Thẩm Mặc

Chương 3: Mang về nhà thao huyệt (2), kẹp mỏ vịt mở ra Huyệt̠, gậy sắt thao Đáy Huyệt, thao đến triều xuy.

Từ ngữ thô bỉ phát ra từ miệng đối phương khiến Thẩm Mặc hưng phấn đến cả người phát run. Cậu cởϊ qυầи áo, vừa định bước lên giường, Lục Thừa Vũ đột nhiên ném chăn qua một bên, túm cậu nằm dưới thân mình.

"Thật sự là lần đầu tiên?" Ngón giữa không chút do dự cắm vào hai cánh thịt môi, thô bạo chơi đùa hoa huyệt, khiến âm đế vốn lộ ra khỏi mũ thịt càng thêm sưng đỏ. Thẩm Mặc bị hắn ấn ở dưới thân xoa nắn thoải mái đến chân đều run lên. Cậu nhẹ gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Vâng, là lần đầu tiên, không có bệnh gì cả."

"Bắn vào đây sẽ mang thai sao?"

Vấn đề này khiến cậu sửng sốt một chút, thành thật lắc đầu: "Này không biết."

Lục Thừa Vũ híp mắt cười cười, tựa hồ có chút khinh miệt, nhưng giây lát liền trở về biểu cảm cũ, không để Thẩm Mặc phát hiện. Hắn mở ra hai chân mảnh khảnh của cậu, làm khí quan dị dạng hoàn toàn bộc lộ trước mặt. Hoa huyệt khép mở lộ ra một chút miệng huyệt hồng nhạt, so với nữ nhân nhỏ hơn không ít. Mặt sau cúc huyệt màu có hơi thâm, nhưng vẫn nhìn ra được chưa bị ai chạm qua bao giờ.

Lục Thừa Vũ không thể không thừa nhận, chính hắn đối với thân thể này sinh ra tính thú.

Hơn nữa, còn là tính thú rất lớn.

Thẩm Mặc nghe lời lại mê luyến xác thực làm hắn cảm thấy thỏa mãn, tức giận khi trước bị cậu uy hϊếp đã chẳng còn gì. Hắn cười nhẹ một tiếng, ở nhục huyệt qua loa thọc vào rút ra vài cái, đột nhiên đem hạ thể cắm vào. Không có dạo đầu mơn trớn, miệng huyệt nhỏ hẹp làm sao có thể thừa nhận qυყ đầυ lớn như thế này, tức khắc liền kịch liệt co bóp muốn đẩy dị vật ra bên ngoài. Thẩm Mặc bị đau đớn bất ngờ đến rơi nước mắt, nhưng chính mình lại tự đem hai chân mở ra, để đối phương hoàn toàn tiến vào.

"Đau?" Lục Thừa Vũ miễn cưỡng nhét được qυყ đầυ vào huyệt nhỏ, độ ấm cùng sự co bóp bên trong làm hắn thở ra một hơi, "Cậu thật là chặt."

Thẩm Mặc nghẹn ngào duỗi tay ôm lấy hắn.

Động tác này thật sự có chút vượt rào, nhưng xét đến đây là lần đầu tiên của cậu, Lục Thừa Vũ không có đẩy ra, ngược lại rất dịu dàng mà hôn nhẹ ở thái dương cậu, "Tôi chậm rãi tiến vào có được không?"

"Được, như thế nào cũng được cả." Cậu tuy mới vừa rồi đau đớn như bị xé rách, nhưng lúc này xác thực đã tốt lên không ít. Miệng huyệt non mềm bị dươиɠ ѵậŧ dữ tợn từng chút từng chút thâm nhập vào. Thẩm Mặc cảm nhận được đối phương tiến vào, nước mắt rơi không ngừng, "Vào,... vào được rồi."

Qυყ đầυ đánh thẳng vào đáy huyệt thịt, toàn bộ nam căn của Lục Thừa Vũ đều đã ở bên trong.

Huyệt đạo lần thứ hai thừa hoan gian nan mà nỗ lực bao vây thịt trụ, cảm giác như có ngàn cái miệng nhỏ đang không ngừng liếʍ mυ'ŧ dương cụ của hắn. Miệng tử ©υиɠ càng bao bọc chặt lấy qυყ đầυ, theo hô hấp của Thẩm Mặc mà mυ'ŧ từng chút một. Hắn thoải mái thở dài một tiếng, vì thỏa mãn mà phá lệ xoa xoa tóc Thẩm Mặc, khàn khàn mở miệng: "Tôi không chỉ vào được, còn muốn đâm hỏng l*и da^ʍ của cậu."

"Được, cho anh làm, đều cho anh làm." Cậu nức nở không ngừng, hai chân không tự giác mà kẹp chặt eo nam nhân, hạ tiện như một con cɧó ©áϊ động dục. Địa phương chưa bao giờ được khai phá sâu lúc này bị tắc tràn đầy bên trong, trăm ngàn nếp uốn đều bị duỗi căng ra. Lục Thừa Vũ duỗi tay sờ soạng một phen, thấy không có máu chảy ra liền nâng eo tiếp tục cắm rút.

Người dưới thân dù sao cũng là lần đầu, hắn cũng không quá mức thô bạo, nên chỉ chậm rãi ra vào. Huyệt đạo cắи ʍút̼ thịt trụ dường như cũng không muốn tách ra, theo động tác mỗi lần rút ra của Lục Thừa Vũ, thịt non bên trong đều bị kéo theo đến tận hoa môi. Chớp mắt sau lại theo biên độ của hắn mà nhanh chóng bị cắm vào. Chất lỏng từ nơi giao hợp chậm rãi chảy xuống, tình triều cơ hồ bao phủ cả người Thẩm Mặc.

"A... Lục Thừa Vũ..."

"Như thế nào? Tôi đυ. cậu đến thoải mái sao?" Hắn từng chút từng chút xâm lược hoa huyệt, mặt mày lại như cũ trầm ổn, tưởng như không phải đang làʍ t̠ìиɦ mà là ở hội nghị quốc tế, "Cậu sớm đã nghĩ đến việc bị tôi đυ. như thế có phải hay không? Vì vậy mới hạ tiện mà đem l*и da^ʍ tự dâng đến cửa?"

"Vâng, vâng. Mỗi ngày đều nghĩ tới... A!" Rõ ràng là lời nói nhục nhã, Thẩm Mặc nghe thấy mà tim lại đập nhanh hơn. Cậu lập tức ôm cổ đối phương, hận không thể như con bạch tuộc mà quấn lên thân hình nam nhân. "Tôi thật sự rất thích anh mà, thật sự.... thật sự rất thích huhu."

Động tác của Lục Thừa Vũ đột nhiên dừng lại.

Nghe cậu vừa khóc vừa tỏ tình, hắn không có đáp lời, ngược lại cười lạnh một tiếng, rút hạ thể ra hoàn toàn, lại thừa dịp miệng huyệt chưa kịp khép kín trong chớp mắt đột nhiên cắm vào, lực đạo lớn đến độ đâm ra tiếng vang. Bị hắn đè dưới thân, Thẩm Mặc tức khắc phát ra tiếng rên ri cao vυ't, nước mắt đều cuồn cuộn mà từ trên hai má chảy xuống. Hắn vừa đâm chọc hoa huyệt, vừa chạm trán với Thẩm Mặc, chậm rãi nói: "Cậu không phải là thích tôi, cậu chỉ là một con đĩ muốn bị làm, là chó hoang ai đều cũng có thể đυ.."

"Không phải!" Thẩm Mặc khóc kêu lên một tiếng, cậu vội vàng muốn phản bác, nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nơi hạ thân làm cậu khó khăn để nói nên lời. "A... Tôi chỉ thích anh, chỉ cho anh làm.... Hức... Không phải, tôi không phải là con đĩ huhu, tôi không phải. A--"

"Cậu phải, cậu vốn là như thế." Hắn đột nhiên phát điên, bẻ ra hai đùi của cậu mà dùng sức va chạm, cơ hồ muốn đem huyệt thịt đâm cho hỏng. Động tác quá mức nhanh khiến cho thịt non đều kéo theo ra ngoài. Đến khi dươиɠ ѵậŧ cắm vào lại bị ma sát mạnh mẽ, tới tới lui lui mà khiến chúng đỏ bừng. Thẩm Mặc thở hổn hển từng ngụm. Cậu không thể ức chế tiếng kêu được nữa, rêи ɾỉ khàn khàn một tiếng lại một tiếng từ cổ họng phát ra, mông thịt đều bị đâm đến phát run. Nhục hành phía trước không ai an ủi cũng đã đứng thẳng lên, trái phải lay động.

Đâm chọc mạnh mẽ thế này, phút chốc Thẩm Mặc bị buộc phải cao trào.

Huyệt thịt nhanh chóng co rút, mυ'ŧ vào hạ thể nam nhân. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, từ miệng tử ©υиɠ sẽ phun ra luồng nước xối lên qυყ đầυ. Nhưng ngay lúc này Lục Thừa Vũ lại đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhanh chóng đứng dậy mở ra ngăn tủ trên mép giường, lấy trong đó ra một cái kẹp mỏ vịt.

Thẩm Mặc vẫn còn nằm trên giường, mờ mịt lại vô thố nhìn hắn.

Thân thể bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ bỗng nhiên mất đi côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lại thô cứng, cậu khó chịu đến muốn khóc, trong mắt đã ngập nước. Đằng trước còn chưa bắn tinh, nhục hành đáng thương vẫn đang đứng thẳng, chỉ miễn cưỡng phun ra vài giọt dịch tuyến tiền liệt trong trẻo mà thôi. Cậu nức nở muốn cọ người với Lục Thừa Vũ, cầu hắn tiếp tục. Nhưng hắn lại mở chân cậu ra, đem kẹp mỏ vịt cắm vào.

"Nằm yên một chút, tôi muốn xem tử ©υиɠ của cậu." Hắn dường như chẳng hề để ý dươиɠ ѵậŧ mình đang cương cứng, ngược lại còn có kiên nhẫn cùng cậu chơi vài trò. Trải qua một phen làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt, hoa huyệt thật dễ dàng liền ngậm vào kẹp mỏ vịt. Thẩm Mặc có chút sợ hãi, run rẩy lên tiếng:

"Xem nơi đó làm gì?"

Lục Thừa Vũ đem một bên đinh ốc vặn ra, miệng kẹp từng chút một mở ra miệng huyệt, để lộ vách thịt đỏ rực. Hắn liếc Thẩm Mặc một cái, bông nhiên lại cười: "Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là đυ. cậu rồi."

Ngăn tủ đầu giường có không ít đồ vật, nhưng dùng để lộng tử ©υиɠ nữ nhân cũng không tính nhiều. Hắn tìm một lát mới tìm được một cây gậy sắt mảnh khảnh, đỉnh là một viên tròn, mài giũa đến phát ra ánh sáng bóng loáng. Hắn dùng ngón cái nhéo nhéo, cầm đèn pin theo, đem một cái gối đầu kê dưới mông Thẩm Mặc, mở công tắc đèn.

Bên trong quả thực là màu hồng nhạt.

Nộn huyệt bị bắt căng ra, thịt mềm như hô hấp mà đang mấp máy qua lại, nỗ lực muốn khép kín. Có chút không khí lạnh đi vào khiến Thẩm Mặc thở dốc, cậu duỗi tay kéo cái chăn bên cạnh đắp lên bụng mình. Lục Thừa Vũ lúc này cũng không có sốt ruột tiếp tục đυ. cậu, thấy cậu sợ lạnh liền săn sóc mà chỉnh điều hòa cao độ hơn.

"Như vậy là hỏng? Mới vừa rồi ai thiếu dươиɠ ѵậŧ, không được tôi đυ. nên cả người đều nóng lên, chẳng phải sao?"

"Thực xin lỗi." Thẩm Mặc cũng không biết nên nói cái gì, đắp chăn nhỏ giọng nói xin lỗi với hắn.

Hạ thể bị xem xét trần trụi, hổ thẹn khiến cậu hận không thể chui hẳn vào trong chăn. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đối phương là Lục Thừa Vũ, cậu lại hưng phấn đến mức hận không thể mở ra lỗ hậu bên dưới cho đối phương xem. Đáy hoa huyệt xác thực có một cái miệng nhỏ, vì chưa sinh sản qua nên tròn vo, chọc người trìu mến. Lục Thừa Vũ theo bản năng liền duỗi tay cắm vào vuốt ve, nhưng ngón tay lại không đủ dài, chỉ có thể đổi thành gậy sắt lạnh băng đi vào.

Lạnh lẽo như thế làm Thẩm Mặc không tự chủ được mà co rút lại.

Lúc trước bị bút bi thao mở, miệng tử ©υиɠ cũng không còn quá chặt. Nhưng đây là gậy sắt, dù bé hơn bút bi một chút cũng không dễ dàng đi vào. Nam nhân nhíu mày, nhấp môi trầm tư một lát, sau đó xoa nắn dương cụ phía trước của cậu.

"Tôi muốn cậu mở ra tử ©υиɠ cho tôi thao. Thẩm Mặc, cậu có nguyện ý hay không?"

"Nguyện ý, tôi nguyện ý." Hạ thể lại bị vỗ về chơi đùa, cậu thoải mái đến cả người phát run. "Anh cứ mang nó cắm vào trong, tôi sẽ thả lỏng để nó dễ dàng đi vào."

Cậu luôn như vậy, cứ muốn hiến dâng thân thể mình. Lục Thừa Vũ cũng chẳng tiếp tục khách sáo, không cọ xát nữa mà trực tiếp chống miệng tử ©υиɠ, đẩy gậy sắt vào lấp đầy bên trong. Hắn dùng sức mười phần, tử ©υиɠ dù muốn ngăn lại cũng chẳng được, bị buộc phải mở ra cho vật thể xâm phạm. Đau đớn làm mặt cậu trắng bệch, Thẩm Mặc mở dốc, tay siết chặt góc chăn.

Gậy sắt đang đυ. mở tử ©υиɠ của cậu!

Rọi đèn pin vào, Lục Thừa Vũ có thể nhìn rõ gậy sắt đến tột cùng là như thế nào ra vào trong miệng nhỏ. Hắn cố ý nhét thật sâu, để gậy sắt đυ.ng vào vách trong sâu nhất. Thẩm Mặc run run, đùi cũng co rút.

"Quá sâu, bên trong sắp hỏng mất."

"Làm hỏng rồi thì bịt l*и da^ʍ này của cậu kín lại hẳn, vừa vặn có thể làm nam nhân thật sự rồi. Lục Thừa Vũ cong cong khóe môi, đột nhiên rút gậy sắt ra. Từng cỗ dịch thể nháy mắt trào ra, phun đầy mặt nam nhân. Thẩm Mặc chưa bao giờ trải qua triều phun đến mức đó, mông lay động không ngừng.

"A, nướ© ŧıểυ. Tôi... Tôi tè ra quần" Cậu mờ mịt nhìn đèn trên trần nhà, lại bắn ra lần nữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.