Ngay khi nút tắc hậu huyệt vừa được lấy ra, Thẩm Mặc rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nữa. Lục Thừa Vũ sớm đã chuẩn bị, đặt cậu trên bồn cầu trực tiếp phun ra. Cậu phun rất lâu mới cảm thấy ổn hơn, nhưng bàng quang phía trước vẫn còn tắc đầy khiến cậu khó chịu nức nở. Nam nhân lại dường như không để tâm đến lời cầu xin của cậu mà đưa thêm hai lần nước muối nữa vào, mãi đến khi nước thật trong từ hậu huyệt chảy ra mới ngừng lại.
"Cầu anh,... hức,... làm ơn lấy ra một ít nướ© ŧıểυ giúp tôi với huhu, nếu không sẽ hỏng mất." Ống dẫn tiểu phía trước bị một cái kẹp kẹp lấy, Thẩm Mặc không dám tự mình mở ra, chỉ còn biết nức nở khẩn cầu nam nhân, "Lấy ra một ít thôi cũng được,... huhu..., đợi lát nữa anh có muốn rót nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn chịu đựng,... hức,..."
"Thôi được." Lục Thừa Vũ suy nghĩ một lát, bàng quang rốt cuộc là địa phương khá nhạy cảm, chứa lâu quá sẽ không tốt. Hắn hướng bồn cầu tháo kẹp, nướ© ŧıểυ liền mau chóng phun ra ngoài. Thẩm Mặc thoải mái thở hắt ra, nhưng đang lúc bài tiết, ống dẫn tiểu lần nữa bị chặn lại.
"Thật sự nhịn không được nữa thì liền nói, tôi sẽ cho cậu tiết. Bây giờ ổn hơn thì phải ngoan ngoãn ngậm vào, có biết không?" Hắn khẽ chạm nhục hành nho nhỏ, bỗng lộ ra ý cười.
"Vâng, tôi đã biết." Cảm giác chua xót mãnh liệt tan đi, Thẩm Mặc lúc này cũng không khó chịu mấy, liền gật đầu. Giường trong phòng ngủ tuy đã bẩn nhưng cậu vẫn nằm lên, ngoan ngoãn tách mở hai chân, lộ ra hậu huyệt đã được tẩy rửa sạch sẽ. Miệng huyệt hồng hồng phấn nộn hơi khép, che kín thịt mềm bên trong. Lục Thừa Vũ đính chút bôi trơn, thoáng an ủi liền đẩy dươиɠ ѵậŧ vào.
Theo lẽ thường, hắn với nhiều tình nhân trước kia làʍ t̠ìиɦ một lần rồi thì đừng mơ sẽ tiếp tục, nhưng khi đối diện với Thẩm Mặc, cậu không xinh đẹp, dáng người lại khô quắt. Không hiểu sao lại khiến tìиɧ ɖu͙© hắn tăng vọt, chỉ muốn cᏂị©Ꮒ đối phương đến nước mắt lưng tròng. Cúc huyệt vốn không phải địa phương trời sinh dùng để thừa hoan, hắn dù muốn đâm vào nhưng cơ vòng tối đa cũng chỉ lùi vài centimet, như cũ không chịu mở ra để hắn đi vào. Thẩm Mặc cảm giác được thân thể mình đang không phối hợp, cậu duỗi tay xuống muốn căng miệng huyệt ra. Lục Thừa Vũ lại đè tay cậu lại, hắn cúi đầu xuống khẽ liếʍ ở địa phương non mịn kia.
Tự mình rửa nơi này, chút tự tin rằng hậu huyệt Thẩm Mặc sạch sẽ đương nhiên hắn vẫn phải có.
Đầu lưỡi ấm áp liếʍ đến cửa hậu môn khiến cả người cậu run lên. Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng khẽ mấp máy, căn bản không biết nên nói gì. Nước mắt vốn chưa hề ngừng lại. Cậu khép mắt, mặc cho chất lỏng theo khóe mi trượt xuống.
Nếu hiện tại muốn cậu đi chết, thật sự, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Thừa Vũ vẫn còn đang không ngừng liếʍ láp cúc huyệt, có lẽ cảm thấy tư thế này không mấy thuận tiện, hắn nâng mông cậu lên để dễ làm hơn. Lặp đi lặp lại quá trình tẩy rửa bằng nước muối sinh lý đúng là có hiệu quả rất tốt, một chút mùi lạ cũng không có. Thịt non vừa mềm vừa nộn, như trứng gà căng bóng vừa lấy ra từ trong nồi. Hắn đầy hứng thú dùng răng cắn vào mà nhẹ nhàng lôi kéo, đột nhiên muốn đem một góc tràng đạo đều hàm ở trong miệng. Nhưng suy nghĩ này thật sự quá buồn cười, rất nhanh đã bị hắn ném lại sau đầu.
"Được, tôi có thể, có thể rồi. Anh mau tiến vào làm tôi đi,... tiến vào đi hức... hức." Thẩm Mặc vẫn còn đang nức nở, giọng nói đứt quãng. Hậu huyệt đã hoàn toàn mềm xốp. Lục Thừa Vũ nhướng mày, đưa ngón tay đi vào xem xét. Thấy cửa hậu môn xác thực dễ dàng chứa lấy, hắn mới lần nữa xung trận.
Qυყ đầυ thật mau liền khảm vào tràng đạo.
Tuyến tiền liệt của cậu vị trí cũng không sâu, chỉ cần qυყ đầυ cũng đủ để cậu thoải mái đến co rút, kɧoáı ©ảʍ vọt lên như thủy triều. Lục Thừa Vũ mới vừa phát tiết một lần nên lúc này cũng không quá nóng nảy, hắn không ngừng đong đưa, trái phải cọ xát.
"A! Thừa Vũ, cọ tới rồi. A..." Cậu rêи ɾỉ tuy không lớn, nhưng lại mang một cỗ mị ý mê người. Mỗi một chút đều là phản ứng chân thật nhất của cơ thể. "Tất cả đều tiến vào... Tiến vào thao tôi huhu, tiểu ở bên trong..."
Ánh mắt cậu dần mất tiêu cự, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm, cầu đối phương hung hăn đυ. mình. Tử ©υиɠ cùng âʍ đa͙σ còn đang chứa nướ© ŧıểυ, dươиɠ ѵậŧ nam nhân lúc này lại hướng tràng đạo thâm nhập, cách một tầng thịt mỏng dùng sức đè ép hoa huyệt.
Nướ© ŧıểυ ấm áp trong hoa huyệt không ngừng lắc lư, thoải mái đến mức khiến cậu lần nữa triều phun. Nhưng miệng huyệt đang bị chặn lại gắt gao, khiến dâʍ ɖị©ɧ cùng nướ© ŧıểυ làm bụng nhỏ càng căng lớn hơn.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cắm vào hoàn toàn.
Thịt trụ được tràng đạo liếʍ mυ'ŧ, độ ấm bên trong làm hắn cực kỳ thoải mái. Mà cơ vòng ở miệng huyệt lại càng gắt gao cắи ʍút̼ gốc rễ, nửa điểm cũng không chịu buông ra. Hắn xác thực cũng có thể cảm giác được mặt trên âʍ đa͙σ tắc đến căng phồng, chỉ cần nhẹ nhàng đưa đẩy liền khiến bên trong phát ra tiếng nước. Nướ© ŧıểυ của mình đang được đối phương hàm chứa trong bụng, nhận thức như vậy làm hắn càng hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ cũng trướng lớn thêm vài phần.
Eo hông điên cuồng dập vào cúc huyệt Thẩm Mặc, mỗi một chút đều khiến qυყ đầυ đánh vào phía trên thành ruột, mang đến cảm giác như ©ôи ŧɧịt̠ bự đang cọ trực tiếp vào âʍ đa͙σ, một đường đỉnh đến vị trí của tử ©υиɠ, tuyến tiền liệt gần đó cũng đang phải hứng lấy hung hăng thao lộng. Người trong lòng ngực đương nhiên vô pháp thừa nhận, bắp đùi đều bị thao phát run. Mỗi một chút chống đối ở mặt trên, mỗi một chút đều làm cho nướ© ŧıểυ trong bụng lắc lư không ngừng. Nhục huyệt trướng mở lúc này càng thêm khó tiếp nhận, áp lực đè ép khiến nút tắc bên ngoài từng chút rơi ra. Dường như nhận thấy được điều đó, Lục Thừa Vũ dừng lại động tác, đẩy mạnh vật đang theo đà trượt ra, cơ hồ muốn đem toàn bộ nhét vào hoa huyệt.
"A! Muốn hỏng... Bên trong muốn hỏng!" Bụng nhỏ toan trướng buộc Thẩm Mặc lập tức rêи ɾỉ, thân thể mềm mại nằm trên giường, hai chân cao cao bị tách ra, cúc huyệt bị căng thành một cái động lớn, gian nan bao lấy dươиɠ ѵậŧ đối phương. Gò má ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©, cậu khẽ kêu: "Thật nhiều nướ© ŧıểυ, trong bụng thật nhiều nướ© ŧıểυ."
"Đợi chút lại tiểu cho cậu, khiến cậu ôm một bụng nướ© ŧıểυ đi ngủ."Lục Thừa Vũ ra sức cày cấy nộn huyệt, cơ hồ muốn khai phá đến tận chỗ sâu nhất trong tràng đạo. "Mông thả lỏng một chút, kẹp chặt như vậy là muốn cắn gãy tôi sao?"
"Thực xin lỗi." Cậu vội vàng nói, nhưng mông lúc này làm sao mà tự khống chế được, ai bị thao lại không tự giác muốn chặt lại chứ. Thẩm Mặc gấp đến độ quả thực muốn khóc, Lục Thừa Vũ lúc này lại cúi người xuống, dịu dàng hôn lên môi cậu, đẩy mở khớp hàm, đầu lưỡi vừa mυ'ŧ qua mông bây giờ quấn lấy đầu lưỡi cậu, cùng cậu giao triền. Nước bọt chảy ra đều bị hắn nuốt xuống. Cậu nức nở cùng đối phương hôn môi, cúc huyệt thế mà thật sự dần thả lỏng.
Hắn thao càng thêm dễ dàng, tâm tình sung sướиɠ lại hôn cậu nhiều thêm chốc lát.
Tư thế này dùng đã lâu khiến hắn cũng có chút bất mãn, liền đem người bế lên, ngồi ở trong l*иg ngực mình mà chịu thao. Đột ngột đứng dậy làm nướ© ŧıểυ trong tử ©υиɠ cùng âʍ đa͙σ đều vọt xuống, câng trướng muốn tràn ra. Cậu hoảng loạn ôm lấy nam nhân. Mới vừa ổn định lại một chút thì thịt trụ bên trong lại lần nữa rút ra đâm vào.
"Như thế nào? Thoải mái hay không thoải mái?" Lục Thừa Vũ ôm lấy sống lưng mảnh khảnh của cậu, một tay vỗ về chơi đùa hai cánh mông, nhéo thịt non trắng tuyết khiến cậu trên dưới đong đưa. "Thật da^ʍ, c̠úc̠ Ꮒσα đưa tới cửa cho tôi cᏂị©Ꮒ, cậu nói xem cậu da^ʍ hay không da^ʍ?"
"Tôi da^ʍ. A a, đỉnh tới..., đỉnh tới rồi, phía trước muốn tràn ra mất!..." Từng câu nhục nhã của đối phương đến tai Thẩm Mặc lại biến thành khích lệ, cơ thể mềm mại treo trên người nam nhân, cậu vụng về mà muốn hôn gương mặt đối phương. Nhưng bởi vì hậu huyệt bị đâm quá mức lợi hại, vừa mới dán lên liền bị đυ. mạnh, chỉ có thể nức nở ôm cổ nam nhân. "Nướ© ŧıểυ muốn tràn ra mất, không nhịn được nữa huhu."
"Dám làm rớt một giọt tôi liền bắt cậu liếʍ hết toàn bộ." Lục Thừa Vũ chửi thầm một câu, giơ tay đánh thật mạnh lên mông cậu. Thịt mông bị đánh đến run lên, tức khắc liền để lại dấu tay đỏ tươi. Thẩm Mặc bị đau đột ngột khiến môn liền rụt lại, theo bản năng kêu một tiếng. Cậu còn không biết mình kêu thật dễ nghe, thút tha thút thít ôm đối phương không dám lộn xộn.
"Tôi kẹp, tôi kẹp lại mà." Cậu cho rằng như vậy sẽ liền không bị đánh.
Nhưng ánh mắt Lục Thừa Vũ bỗng nhiên tối sầm lại, nhìn hai cánh mông thần sắc cũng dần âm trầm hơn. Hắn lần nữa giơ tay đánh thật mạnh. Thẩm Mặc thật sự đau, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "A, không cần, không cần đánh mông mà huhu."
"Không cần?" Khóe miệng hắn bỗng cong lên thành vòng cung, khàn khàn thổi một hơi bên tai Thẩm Mặc, "Này cũng chẳng đến phiên cậu quyết định."
Dươиɠ ѵậŧ mỗi lần đâm vào đi kèm sau đó là một cái đánh thật hung hăng lên mông. Thịt mông tức khắc sưng to, quả thực rất đáng thương. Thẩm Mặc khụt khịt rêи ɾỉ. Hoa huyệt cùng cúc huyệt đều căng đến trướng. Bàng quang phía trước lúc này đã tự sản sinh ra nướ© ŧıểυ. Cậu không có tiền đồ mà khóc lóc, vừa chịu thao vừa cầu xin: "Không được, mông bị đánh hỏng mất, tôi muốn tiểu, Thừa Vũ, tôi muốn tiểu huhu."
"Vốn là muốn đánh nát mông cậu, miễn cho cậu lại ra ngoài phát da^ʍ." Hắn tức giận mắng, lại một bàn tay tát lên mông. "Tôi còn chưa rót vào lần nữa, như thế nào cậu lại muốn tiểu? Không phải cậu nói cậu là cái bồn cầu cho tôi sao? Chút ít thế này còn chẳng chứa được thì sao có thể làm?"
"Ô... Hức! Thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không tiểu nữa, không tiểu nữa huhu." Cậu sợ nhất là bị răn dạy như thế nên lập tức lắc đầu mà bán đứng cơ thể. Cảm giác chua xót phía trước vẫn chưa biến mất mà ngày càng mãnh liệt bởi động tác dồn dập của đối phương. Nướ© ŧıểυ chứa trong bụng lắc lư qua lại không ngừng. L*и da^ʍ thật sự là căng đến lợi hại, lại thêm một cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn cách tầng màng mỏng liên tục đỉnh vào. Nếu như có thể nhìn xuyên vào bên trong, chắc sẽ dễ dàng thấy được tần suất đâm chọc ở địa phương bên cạnh đã khiến nướ© ŧıểυ trong âʍ đa͙σ, trong tử ©υиɠ bị đảo đến nổi cả bọt.
Vách trong âʍ đa͙σ toàn bộ đều đang ngâm bởi nướ© ŧıểυ, hơi thở Lục Thừa Vũ hoàn toàn khắc sâu vào da thịt cậu, đời này đều không thể tránh thoát.
P/s: chương này ở tiêu đề tác giả có đề thêm Easter Egg, nhưng mình tìm không thấy nên khi nào thấy sẽ chỉnh sửa lại.