Kẹp mỏ vịt cắm bên trong không khiến Lục Thừa Vũ hài lòng mấy, nói thực lòng thì hắn thích được dùng dươиɠ ѵậŧ của mình tự thao Thẩm Mặc hơn. Trên mặt dù bị phun không ít dâʍ ɖị©ɧ, hắn cũng không so đo với Thẩm Mặc, chỉ lấy khăn giấy lau qua vài cái. Kẹp mỏ vịt vừa bị rút ra, miệng huyệt lập tức co lại, như cái miệng nhỏ đang thở dốc không ngừng.
Thẩm Mặc khẽ rên một tiếng.
Lục Thừa Vũ cười nhẹ, lại cắm vào lần nữa. Hắn ôm cậu vào lòng, dịu dàng xoa đầu, "Cậu không biết vừa rồi là cậu triều xuy sao?"
Từ ngữ xa lạ khiến Thẩm Mặc có chút mờ mịt, mắt cậu mở to mà ngơ ngác nhìn đối phương. "Triều xuy?"
"Chính là dùng huyệt da^ʍ phun nước." Hắn cong cong khóe môi, "Ngay cả nữ nhân bị thao cũng rất ít có thể làm được. Cậu chỉ bị một cây gậy đâm vài lần lại phun được nhiều nước như thế, đúng là trời sinh dâʍ đãиɠ."
Hắn dùng sức đâm chọc miệng huyệt, vừa nãy nước phun nhiều đến thế, ra vào hiện tại đều được bôi trơn thật dễ dàng, tiếng òm ọp liên tục phát ra. Thẩm Mặc xấu hổ, nắm chăn muốn che mặt mình , Lục Thừa Vũ lại đột nhiên hôn lên môi cậu, lấy tư thế phá lệ xâm lược mà bức bách cậu cùng hắn hôn môi.
Hắn vốn là muốn lúc thao huyệt da^ʍ phía dưới thì hôn một chút để trấn an đối phương, nào ngờ tiếp xúc thân mật như vậy so với làʍ t̠ìиɦ còn khiến hắn thích thú hơn nhiều. Thẩm Mặc hạnh phúc đến rơi nước mắt, không có tiền đồ mà khóc mãi không ngừng. Chân què nỗ lực kẹp eo đối phương, cậu phút chốc chẳng còn gì sợ hãi, trong đầu chỉ nghĩ mỗi việc nếu được ôm đối phương cả đời thế này, dù là cɧó ©áϊ của hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Có lẽ nội tâm kích động thật sự ảnh hưởng đến cơ thể, Lục Thừa Vũ tàn nhẫn cắm vài cái vào cung khẩu, cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp kia thế mà chậm rãi buông lỏng không ít. Qυყ đầυ thuận thế xâm nhập, không chút lưu tình mà căng ra tử ©υиɠ. Tình cảm đột ngột nảy ra khiến nam nhân đều sinh ra du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, nhưng hắn rốt cuộc kiềm chế được. Một bên dùng môi chặn tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng Thẩm Mặc, một bên lại tiếp tục xâm nhập sâu thêm.
Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu cái huyệt nhỏ này.
Nước mắt Thẩm Mặc lại sắp chảy lần nữa. Chỗ sâu nhất trong cơ thể bị đỉnh mở không ngừng, chua xót cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen cơ hồ muốn khiến cậu co rút. Cổ họng không thể khống chế mà phát ra tiếng rên, nhưng môi đang bị phong bế, chỉ có thể từng tiếng lại từng tiếng nức nở vang lên.
Qυყ đầυ hoàn toàn nhét vào tử ©υиɠ.
Tử ©υиɠ còn chưa mang thai cũng không quá lớn, ngậm lấy được qυყ đầυ đã là cực hạn. Lục Thừa Vũ nặng nề cắm vào vách trong cọ xát, khi rút ra thì thịt mềm cắn chặt qυყ đầυ khiến hắn muốn lôi cả nhục huyệt đi theo cùng. Qυყ đầυ dạng xòe ô kiểu này vừa khít với cung khẩu, nhưng thịt non bên trong làm sao có thể như ý hắn, vừa bị lôi ra lại lập tức bắn trở về, theo quán tính không ngừng lay động khiến tử ©υиɠ trên dưới đong đưa. Thẩm Mặc bị hắn làm cho cả người đầy ắp kɧoáı ©ảʍ, ngón chân bất giác căng chặt.
"Đừng, còn làm như thế nữa thịt huyệt bên trong sẽ bị kéo ra ngoài mất, sẽ rơi xuống!"
"Rơi xuống rồi thì liền để trên tay cho tôi thao!" Lục Thừa Vũ chửi thầm một tiếng, rốt cuộc chẳng thể kiềm chế du͙© vọиɠ, như máy đóng cọc mà không ngừng đâm vào huyệt da^ʍ đầy nước. Dươиɠ ѵậŧ trướng lớn đến mức mạch máu đều có thể thấy được rõ ràng, hắn gắt gao ấn hai chân Thẩm Mặc, mông cậu bị va chạm mạnh đến mức đã đỏ lên.
"A! Chậm một chút,... Đừng mà, xin anh, ... Chậm một chút." Từ âʍ đa͙σ đến tử ©υиɠ toàn bộ bị thao mở, biến thành một cái bao cho dươиɠ ѵậŧ đang không ngừng ra vào, phảng phất như vì cây côn ŧᏂịŧ này mà sinh ra. Thẩm Mặc nghẹn ngào không ngừng, rõ ràng là thật thống khổ, nhưng cậu lại phun ra từng luồng dịch nhầy, đem khăn trải giường bên dưới ướt thành mảng lớn. Cảm giác toàn thân tựa hồ chỉ còn tập trung ở nơi đang bị thao làm mãnh liệt. Nhục hành bắn quá ba lần gian nan đứng thẳng, chỉ có thể phun ra chút dịch nhầy trong suốt. Cậu thậm chí còn có ảo giác một giây tiếp theo mình sẽ bị đâm xuyên. Mà Lục Thừa Vũ lại như có ý định đó, mỗi lần đi vào đều dùng lực đạo thật lớn đâm đến nơi sâu nhất.
"Tôi không được, a,... Không được rồi, cầu anh, cầu anh..." Kɧoáı ©ảʍ quá mức xâm nhập đại não khiến cậu thậm chí sinh ra ảo giác mình sắp chết. Toàn thân co rút, yết hầu chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, "A...a, sẽ hỏng, hỏng mất... Thật sự mà, sắp hỏng rồi huhu..."
Lục Thừa Vũ không để ý đến cậu nỉ non, dươиɠ ѵậŧ tím đen liên tục ra vào. Hắn có lẽ không thích tư thế này, liền rút dươиɠ ѵậŧ sắp bắn tinh ra, trở mình Thẩm Mặc lại rồi tiếp tục cắm vào. Tư thế xâm nhập từ phía sau so với trước côn ŧᏂịŧ lại càng vào sâu hơn, hắn chỉ cần nhéo nhéo hai cánh mông là có thể tận tình thao làm. Thẩm Mặc cả người mềm nhũn muốn ngã xuống giường, hai cánh tay lại đột nhiên bị túm chặt nên chỉ còn biết quỳ bò mà hưởng ứng theo tần suất đâm chọc của Lục Thừa Vũ. Hoa huyệt dường như đang bị côn ŧᏂịŧ đối phương liên tục quất vào, hai viên bi to ở gốc dươиɠ ѵậŧ không ngừng va chạm trên môi âʍ ɦộ. Cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ càng thêm cao, cậu run run bắn ra nướ© ŧıểυ, Lục Thừa Vũ rốt cuộc cũng đến giới hạn, qυყ đầυ ở chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ bắn ra từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Hắn đã rất nhiều năm không phát tiết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều lại đặc, bắn thật lâu mới ngừng. Trong không khí thoảng mùi tanh tưởi nhàn nhạt, hắn lúc này mới phát hiện Thẩm Mặc thế nhưng vừa sướиɠ đến mức tiểu ra.
"Cậu là chó sao?" Mới phát tiết xong, tiếng nói hắn khàn khàn mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙©, "Đành rằng là chó, cũng sẽ không đi tiểu bậy."
"Tôi,... Hức, tôi nhịn không được. Huhuhu, thật sự,... thật sự nhịn không được." Tự bản thân cậu cũng cảm thấy thẹn, ghé vào trên giường khóc nức nở. "Quá thoải mái, anh thao tôi quá thoải mái huhu."
Vài lời lẩm bẩm vô thức cư nhiên lại lấy lòng đối phương hết mực, Lục Thừa Vũ cười một tiếng, động tác vuốt ve mông cậu dịu dàng không ít. "Đem chân cậu mở ra thêm chút đi, nằm sấp xuống, đưa mông lên cao."
Hắn yêu cầu Thẩm Mặc làm ra tư thế mình muốn, theo sau lại đẩy dươиɠ ѵậŧ hướng tử ©υиɠ thâm nhập sâu vào. Ý cười trên mặt mang theo chút bá đạo cùng tự phụ, hắn dùng sức đánh mông cậu một cái, cùng lúc Thẩm Mặc hô đau thì mở ra mã mắt.
Một cỗ chất lỏng ấm nóng đổ nhiên xông vào!
Nướ© ŧıểυ dũng mãnh tiến vào tử ©υиɠ, cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn. Vậy mà nội tâm cậu chẳng có chút gì là xấu hổ hay giận dữ, ngược lại kích động đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Nướ© ŧıểυ ở bên trong."
"Ừ, tôi đái vào l*и da^ʍ của cậu, l*и da^ʍ thế này chỉ xứng uống nướ© ŧıểυ mà thôi."
Hắn cũng là lần đầu tiên làm ra sự việc thế này, cả người đều phá lệ sảng khoái, đến mức da đầu có chút tê dại. Hồi lâu không có bài tiết, bàng quang trữ hàng tự nhiên không ít, tử ©υиɠ căn bản là chẳng chứa nổi. Nhưng cổ tử ©υиɠ bị qυყ đầυ chặt chẽ chặn lại, nước không thể chảy ra, khiến bụng cậu gian nan phồng to. Thẩm Mặc khó chịu, nhưng lại khóc lóc gật đầu. "Vâng, tôi là bồn chứa nướ© ŧıểυ của anh, mỗi ngày đều chứa ở bên trong."
Lục Thừa Vũ vừa tiểu vừa rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhìn dòng nước vàng óng ánh chảy đến miệng huyệt. Thẩm Mặc vốn đang đưa mông lên, nên chất lỏng cũng không tràn ra ngoài. Hắn còn chưa có tiểu xong, nhưng áp lực từ cổ tử ©υиɠ lên quá lớn đành buộc phải rút ra. Hắn nhanh chóng cầm một cái nắp van thật lớn, hình dáng tựa tựa như nắp chai rượu nho trong ngăn tủ bên cạnh, cắm vào tắc lại dòng chất lỏng tùy thời đều có thể chảy ra.
Thẩm Mặc cứ như vậy hàm chứa một bụng nướ© ŧıểυ, run rẩy quỳ bò trên giường.
Bụng vừa căng vừa nóng, làm cậu thoải mái thiểu chút nữa lại bắn. Lục Thừa Vũ kéo cậu, nhắm ở mặt cậu mà lần nữa mở ra niệu đạo. Chất lỏng tanh tưởi nóng ấm bắn lên mặt khiến Thẩm Mặc theo bản năng mà nhắm hai mắt lại, rồi lại không nhịn được mà đưa mặt theo hưởng ứng, đến mức cả khuôn mặt mình dính đầy nướ© ŧıểυ mới khiến cậu cười thỏa mãn.
"Mẹ nó!" Nhìn thấy khuôn mặt hài lòng của cậu, hắn nhịn không được mà rủa thầm một tiếng. Dươиɠ ѵậŧ vừa bắn ra thế mà lại cứng trở lại. Hắn nhìn thịt huyệt bị mình thao hỏng, ảnh mắt thâm trầm đến đáng sợ. Bụng của Thẩm Mặc lúc này thoáng phồng lên một ít, như thiếu phụ vừa mới mang thai. Nhưng trong bụng vốn chỉ đang ngậm nướ© ŧıểυ nồng đậm.
"Thích đến như thế? Nếu tôi bảo cậu uống nướ© ŧıểυ, cậu cũng nguyện ý?" Hắn không biết vì sao có chút tức giận, túm Thẩm Mặc đè dưới thân, lấy khăn giấy thô bạo mà lau mặt cậu, "Cậu thật con mẹ nó hạ tiện."
"Chỉ như thế với anh thôi." Thẩm Mặc có chút e lệ, nằm yên để hắn lau mặt, lại nhỏ giọng nỉ non. "Dù có bảo tôi uống nướ© ŧıểυ, tôi cũng nguyện ý."
Cậu cho rằng đối phương sẽ cảm động, nhưng Lục Thừa Vũ lại đột nhiên lạnh mặt.
"Ồ, vậy thì thật là đáng tiếc. Nướ© ŧıểυ giờ đều đang ở trong l*и da^ʍ của cậu hết rồi." Ném khăn giấy xuống đất, hắn bắt đầu ấn bụng Thẩm Mặc, lực đạo như hận không thể đem khóa van lập tức đẩy ra. Nhưng đây vốn là khóa chuyên dụng được định chế để tắc miệng huyệt, nướ© ŧıểυ trong bụng không thể trào ra được, ngược lại do bị vây ép nên đong đưa không ngừng. Tử ©υиɠ dù không có thịt trụ đè ép cũng bị buộc phải mở ra để chất lỏng chảy vào. Thẩm Mặc khó nhịn kêu một tiếng, bắn ra chút ít dịch nhầy.
"Đứng dậy." Hắn nhíu mày, "Tới phòng tắm rửa sạch lỗ hậu, không được để một giọt tràn ra."
Thẩm Mặc vội vàng kẹp hai chân, nhưng vừa mới bị thao qua nên bắp đùi run run. Huống hồ cậu lại què chân, đi đường lại càng khó khăn hơn. Nam nhân không ngừng nhíu mày, sắc mặt cực kì khó coi. Nhưng hắn rốt cuộc cũng không mở miệng, tiến tới phòng tắm cầm đồ dùng súc ruột mới, thoa chút bôi trơn ở miệng huyệt phía sau liền đem ống dẫn cắm vào.
"Rót một ngàn ml nước muối sinh lý, không thoải mái cũng cố chịu đựng."
"Vâng." Thẩm Mặc vội vàng gật đầu, chống lên bồn rửa tay mà dẩu mông. Huyệt trước của cậu vốn đang ngậm nướ© ŧıểυ, phía sau nước muối lại rót vào. Bụng nhỏ bây giờ căng đến lợi hại, lắc lắc vài cái phảng phất có thể nghe được tiếng nước. Tốc độ Lục Thừa Vũ tiêm nước vào thật cũng không chậm, rất mau đã được 500ml. Thẩm Mặc có chút khó chịu, nhưng bởi vì vừa rồi nam nhân yêu cầu, nên cậu khẽ cắn môi dưới, cố nén lại âm thanh muốn phát ra.
Lại thêm một đợt nữa tiến vào!
Đến lần thứ hai, lực cản đã lớn không ít, khiến nam nhân khẽ nhíu mày. Nhưng hắn rốt cuộc chẳng có chút thương tiếc gì mà tiếp tục hành động. Đến khi bơm xong, hắn đem một cái nút to, tắc ở c̠úc̠ Ꮒσα cậu. Thẩm Mặc đau đến cả người phát run, cậu không dám hé răng, chỉ có thể gắt gao chôn mặt ở bồn rửa tay mà cam chịu. Cậu không kêu ra tiếng, khiến Lục Thừa Vũ tưởng rằng thật sự có thể nhịn, hắn lại tìm ít công cụ khác đến chơi cùng cậu.
Lần trước bao dưỡng một tiểu minh tinh rất am hiểu mấy trò này. Có điều, còn chưa chơi kịp chút nào hắn đã ngứa mắt mà đá người ta, hiện tại Thẩm Mặc được tiện nghi rồi.
Lục Thừa Vũ cong cong khóe môi, lấy ra một cái ống mềm thon dài.
Súc ruột mỗi lần cần ít nhất 5 phút, hắn lệnh Thẩm Mặc xoay người lại trước mặt mình, ý vị mơ hồ mà xoa xoa bụng nhỏ đang phồng lên của cậu.
"Thoải mái sao?" Hắn cười như không cười hỏi.
"Thoải mái, thực thoải mái." Rõ ràng đau đến cả người phát run, cậu cũng cố mà lộ ra ý cười. Thấy ống mềm trong tay đối phương, nỗ lực áp xuống cơ thể không khỏe, cậu hỏi, "Cái này, dùng để làm gì?"
"Ống dẫn tiểu." Nam nhân xé mở vỏ bên ngoài, "Đều là dụng cụ dùng một lần rồi bỏ, không có vi khuẩn, cậu yên tâm. Tôi còn chưa đến mức lấy đồ vật người khác từng dùng qua để lăn lộn cậu."
Hắn tự mình cầm nhục hành của Thẩm Mặc, loát động trên dưới một phen. Đợi đến lúc dươиɠ ѵậŧ bắt đầu cương cứng liền đem ổng mềm theo niệu đạo cắm vào. Ống dẫn vô cùng tinh tế, do vậy lúc vào cũng không quá đau đớn, nhưng xuyên qua niệu đạo cảm giác thật sự quá khác thường. Đường ống xuyên qua tuyến tiền liệt, thâm nhập đến bàng quang, đến khi không thể tiến sâu hơn nữa, hắn mới cố định ống lại. Kế đó lại đem đến một cái phễu, cắm ở phía cuối ống vẫn đang lộ ra bên ngoài.
"Nướ© ŧıểυ trong l*и cậu phỏng chừng hiện tại cũng khá nhiều, nhưng tôi vẫn còn sót lại một ít chưa đái ra đây, đành phải dùng bên trên chứa đỡ (cấu tạo hệ bài tiết nữ thì bàng quang nằm phía trên âʍ đa͙σ nên Lục Thừa Vũ mới gọi là "bên trên"), để cậu chứa một bụng nướ© ŧıểυ của người khác rồi bị ȶᏂασ." Hắn cười khẽ, một dòng chất lỏng phun ra từ mã mắt nhắm thẳng phễu mà bắn vào.
Chỉ mới có chốc lát, nướ© ŧıểυ xác thật cũng không nhiều, nhưng vẫn theo ống dẫn trượt vào, tiến thẳng đến bàng quang. Cậu mở to hai mắt, đau đớn do súc ruột ở hậu huyệt phút chốc chẳng màng đến nữa, ngơ ngác nhìn nam nhân tiểu trong cơ thể mình. Tự nhận là bồn chứa nướ© ŧıểυ của đối phương, tình cảnh hiện tại khiến Thẩm Mặc kích động nhịn không được lại khóc, nức nở rơi nước mắt.
"Vâng, cứ việc tiểu vào huhu. Rất thích anh, về sau tôi là của anh, cả đời đều cấp cho anh tiểu."
Bàng quang tuy bị rót vào nhưng lượng nước cũng không lớn, chỉ mơ hồ có chút trướng trướng. Lục Thừa Vũ nhìn nhìn, bơm thêm ít nước muối sinh lý vào, đến khi Thẩm Mặc không chịu nổi cầu xin mới dừng. Trong bụng lúc này bàng quang, hoa huyệt, cúc huyệt đều chứa đầy chất lỏng, bụng của Thẩm Mặc đã căng lên thật tròn. Cậu thật sự chẳng thể nhịn được cảm giác chua xót phía trước, hậu huyệt phía sau lại càng muốn bài tiết vì đau đớn. Cuối cùng đến đứng thẳng cũng không thể, đành quỳ ò trên mặt đất run bần bật.
P/s: huhu các tình yêu của tôi ơi, còn nhớ tôi không!? (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Xin lỗi vì mãi đến giờ mới ra chương mới được. Do ngày 4 với ngày 5/3 tôi có kì thi quan trọng lắm hic nên trước đó tắt hết thiết bị điện tử để ôn thi. Ôi mẹ ơi hai ngày liên tiếp ngồi làm bài thi cặm cụi 3 tiếng đồng hồ muốn trĩ cả deet=)) Thi xong về kiệt sức tôi xỉu ngang luôn=))), ngủ hơn 10 tiếng mới dậy. Giờ tôi rảnh hơn rồi, sẽ cố ra chương mới đều đều.
Mong được tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn! ( ˘ ³˘)♥