Ma Tôn Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 17: Bênh vực người mình

Phương Lê vốn cho rằng bản thân đã chết qua một lần, từ lâu đã nhìn thấu sinh tử, nhưng khi y chạy trốn khỏi Tạ Hoài... Y lại có cảm giác như thoát khỏi cõi chết.

Thật hiếm thấy...

Sau chuyện này y đã trầm tư hồi lâu thấy rằng không phải do mình đột nhiên sợ chết, mà chỉ là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lúc đó mà thôi. Và dù kết cục cuối cùng có phải chết, y thà chọn bị một kiếm xuyên tim, cũng không nguyên ý bị người khác gϊếŧ chết theo cách đó.

Đúng vậy, nhất định chỉ là như vậy thôi!

Sau khi trở về, hệ thống luôn một mực im lặng như gà, không biết có phải đã bị Tạ Hoài dọa sợ rồi không, cũng không nhắc gì đến việc để Phương Lê ra tay, ngược lại làm cho Phương Lê bất ngờ vì có được sự yên tĩnh.

Bây giờ y đã có thời gian để bình tĩnh phân tích những chỗ không đúng vừa rồi.

Tạ Hoài muốn gϊếŧ mình không có gì lạ, nhưng theo lý thì hiện tại công lực của hắn đã bị phong ấn rồi, không có khả năng gϊếŧ mình, nhưng sát ý tựa như hiện hữu đó... Khiến Phương Lê theo bản năng mà cảm thấy, Tạ Hoài có đủ năng lực để gϊếŧ chết y.

Chẳng lẽ Tạ Hoài đã phá vỡ phong ấn rồi?

Phương Lê đi qua đi lại trong phòng, trong nguyên tác, Tạ Hoài bị phế đan điền đứt gân cốt, vào tình cảnh tuyệt vọng đó mà vẫn tu luyện thành công, thực sự không theo lẽ thường. Khóa Hồn Đinh có thể phong ấn công lực của hắn hay không, cho tới nay mình vẫn chưa xác thực, bây giờ xem ra, có lẽ suy đoán của mình là đúng... Tạ Hoài thực sự có bài chưa lật, chỉ là cái giá phải trả không nhỏ, nên nếu không đến bước đường cùng, hắn sẽ không mạo hiểm làm vậy.

Trước đây mình do tẩu hỏa nhập ma mà nguyên khí đại thương, không chắc là đối thủ của Tạ Hoài, nhưng ngọc phù đen cũng không thể dễ dàng sử dụng, nếu không e rằng không thể chống đỡ được đến khi kết thúc cốt truyện.

Tuy nhiên, Phương Lê nhìn vào tẩm cung được canh gác nghiêm ngặt, trầm tư chốc lát, với cái tính tình lý trí tột cùng kia của Tạ Hoài, nếu hiện tại không đuổi gϊếŧ đến, chắc hẳn cũng đã bình tĩnh lại rồi nhỉ?

Chuyện này coi như tạm thời khép lại ha?

Nghĩ nhiều cũng vô ích, Phương Lê ngủ một giấc đến sáng, sau đó thức dậy dùng bữa.

Đang suy nghĩ bước tiếp theo bản thân nên làm gì thì ma bộc đã đến báo lại rằng tông chủ Hợp Hoan Tông xin gặp.

Ồ? Phương Lê hơi hơi nhướng mày, cười khẽ: "Để ông ta vào."

Tông chủ Hợp Hoan Tông khom lưng bước vào, tầm mắt đảo qua mặt Phương Lê, lập tức nở nụ cười mập mờ, nịnh hót nói: "Tôn thượng tối qua chắc hẳn rất hài lòng?"

Lời của tông chủ Hợp Hoan Tông đầy ý tứ mờ ám, chỉ nhìn khóe môi của tôn thượng bị rách đã biết trận chiến đêm qua dữ dội thế nào, Ngọc Nghi Quân chắc chắc vô cùng nhiệt tình! Ông ta rất tự tin vào tình cổ của mình, không sợ Tạ Hoài không phục... Nếu tâm tình tôn thượng tốt, ban thưởng hiển nhiên sẽ không thiếu nhỉ?

Phương Lê lười biếng liếc nhìn ông ta.

Đôi mắt của tông chủ Hợp Hoan Tông tràn đầy mong đợi, còn có vẻ đắc ý không giấu được, dường như chắc chắn mình sẽ được y ban thưởng.

Phương Lê đứng lên, đi về trước một bước, vạt áo đen quét đất.

Trong nguyên tác, Tạ Hoài đã khắc chế lại ảnh hưởng của tình cổ, Yếm Tuy vì tức giận đã làm chuyện đó với Tạ Hoài, nhưng trong lòng lại không vui, cho rằng tình cổ này hoàn toàn vô tác dụng, vì vậy đối mặt với tông chủ Hợp Hoan Tông đến xin công vào ngày hôm sau, Yếm Tuy đã giận dữ xử tử ông ta ngay trước mặt mọi người.

Phương Lê nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, thầm nghĩ tình cổ này thật ra thì khá hữu dụng, có thể ép Tạ Hoài thành bộ dáng kia, nhưng càng như vậy... Thì ngươi càng đáng chết.

Phương Lê khẽ nhếch môi, lạnh lẽo thốt ra một chữ: "Cút."

Nụ cười trên mặt tông chủ Hợp Hoan Tông lập tức đông cứng, lộ ra vẻ không dám tin, ông ta trông hết sức luống cuống mờ mịt, môi run run sợ hãi nói: "Tôn, tôn thượng..."

Phương Lê nhẹ nhàng phất ống tay áo, tựa như phủi đi bụi bặm, nhàn nhạt mở miệng: "Lôi ra ngoài đi, bản tôn không muốn nhìn thấy ông ra nữa."

Những ma bộc xung quanh lập tức tiến lên, tàn nhẫn kéo tông chủ Hợp Hoan Tông ra ngoài, tiếng cầu xin của ông ta vang xa, rất nhanh đã hoàn toàn không nghe thấy nữa, Phương Lê lần nữa ngồi vào bàn ăn.

Tông chủ Hợp Hoan Tông tội ác tày trời, chết không có gì đáng tiếc, Phương Lê cũng không định thay đổi cốt truyện. Lão ma đầu này tuy tu vi không cao, nhưng tính cách phách lối đắc tội với rất nhiều người, trước đây Phương Lê vì cốt truyện không thể không khoan nhượng cho ông ta, còn phải giả vờ sủng ái, khoảng thời gian đó tông chủ Hợp Hoan Tông rất ngang tàng, đắc tội không ít người, nay mất đi sự bảo hộ của mình, chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận lấy kết cục thảm hại.

Còn về phần mình, hoàn toàn không cần phải vì loại người này mà làm bẩn tay.

... ... ...

Tạ Hoài lặng lẽ ngồi trong phòng, trong tay là mật thư do Phụng Âm phái người đưa đến.

Trong thư nói tông chủ Hợp Hoan Tông ba ngày trước đến gặp Ma Tôn, nhưng không biết vì sao lại đắc tội Ma Tôn, bị Ma Tôn đuổi đi ngay tại chỗ, còn nói rằng không muốn nhìn thấy ông ta nữa...

Lời của Ma Tôn vừa ra, rất nhanh đã truyền khắp Phù Khâu Sơn, không ít người đợi xem trò cười của tông chủ Hợp Hoan Tông. Hôm qua người hầu của Hợp Hoan Tông phát hiện tông chủ Hợp Hoan Tông chết trong động phủ, thi thể bị chém thành nhiều mảnh, chỉ còn lại cái đầu nguyên vẹn, chết trong tình trạng thê thảm, mắt trợn trừng, rõ ràng đã chịu không ít tra tấn.

Mặc dù trong thư Phụng Âm chỉ đơn giản miêu tả cái chết của tông chủ Hợp Hoan Tông, cách dùng từ cũng được coi là khắc chế, nhưng Tạ Hoài vẫn có thể cảm nhận được sự kích động khó đè nén của thiếu niên khi viết lá thư này, cậu ta rơi vào tay Hợp Hoan Tông, bị huấn luyện thành lô đỉnh, lại bị đưa vào hậu viện của Ma Tôn làm cống phẩm, cả đời bị hủy hoại, nay cũng coi như đã báo được đại thù.

Tạ Hoài cúi đầu tiếp tục đọc.

Trong thư còn trả lời chuyện lần trước mình hỏi thăm, Phụng Âm là người của Hợp Hoan Tông, từng nghe qua tông chủ Hợp Hoan Tông có một bảo vật, tên là tơ tình cổ, khi phát tác sẽ có triệu chứng giống như Tạ Hoài đã miêu tả, nghe nói tình cổ này một khi nuốt vào thì không có cách giải, Phụng Âm không rõ tác dụng cụ thể của tình cổ là gì, rất lo lắng cho tình trạng của Tạ Hoài, nếu hắn thực sự nuốt phải tình cổ, trừ khi Ma Tôn chết, nếu không suốt đời cũng không được giải thoát, đáng ghét, tông chủ Hợp Hoan Tông chết rồi mà còn để lại vật này hãm hại người!

Ánh mắt Tạ Hoài như có điều suy nghĩ, thứ Phương Lê cho mình ăn, có lẽ chính là tình cổ này, vậy rốt cuộc y có biết mình đã làm ra cái gì không?

Nếu như là trước cái đêm đó thì Tạ Hoài sẽ không hề nghi ngờ việc Phương Lê đã biết mọi thứ, thậm chí xác định y muốn tra tấn và kiểm soát mình, nhưng sau khi trải qua đêm đó, hắn lại không chắc chắn...

Vì biểu hiện của Phương Lê, bộ dáng bất ngờ như vậy, quả thật không giống như là đã biết.

Nhưng Tạ Hoài có thể xác định rằng khi Phương Lê nói ra câu đó trước mặt mọi người, hắn đã biết tông chủ Hợp Hoan Tông sẽ chết vì chuyện này, y cố ý làm vậy, hơn nữa còn tận lực để mình biết về việc này.

Hành động như vậy, ngược lại giống như đang gián tiếp tạ lỗi với mình... Chẳng lẽ, y thực sự không biết tác dụng của tình cổ? Chỉ là bị tông chủ Hợp Hoan Tông lừa gạt?

Cho rằng làm vậy, có thể khiến mình thích y?

...

Phương Lê tránh mặt Tạ Hoài một thời gian.

Y quá rõ về tác dụng của tình cổ, nhưng lại không ngờ đến cả Tạ Hoài cũng không chịu nổi. Lần đó sơ suất, chắc chắn đã vô cùng đắc tội với Tạ Hoài... Vì vậy y một mực chờ đợi tin tức về cái chết của tông chủ Hợp Hoan Tông, sau vài ngày, đoán chừng cơn giận của Tạ Hoài cũng đã giảm bớt, mới cân nhắc đến gặp Tạ Hoài.

Nhưng trực tiếp gặp mặt thì hơi ngại, nếu có thể tình cờ gặp nhau thì tốt hơn, chỉ là Tạ Hoài vốn ít khi ra ngoài, muốn tạo cơ hội gặp gỡ tình cờ cũng không dễ...

Xem ra chỉ còn cách mặt dày mà đi thôi.

Xuyên vào loại sách này còn phải đi theo cốt truyện... Có cục diện khó xử hôm nay, ngược lại cũng không ngoài dự liệu

Đô Mông lúc này chắc đã sắp đến Cửu Tiêu Sơn rồi, cốt truyện bên mình cũng đã đến lúc phải đi.

Phương Lê suy nghĩ một hồi, thở dài, đứng dậy đi về phía điện bên.

Hôm nay trời nắng đẹp, Tạ Hoài không ở trong phòng mà ngồi đọc sách ngoài sân, hắn mặc y phục trắng tư thái nhàn nhã, trông không giống như đang bị giam cầm, mà như đang ở trong sân nhà mình...

Phương Lê đứng lại cách Tạ Hoài bảy tám bước, khoảng cách này là đủ để ứng phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào, sau đó dùng tay che miệng, khẽ ho một tiếng.

Tạ Hoài ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn y một cái, rồi lại cúi đầu đọc sách, như thể y không hề tồn tại.

Thái độ vô tình như vậy, Phương Lê... Khóe mắt khóe môi hiện lên ý cười, quá tốt! Tạ Hoài quả nhiên đã khôi phực lại bình thường.

Vẫn là Tạ Hoài lãnh đạm và bình thản này khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn!

Nghĩ lại một chút, Tạ Hoài bị tình cổ thao túng mất đi lý trí, thậm chí lộ ra bộ mặt dữ tợn thất thố như vậy, đối với hắn mà nói khẳng định là một vết nhơ... Chắc chắn hắn còn muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hơn cả mình.

Rất tốt, một khi cả hai đã ngầm hiểu nhau, thì chuyện sau này sẽ dễ làm hơn rồi.

Hòn đá trong lòng đã được buông xuống, Phương Lê từ từ bước tới.

Tạ Hoài cuối cùng cũng đặt sách xuống, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, nhàn nhạt nói: "Tôn thượng có gì chỉ giáo?"

Vì cảm thấy có lỗi về chuyện đó, thanh âm Phương Lê phá lệ dịu dàng, dè dặt nói: "Sợ ngươi ở trên núi buồn chán, bản tôn dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi, có được không?"

Tạ Hoài nhìn thật sâu vào Phương Lê, khóe môi nhếch lên: "Tôn thượng là đang hỏi ý kiến của ta?"

Thật ra cũng không đúng... Ngươi nhất định phải cùng ta xuống núi một chuyến, vì đó là yêu cầu của cốt truyện.

Nhưng Phương Lê không thể nói thật như vậy, để không phá hỏng bầu không khí hòa hoãn hiếm hoi này, hơn nữa y tin chắc Tạ Hoài sẽ đồng ý với đề nghị của mình, so với việc bị giam cầm trong ma cung này, ra ngoài không phải sẽ thuận tiện cho Tạ Hoài hành động hơn sao? Cơ hội đến tận nơi thế này Tạ Hoài không thể từ chối, hắn chưa bao giờ là người vì giận dỗi mà làm hỏng chuyện.

Vì vậy Phương Lê mỉm cười: "Ừm."

Tạ Hoài nhìn chằm chằm Phương Lê một cái, hồi lâu, nói: "Được."

Mặt Phương Lê dãn ra, quả nhiên, làm việc với người thông minh chính là đơn giản như vậy, chỉ cần đặt điều kiện và lợi ích ra mà nói thôi.

...

Sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa từ chân núi Phù Khâu đi ra.

Ô Y Mị mặc thân hắc y, ngồi bên ngoài đánh xe.

Phương Lê lười biếng ngồi trong xe ngựa, chiếc xe ngựa này bên ngoài thì trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa, trải thảm chồn tuyết dày, trải dài đến tận sàn, cạnh giường khảm ngọc trai, tỏa ra ánh sáng mềm mại, hơn nữa còn rộng rãi lại mềm mại, rộng đến mức ngay cả khi muốn làm gì trong xe cũng hoàn toàn thực hiện được... Quan trọng nhất là không hề xóc nảy, trông giống như xe ngựa bình thường, nhưng thực ra là pháp khí được chế tạo đặc biệt.

Đã muốn đi du sơn ngoạn thủy thì dĩ nhiên không thể khoa trương ầm ĩ, nếu không nơi đâu y đến cũng làm người ta hốt hoảng chạy trốn, sợ bóng sợ gió thì còn gì thú vị để nói.

Phương Lê vừa lên xe đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần

Chờ đi hết cốt truyện dưới núi xong, trở lại Phù Khâu Sơn là có thể chuẩn bị chết giả rồi, tính ra cũng chỉ khoảng một hai tháng thôi, nghĩ đến đây tâm trạng liền không khỏi vui vẻ lên.

Tạ Hoài nhìn nam nhân bên cạnh một cái, y cuộn mình ở đó, trông mềm mại lại ôn nhuận, không biết là nghĩ đến cái gì, mà khóe môi hiện lên nụ cười nhạt.

Xuống núi thật sự vui đến vậy sao?

Ngươi đi chuyến này rốt cuộc là vì điều gì?

Về việc dẫn mình ra ngoài dạo chơi, Tạ Hoài không tin lấy nửa chữ.

Phương Lê không biết Tạ Hoài đang nghĩ gì, nhưng dù có biết, cũng không để tâm, y ngủ một giấc mơ màng cho đến khi hệ thống gọi dậy.

Hệ thống: Ô Y Mị gọi ngươi mấy lần rồi đó!

Phương Lê mở mắt, lười biếng vén rèm lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Ô Y Mị không thèm nhìn Tạ Hoài, chỉ cung kính với Phương Lê: "Tôn thượng, chúng ta đã đến quận Khê Ninh, có thể ở lại nghỉ ngơi một đêm không?"

Quận Khê Ninh à, là một nơi phong cảnh không tệ, rất thích hợp để du ngoạn.

Vẫn nên giả bộ làm dáng một chút, đi thẳng đến đích thì quá đột ngột, hơn nữa nguyên tác cũng viết rằng, suốt chặng đường này đi đến hơn một tháng, tất nhiên vẫn nên đi từ từ, chi bằng cứ ở đây gϊếŧ thời gian đi.

Phương Lê vui vẻ đồng ý: "Được."

Ô Y Mị đáp một tiếng, đánh xe ngựa vào thành.

Xe ngựa đi rất chậm trong thành, Phương Lê cũng không định ngủ nữa, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Huyện Khê Ninh khác hẳn trấn Khúc Khánh, trấn Khúc Khánh chỉ là một trấn nhỏ ở biên cương, nếu không có mỏ linh thạch thì quả thực rất tầm thường, sau đó lại bị ma đạo nắm trong tay, làm lòng người hoảng sợ, khó tránh khỏi có chút tiêu điều vắng lặng, bầu không khí ít nhiều có phần áp lực... Nhưng quận Khê Ninh lại rất nhộn nhịp, trên phố người qua lại tấp nập, ai nấy đều có vẻ mặt thoải mái, thư sinh thương nhân lướt qua nhau, phụ nhân thiếu nữ thoải mái đi lại, một cảnh tượng hòa hợp phồn hoa.

Quận thành rất lớn, do một môn phái chính đạo tên là Tinh Nguyệt Cung cai quản, mặc dù còn kém xa năm đại tiên môn, nhưng cũng được xem là có tiếng tăm ở Linh Tiên Giới.

Phương Lê nhìn quanh, như có điều suy tư, mặc dù là một quận thành phồn hoa, nhưng số lượng tu sĩ trên đường phố có hơi quá nhiều.

Các tu sĩ mặc đủ loại trang phục của các môn phái, rõ ràng không phải tất cả đều là đệ tử của Tinh Nguyệt Cung, hơn nữa có không ít người là vừa mới đến, chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?

Ô Y Mị dừng xe ngựa trước một tửu lâu, rũ mắt nói: "Tôn thượng."

Trước tửu lâu người qua lại tấp nập, nhìn qua có vẻ làm ăn rất không tệ, Phương Lê có chút chán ngấy sơn hào hải vị của ma cung, muốn đến nếm thử món ngon nhân gian, mà Ô Y Mị vốn là một thuộc hạ đáng tin cậy, nơi hắn ta chọn nhất định không tệ.

Phương Lê chậm rãi vén rèm xe lên.

Y mặc một bộ kim bào màu trắng ngà, khoác áo hồ cừu dày, được Ô Y Mị đỡ xuống xe, ngược lại thật sự trông giống một tên công tử ốm yếu thoi thóp... Phương Lê không dịch dung, người quen biết Yếm Tuy rất ít, những ai từng gặp hắn ta, phần lớn đều đã chết rồi, mà người chết thì không thể nói lung tung...

Hơn nữa trong Linh Tiên Giới, Yếm Tuy là một tồn tại mà tất cả mọi người đều kiêng kỵ.

Nhưng đôi mắt đỏ rực của Ô Y Mị quá gây chú ý, nhìn là biết không phải người thường, hơn nữa rất đặc trưng, nên hắn ta phải dịch dung một chút.

Còn về Tạ Hoài, thân là Ngọc Nghi Quân tiếng tặm lừng lẫy, người quen biết hắn rất nhiều, dung mạo cũng quá bắt mắt, nên hắn đội mũ sa, chiếc khăn dài che đi khuôn mặt.

Ba người bước vào quán trọ.

Tiểu nhị thấy Phương Lê ăn mặc như vậy, biết ngay là một khách nhân không thiếu tiền, liền ân cần dẫn họ lên lầu, vừa đi vừa nói: "Khách quan cũng nhận lời mời của Tinh Nguyệt Cung đến đây sao? Các vị đến tiểu điếm quả thật không uổng phí, bất kỳ khách từ nơi khác đến đều phải thử rượu Túy Tiên của chúng tôi, mới không uổng chuyến đi này..."

Ô Y Mị đặt một thỏi bạc lên bàn, giọng khàn khàn nói: "Món ngon rượu ngon đều mang lên."

Khách nhân dường như có hơi trầm mặc ít nói, nhưng tiểu nhị có loại người nào chưa thấy quá? Chỉ cần có tiền là tốt, cười tươi đáp: "Dạ vâng, khách quan chờ một chút, sẽ mang lên ngay."

Ô Y Mị tiễn tiểu nhị đi, quay đầu nhìn lại, trên bàn chỉ có trà nước thô sơ, bèn nhíu mày, lấy ra loại trà Tuyết Tiêm mà Phương Lê thường thích, rồi dùng lòng bàn tay hâm nóng một bình nước Thiên Sơn, động tác nghiêm túc pha một ấm trà, cung kính dâng lên trước mặt Phương Lê

Phương Lê hơi thất thần một lúc, sau đó thản nhiên nhận lấy, rũ mi nhẹ ngửi hương trà.

Ô Y Mị luôn chu đáo như vậy, làm việc cẩn thận không bỏ sót chi tiết nào, chẳng qua là khi đó Yểm Tuy không giống như y, hắn ta không quá hưởng thụ cuộc sống, càng không quan tâm đến vật ngoài thân, sống như một cái xác biết đi...

Không ngờ mới ở cùng nhau chưa lâu, Ô Y Mị đã nhớ kỹ sở thích của mình, để trong lòng, dùng pháp khí trữ vật quý báu của tu sĩ để chứa những thứ này...

Phương Lê cúi đầu uống một ngụm trà.

Tạ Hoài giấu mặt sau tấm mũ sa trắng, nhìn cảnh tượng này, môi mím chặt, mặc dù trước mặt Phương Lê, Ô Y Mị luôn tỏ ra cung kính kiềm chế, nhìn như nước sông không phạm nước giếng với mình, nhưng Tạ Hoài có thể cảm nhận được sự thù địch của hắn ta, giống như đêm đó, lời cảnh cáo của Ô Y Mị đối với mình.

Hắn ta thật sự rất quan tâm đến Phương Lê, lòng trung thành như vậy, chỉ đơn thuần là thủ hạ sao...

Hay còn có thứ gì, càng sâu hơn càng câu nệ hơn.

Sự ăn ý và tín nhiệm giữa họ, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng mình lại không cách nào tiếp cận, Tạ Hoài khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh tiểu nhị đã mang rượu và thức ăn lên.

Rượu ở đây quả thật có chút đặc sắc, mùi vị đậm đà, lưu lại trong khoang miệng lâu dài, Phương Lê lười biếng cầm ly rượu, nghe ngóng những lời bàn tán xung quanh.

"Đinh đại ca, các ngươi cũng nhận được thiệp mời của Tinh Nguyệt Cung mà đến à?"

"Đúng vậy, các ngươi cũng vậy sao."

"Xích Hà Phái của các ngươi bình thường hay giao hảo với Tinh Nguyệt Cung nhất, có biết lần này triệu tập chúng ta là vì chuyện gì không?"

"Ai, lần này thì lão ca ta cũng thật sự không biết."

Ô Y Mị cúi đầu lắng nghe, rồi nói với Phương Lê: "Có cần tại hạ đi thăm dò một chút?"

Phương Lê lắc đầu.

Chỉ là một Tinh Nguyệt Cung ở quận Khê Ninh, có thể có chuyện gì lớn? Nếu thật sự có chuyện lớn thì mình đã sớm nghe được tin tức, năm đại tiên môn cũng sẽ can thiệp, nếu không có tin tức gì, thì không phải chuyện lớn.

Mấy tu sĩ dưới lầu bàn tán một lúc, không nói ra được tin tức gì hữu dụng, sau đó bắt đầu bàn tán chuyện bát quái của Linh Tiên Giới.

Phương Lê vốn không để ý, cho đến khi nghe thấy tên của Tạ Hoài, lại không khỏi nhìn qua.

Trước bàn vuông có ba tu sĩ mặc áo xám trắng đang ngồi, thoạt nhìn có vẻ là cùng một môn phái, gã nam nhân trong số đó có chòm râu dê, đôi mắt nhỏ liếc qua liếc lại, cười hì hì nói: "Đúng rồi, các ngươi có nghe nói không? Nghe nói Ngọc Nghi Quân bị Ma Tôn bắt đi, làm Ma Tôn mê mệt không biết trời đất, Ma Tôn còn vì hắn mà gϊếŧ cả thuộc hạ của mình!"

Tu sĩ ở bàn bên ngập ngừng nói: "Đây chẳng phải là tin đồn sao?"

gã râu dê nheo mắt, giọng khinh bạc: "Ta nghe nói thế, Ngọc Nghi Quân ở Phù Khâu Sơn cùng Ma Tôn như hình với bóng, biết đâu người ta đến Phù Khâu Sơn, thấy ở cùng Ma Tôn cũng không tệ, với dung mạo phong tư của Ngọc Nghi Quân, chỉ cần hắn muốn, có nam nhân nào không thu phục được?"

Nói rồi uống một ngụm trà, hạ giọng cười: "Ta đã gặp Ngọc Nghi Quân, thật sự là tuyệt sắc nhân gian a, bây giờ xem ra công phu trên giường hẳn là cũng không tệ... Không biết phải mê hoặc đến mức nào, mới khiến Ma Tôn đặc biệt sủng ái như vậy, hì hì hì..."

gã râu dê khơi mào, những người bên cạnh cũng hùa theo, nội dung nói ra ngày càng khó nghe.

Ô ngôn uế ngữ, miêu tả Tạ Hoài như một mối họa quyến rũ Ma Tôn.

Phương Lê mím môi, cẩn thận liếc nhìn Tạ Hoài ở bên cạnh, chỉ tiếc là qua tấm mũ sa trắng, không thể thấy được sắc mặt của Tạ Hoài.

Xuất hiện mấy lời đời đại là điều Phương Lê đã dự đoán trước, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói thẳng trước mặt Tạ Hoài, Phương Lê trong lòng hơi cảm thấy áy náy, ho khan...

gã râu dê càng nói càng hưng phấn, mặt mày hớn hở, dường như tưởng tượng mình đang trong tình cảnh đó, chỉ hận bản thân không phải là Ma Tôn, than thở: "Nghe nói Ngọc Nghi Quân vì cứu Vân Gian Khuyết mới bị ép phải chịu nhục trước Ma Tôn, nhưng sư phụ hắn là Minh Ẩn thượng nhân lại nói hắn không còn là đệ tử của Vân Gian Khuyết, có lẽ đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi? Nói không chừng người ta sớm đã câu kết với Ma Tôn, ngay cả tai họa ở Vân Gian Khuyết cũng là do hắn dẫn đến, Minh Ẩn thượng nhân vì giữ thể diện mà không chịu nói ra thôi. Chậc chậc chậc, bên ngoài dung mạo đẹp đẽ, trông có vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng hóa ra sau lưng lại như thế này, không biết phóng đãng đến mức nào. Ma Tôn thật là có phúc mà... Á!"

Chén trà trong tay gã râu dê đột nhiên bị vỡ, mảnh vỡ bắn ra cắt vào khóe miệng ông ta, máu tươi chảy xuống. Ông ta che miệng mình lại, giận dữ nhìn về phía trước bên trái.

Bàn vuông phía trước bên trái ngồi ba người, một người đội mũ trùm trắng, một người mặc hắc trường sam và một tên công tử trông yếu ớt, khoác áo lông cáo dày, khuôn mặt trắng bệch tinh tế, bên môi mang theo nụ cười giễu cợt nhẹ nhàng, nhưng chén trà trong tay đã biến mất.

Chắc chắn là tên bệnh hoạn này, vừa rồi ném chén trà vào mình!

gã râu dê tức giận nói: "Ngươi làm cái gì?!"

Phương Lê không nhúc nhích, chỉ nhấc mí mắt lên, cười nhẹ: "Trượt tay."

Người này nhìn nụ cười có vẻ ôn hòa, nhưng thái độ thản nhiên như vậy rõ ràng là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình.

Trượt tay cái gì mà trượt tay! Gã râu dê giận dữ, lập tức muốn động thủ, nhưng bị hai đồng môn bên cạnh giữ lại. Đây là địa bàn của Tinh Nguyệt Cung, hơn nữa nơi này người qua lại đông đúc, tùy tiện đánh nhau sẽ gặp phiền toái.

gã râu dê không phải không hiểu lý lẽ này, nhưng nhìn bộ dạng đáng ghét của tên bệnh tật đó, ông ta vẫn cảm thấy lửa giận bùng lên! Ông ta nuốt không trôi cục tức này.

Ông ta đánh giá Phương Lê và những người đi cùng một lượt.

Ba người này một người trông giống công tử, một người giống tôi tớ, còn một người thần bí đội mũ trùm, từ trang phục mà nói không phải cùng một môn phái, ăn mặc cũng rất tùy tiện, có lẽ là tu sĩ của một gia tộc nhỏ nào đó, tu sĩ tán tu tầm thường cũng dám ngông cuồng như vậy, thật không biết trời cao đất rộng!

Phương Lê nói xong câu đó, liền lười biếng đứng dậy, nói với Ô Y Mị: "Đi thôi, không còn khẩu vị nữa."

Y đi thẳng về hướng gã râu dê, bước chậm rãi lướt qua bên cạnh hắn, dùng giọng chỉ đủ cho mình ông ta nghe, câu môi khẽ cười: "Thứ chả ra gì, mà cũng xứng bàn luận về Ngọc Nghi Quân."

Sắc mặt gã râu dê đột nhiên thay đổi.

Ông ta trơ mắt nhìn Phương Lê rời khỏi quán rượu, lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt dần hiện lên vẻ u ám... Ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy sao?!

Ô Y Mị hoàn toàn không hỏi tại sao Phương Lê lại làm như vậy, chỉ lặng lẽ đi theo sau Phương Lê. Còn Tạ Hoài, tựa như người mà bọn họ bàn tán không phải là hắn, từ đầu đến cuối không bày tỏ bất cứ ý kiến gì.

Phương Lê ngược lại tâm tình khá tốt, dọc theo đường đi tới đi lui dạo một chút, đợi đến lúc chạng vạng, trời dần tối, y mới đi lang thang vào một con hẻm nhỏ.

Con hẻm này chật hẹp và tối tăm, hai bên chật hẹp, không có người.

Phương Lê đi được một đoạn, bỗng nhiên dừng lại, quay người cười nhẹ nhàng: "Không uổng công ta một mực chờ đợi, các ngươi cuối cùng cũng đến."

Ba người bước ra từ trong bóng tối, dẫn đầu chính là gã râu dê, phía sau là hai đồng môn của ông ta.

Trước đó tại tửu lâu, gã râu dê nhẫn nhịn, chính là vì nhận thấy Phương Lê và những người đi cùng không thuộc môn phái lớn nào, lập tức âm thầm bám theo, chỉ chờ bọn họ lẻ loi rồi mới ra tay, để cho bọn họ biết kết cục khi đắc tội với mình.

Mà Phương Lê bọn họ cũng rất phối hợp, không đợi ông ta nghĩ ra phương pháp, đã chủ động đi vào con hẻm này, ban đầu ông ta còn mừng thầm trong lòng, nhưng lúc này nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Phương Lê, gã râu dê đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn...

Phương Lê cười nhẹ, nếu gã râu dê muốn lý luận với mình, thì lúc ở tửu lâu đã ra mặt nói rõ rồi... Nhưng khi đó ông ta lại nhẫn nhịn, không nói một lời, có thể thấy là người hẹp hòi, có ý định ngầm báo thù. Lúc mình rời đi cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ một câu, không sợ đối phương không theo tới.

Quả nhiên, chẳng phải đã ngoan ngoãn theo tới đây rồi sao?

Đã đến lúc thể hiện sức mạnh bạn trai của mình rồi!

Yếm Tuy mặc dù luôn tự làm tổn thương và hành hạ Tạ Hoài, nhưng với tư cách là một Ma Tôn bá đạo có tính chiếm hữu mạnh mẽ, chỉ có mình mới có quyền bắt nạt Tạ Hoài, người khác không được phép nói xấu Tạ Hoài dù chỉ một chữ!

Người khác? Vậy chính là tự tìm chết.

gã râu dê trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?"

Phương Lê giọng điệu ôn hòa: "Ngươi có biết không? Nếu ở Phù Khâu Sơn... Có người dám nói những lời đó trước mặt Ma Tôn, thì sẽ bị cắt lưỡi, rồi ném vào biển sao băng để cho cá ăn."

gã râu dê nhíu mày, người này nói năng linh tinh, Ma Tôn thì liên quan gì đến ông ta?

"Cho nên làm người, cần phải cẩn thận lời nói, không tin tin đồn, không truyền tin đồn..." Phương Lê cảm thán lắc đầu: "Nói bậy bạ, là rất nguy hiểm..."

gã râu dê bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng lóe lên. Ông ta vừa rồi nhìn thấy Phương Lê cứ như đã có dự nên, liền tưởng Phương Lê là cao thủ, dẫn mình đến đây là để tính kế mình, nhưng giờ nghe Phương Lê nói những lời vô nghĩa, lại nghĩ bản thân có lẽ đã nghĩ quá nhiều rồi, tên này chắc hẳn là một kẻ quen ngông cuồng ở nhà, cho rằng bước ra ngoài cũng có thể như vậy, chỉ là một tên ngạo mạn không biết trời cao đất rộng mà thôi!

Nghĩ đến việc mình vừa rồi lại run sợ trước mặt một người như vậy, gã râu dê trong lòng nảy sinh sát ý! Không kiên nhẫn nắm lấy đao chuẩn bị xuất thủ—

Phương Lê dừng một chút, đột nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi, ngươi nói ngươi từng gặp Tạ Hoài, là thật sao?"

Tạ Hoài luôn lặng lẽ đứng bên cạnh, giờ phút này nhẹ nhàng thở dài.

gã râu dê đã nảy sinh sát ý, vừa định ra tay thì thấy nam nhân bạch y luôn trầm mặc bên cạnh, đột nhiên giơ tay tháo mũ trùm xuống, tấm voan trắng nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh trăng, khuôn mặt như ngọc hiện ra, gã khẽ nghiêng đầu nhìn qua, ngay cả ánh trăng cũng dường như bị lu mờ trước dung nhan của hắn.

Tim gã râu dê ngừng đập một nhịp.

Rồi rất chậm rãi, quay đầu, ngây ra nhìn Phương Lê, mồ hôi lạnh tuôn xuống.

Phương Lê đang nghĩ làm sao để xử lý người này, thì thấy Tạ Hoài đột nhiên tháo mũ xuống, gã râu dê ngay lập tức bị chấn trụ, lộ ra bộ dáng kinh hãi muốn chết.

Sau một lúc im lặng, Phương Lê quay đầu nói với Tạ Hoài: "Gã không nói dối, thực sự nhận ra ngươi."