mẹ nó! Đi vào đem tất cả đều gϊếŧ hết!”

Bên trong không có người nào đáp lại làm đám phản quân cảm thấy mình bị xúc phạm.

Đàn phản quân này ở đây tác oai tác quái, đốt gϊếŧ, ăn cướp… sớm thói quen người khác thuận theo mình rồi.

Tần Tịch nghe thấy những lời này thì tay cầm dao xiếc chặt, càng thêm xác định muốn nhóm người này có đi mà không có về.

“ Rầm!Rầm!Rầm!”

Ván cửa bị bọn họ va chạm vài cái liền ầm ầm đổ sập xuống.

“ Nơi này có băng vải, tên tiểu tử kia chắc chắn ở trên lầu, đi lên lục xoát!”

“ Từ từ, ngươi canh giữ ở lầu một, nếu tên tiểu tử kia trốn xuống đây thì ngươi lập tức nổ súng cho ta.”

Hai gả phản quân ăn mặc chế phục màu đen lộp cộp chạy lên lầu.

Dưới lầu chỉ còn lại một người, tay cầm súng ở đầu cầu thang đi qua đi lại tuần tra.

Cứ cách vài giây hắn lại đi ngang qua tủ quần áo nơi Tần Tịch đang trốn một lần.

Ở lần thứ năm khi hắn đi ngang qua thì bỗng nhiên ngừng lại rồi dựa người vào tay vịn cầu thang châm một điếu thuốc.

Trái tim của Tần Tịch “ phanh!phanh!phanh!” mà đập loạn xạ.

Một khi rời khỏi tủ quần áo thì xung quanh cũng không có vật gì để che chắn hết.

Nói cách khác cô đã không có đường lui, chỉ có thể giải quyết người này.

Đối phương có mũ giáp cùng áo chống đạn, trên tay còn có súng mà cô chỉ có một thanh dao nhỏ.

Tần Tịch nín thở, tiến vào chế độ lẻn đi.

Ở chế độ này, tốc độ của cô sẽ chậm hơn bình thường một chút, nhưng đối với chung quanh gió thổi cỏ lay thì rõ như lòng bàn tay.

Tần Tịch nhón chân đi trên sàn nhà không để phát ra tiếng động.

Một trong những kỹ năng của ăn trộm chính là đi đường không tiếng động.

Tần Tịch từng thử nghiệm và phát hiện ra cho dù chính mình có chạy như điên thì động tĩnh phát ra cũng không lớn hơn người thường đi đường là mấy.

Giờ phút này cô rón ra rón rén đi tới sau lưng tên phản quân.

Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng một sải tay thì một cái mặt quỷ xảo trá xuất hiện trên lưng hắn, bên cạnh còn có một con dao dính máu.

Dấu hiệu này hẳn là kỹ năng “đánh lén sau lưng”.(kỹ năng backstab)

Thực rõ ràng, khi đánh lén người khác phải duy trì khoảng cách một sải tay.

Khoảng cách này là khoảng cách để cận chiến.

Trên người tên phản quân có mặc áo chống đạn, cho nên cô không có ngu ngốc mà dùng dao đâm vào người của hắn.

Cô cần phải tấn công vào điểm yếu của kẻ thù - - cổ họng.

Dựa vào thiên phú kỹ năng của bản thân, Tần Tịch ra tay nhanh như điện, tay phải nắm lấy cằm của đối phương, tay trái cắt đứt yết hầu của hắn.

“ Ách…”

Tên phản quân chỉ kịp rên lên một tiếng mỏng mảnh, liền tắt thở.

Tần Tịch lôi thi thể của hắn ra phía sau cầu thang.

Nơi đó có thể che khuất tầm nhìn của người bên trên cũng thuận tiện cho cô lục soát thi thể này.

Một lát sau, Nguyên Hành từ cầu thang đi xuống, nhỏ giọng nói: “ Giải quyết.”

Hắn không quan tâm việc Tần Tịch lục soát tài vật, mà đi đến đem cửa gỗ lắp lại chỗ cũ rồi dùng một chiếc tủ nhỏ chặn lại.

Lúc này Tần Tịch đã tìm được không ít đồ tốt từ thi thể tên phản quân.

Một khẩu súng trường, 7 viên đạn, một chai rượu mạnh, một cuộn băng vải cùng một chai thuốc hạ sốt.

Có thể thấy, suy đoán trước đó của Tần Tịch đều chính xác, phản quân không thiếu lương thực, thuốc men, vũ khí và các vật dụng quân sự khác.

Chỉ có vàng thật bạc trắng mới có thể thu mua được bọn họ.

Cũng may, mặt của Tần Tịch chưa bị tên phản quân nào nhìn thấy, cho dù hôm nay Tần Tịch xử lý người này cũng không ai biết được là cô làm.

Nghĩ đến đây, Tần Tịch thở dài, có chút tiếc nuối nhìn đài công tác sơ cấp.

Sáu tấm gỗ, bốn cái ống thép, hai mươi cái linh kiện kim loại của cô, chỉ mới dùng một ngày liền phải từ bỏ.

Còn có chiếc giường mới được làm xong này.

Như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Nguyên Hành nói: “ Phản quân không đóng quân gần đây, bọn họ không có nhiều người ở đây, hôm nay chúng ta vẫn an toàn.”

Tần Tịch suy nghĩ thấy cũng đúng trời cũng gần sáng rồi, hai bên quân đội lại chuẩn bị đánh nhau.

Loại thời điểm này, phản quân cũng không có rãnh rồi đến nỗi chạy đến nhà của dân thường như bọn họ để tìm kiếm thi thể.

Nhưng mà vào ban đêm, nhóm người này sẽ lại đi ra ngoài để ăn chơi đến lúc đó thi thể cũng rất dễ bị phát hiện.

Lúc Tần Tịch không để ý, vầng sáng dưới chân Nguyên Hành đã chuyển thành màu xanh lá cây hữu hảo.

“ Tôi đi lên lầu xem một chút, bây giờ trời sắp sáng, vừa vào đêm chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”

Tần Tịch nói xong liền đi lên lầu.

Hai tên phản quân trên lầu bị Nguyên Hành vặn gãy cổ, thủ pháp sạch sẽ lưu loát.

Lúc này Tần Tịch mới biết được kỹ thuật của Nguyên Hành là tốt tới mức nào.

Ít nhất, người mới như cô là không có biện pháp trong lúc bị thương làm được như vậy.

Nhưng mà sau này thì không nói chắc được nha. Rốt cuộc thông quan phó bản sẽ được thưởng điểm kinh nghiệm.

Hơn nữa chiến đấu càng nhiều Tần Tịch tin rằng mình sẽ càng ngày càng tiến bộ.

Sau khi lục soát hai cái xác, Tần Tịch bắt đầu tính toán lại tài sản của chính mình hiện có.

Vật tư y tế bao gồm: băng vải x2, thuốc kháng viêm x2, thuốc cảm x1.

Thức ăn là: cơm thịt hộp x7, nước tinh khiết x9, rau x1.

Vũ khí là: súng trường x2, đạn của súng trường x7, súng ngắn x1, đạn của súng ngắn x13, dao x1.

Phòng thủ có: áo chống đạn x1.

Vật liệu xây dựng có: ván gỗ x4, linh kiện kim loại x100.

Vật phẩm quý trọng có: kim cương x4, đồng hồ quả quýt X1 ( vàng).

Dựa theo những vật dụng này, Tần Tịch đoán rằng văn minh ở nơi đây có thể sánh ngang với các nước Châu Âu phát triển trong thế chiến thứ hai.

Cô đem áo chống đạn mặc bên trong rồi dùng áo khoác rộng bên ngoài che lại.

Do ba lô không đủ chỗ trống cho nên Tần Tịch cũng chỉ có thể vứt lại một số vật dụng không cần thiết.

Tấm ván gỗ bị vứt bỏ đầu tiên.

Kích thước của thứ này quá lớn, hơn nữa cũng không phải vật hiếm lạ gì, nếu nó không được nhét vào ba lô hệ thống thì Tần Tịch cũng không mang theo được. Tuy nhiên, để không lãng phí, cô vẫn đem nó đổi lấy 0.08 cái đáng thương tích phân.

Trống ra tới hai cái ô vuông, Tịch Tịch lựa chọn đem vũ khí cất vào.

Hệ thống có một cái hố cha chỗ, đó là vũ khí và áo chống đạn không thể xếp chồng lên nhau, một món vũ khí chiếm một cái ô vuông.

Do chiều dài của súng trường cho nên không có biện pháp để nó vào ba lô leo núi mang đi.

Nếu đêm nay chạy trốn, Tần Tịch dám cầm nó nghênh ngang ra đường, lại kết hợp với việc tối hôm qua và rạng sáng nay chỉ sợ là phải nằm liệt ngoài đường… phơi thây a.

Nhưng vũ khí dù sao cũng là đồ vật quý trọng hút hàng, làm Tần Tịch từ bỏ, đó là chuyện không có khả năng.

Cho nên Tần Tịch chỉ có thể đem hai khẩu súng trường cất vào ba lô hệ thống, còn xa xỉ chiếm cứ hai cái ô vuông.

Về việc Nguyên Hành có phát hiện ra hay không thì Tần Tịch không quan tâm được nhiều như vậy.

Bây giờ cả hai là châu chấu trên một sợi dây rất có khả năng về sau còn muốn hợp tác lâu dài.

Đến lúc đó nếu cần dùng vật liệu xây dựng như ván gỗ hay ống thép… , Tần Tịch sẽ lấy những thứ này từ ba lô leo núi ra.

Cô dám lấy ra, nhưng vấn đề là Nguyên Hành dám tin sao?

Đồng hồ quả quýt vàng lập tức bị Tần Tịch đổi thành 20 tích phân, thuốc cảm, băng vải, rau dưa, đạn cùng với những món linh tinh vụn vặt đều bị cô gom lại nhét vào ba lô leo núi vốn đã đầy tràn.

Tần Tịch lấy quần áo leo núi trong ba lô ra đưa cho Nguyên Hành.

Bộ quần áo này vốn là kiểu nam, là Tần Tịch tiện tay lấy nhưng không ngờ Nguyên Hành mặc vào lại vô cùng vừa vặn.

Còn bộ đồ cũ dễ làm tiết lộ thân phận đã bị Nguyên Hành vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Từ đầu đến cuối hắn đều không có truy hỏi những tài vật trên người của đám phản quân đã đi đâu.

Cả hai ngồi bệt trên sàn nhà, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

“ Cái kia, Cho tôi có được không?” Ánh mắt Nguyên Hành nhìn chăm chú vào bình rượu nhỏ mà Tần Tịch để ở một bên.

Bình rượu này là bình rựu mà bọn lính mang theo bên người, bộ dạng bẹp bẹp, hình chữ nhật lớn bằng bàn tay, bên trong chứa được khoảng 200ml rượu mạnh.

“ Anh…. Miệng vết thương còn chưa khỏi, liền phải uống rượu sao?” Vẻ mặt Tần Tịch có chút kinh ngạc.

“ Ừ.” Nguyên Hành xụ mặt không giải thích.

Lúc này, một cái bọt khí màu đỏ nhạt nổi lên trước mặt Tần Tịch.

(T_T)“ Căn bệnh lạ đáng ghét ( buồn bực)”

Đây là đang giận?

Bệnh lạ gì?

Tần Tịch mặt không đổi sắc khẽ đẩy bình rượu cho hắn, “ Dù sao tôi cũng không cần cái này.”

Cô cầm lấy túi ngủ, nói: “ Tôi đi lầu hai, anh ở lầu một nghỉ ngơi đi, giường để lại cho anh.”

Nguyên Hành lập tức đứng dậy, đi theo sau cô.

Tần Tịch: “ ???”

Đây là có ý gì?

Nguyên Hành chạy hai ba cái tới trên lầu, đem hai cái thi thể di chuyển xuống dưới.

“ Tôi không sợ thứ này.” Hắn ngữ khí đông cứng giải thích một câu, rồi đem thi thể ném xuống tầng hầm ngầm.

Tần Tịch nhìn người đàn ông khẩu thị tâm phi này, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Hai người một cái ở lầu một, một cái ở lầu hai, nghỉ ngơi đến 12 giờ trưa.

Tần Tịch đưa cho Nguyên Hành một phần cơm trưa thịt và nước khoáng rồi cả hai ngồi trên cái ghế cũ nát, vừa ăn vừa thương lượng hành động tối nay.

“ Hiện tại rất khó có thể tìm được những ngôi nhà trống còn sử dụng được, chúng ta chỉ có thể đến những khu vực tương đối nguy hiểm, nơi đó có dư phòng nhưng mà cướp bóc cũng rất nhiều.”

Ngồi đối diện với Nguyên Hành, Tần Tịch luôn cảm thấy trên người hắn có một mùi rượu thoang thoảng.

“ Vũ khí của cô….” Nguyên Hành liếc mắt nhìn Tần Tịch, “ Nếu dư thừa ngươi có thể bán cho người khác đổi thành vật tư.”

“ Nơi này có thị trường giao dịch ngầm?”

“ Ưh, tôi biết một cái thương nhân, bán đồ cho hắn, sẽ không ai biết thông tin của người bán.”

“ Anh….” Tần Tịch đang định nói gì đó thì có tiếng gầm rú của động cơ từ trên cao truyền đến.

Mọi người hét lên: “ Nhảy dù tới!”