"Là vì không muốn liên lụy đến tôi hả?" Lục Khiêm tươi cười: "Tôi nói cho anh biết, hoàn toàn không cần, tôi tin tưởng anh không nhiễm X như những người khác, cho dù anh có nhiễm tôi cũng tuyệt đối không bỏ anh lại."
"Tiểu Khiêm..." Tiết Thần trong lòng nhất thời ấm áp, tuy nhiên anh vẫn có chút do dự, anh không muốn Lục Khiêm vì anh mà gặp nguy hiểm.
"Chẳng lẽ còn muốn tôi giúp anh mặc quần áo?" Lục Khiêm hiếm khi nói đùa một câu.
"Ừ... Không, đương nhiên không cần, cậu chờ tôi một chút." Tiết Thần tuy rằng rất muốn cảm nhận thử cảm giác Lục Khiêm giúp anh mặc quần áo như thế nào, nhưng giờ anh rõ ràng thuộc loại có tà tâm nhưng không có gan tặc, nếu lúc Lục Khiêm giúp anh mặc quần áo, thân thể của anh có chút phản ứng không nên có thì xong đời.
Cho nên, chính mình tự làm tốt cơm no áo ấm.
Thừa dịp Tiết Thần đang mặc đồ, Lục Khiêm mở tủ lạnh, trong ngăn giữ tươi có khá nhiều lạp xưởng, cơm thịt, chân gà hầm, thực phẩm chín linh tinh, còn có thịt kho tàu, sườn chua ngọt, thịt viên, trứng gà, hột vịt muối, trứng muối và hơn mười lon bia, trong ngăn lạnh thì có hai con gà đông lạnh, một ít thịt xông khói, và một ít xương sườn chưa kịp xử lí.
Lục Khiêm nuốt nước bọt, lấy một khúc chân giò hun khói cho vào miệng, những thứ khác động não cất vào không gian. Cho dù mấy thứ này trong không gian y đã có rất nhiều, nhưng y vẫn không bỏ được thói quen cất trữ thức ăn.
"Tiểu Khiêm, cậu không thu dọn vài thứ mang theo sao?" Tiết Thần ở bên ngoài hỏi.
Lục Khiêm bê một thùng mì ăn liền từ trong góc phòng bếp đi ra, hỏi: "Đồ của anh dọn xong?"
Tiết Thần gật đầu, anh khó tin nhìn thùng mì ăn liền trong tay Lục Khiêm, Tiểu Khiêm không phải rất phản đối ăn mì ăn liền sao?
"Tiểu Khiêm, đừng nói là cậu định đem thùng mì ăn liền này theo nha?" Lục Khiêm ôm thùng mì rất cẩn thận, nhìn không giống muốn ném nó vào thùng rác tí nào.
"Ừ." Lục Khiêm gật đầu.
"Cậu ghét nhất ăn mì ăn liền mà? Còn nói ăn mì ăn liền sẽ đau dạ dày, dinh dưỡng không đầy đủ, sẽ bị ung thư?" Tiết Thần rất nghi ngờ Tiểu Khiêm trước mắt này không phải là người anh biết, quả nhiên anh sốt cao quá hỏng não rồi.
"Tôi đột nhiên cảm thấy mùi vị của nó cũng không tệ." Lục Khiêm trả lời cho có lệ. Nhưng Tiết Thần không biết, trong lòng Lục Khiêm đã rất hối hận hành vi vứt mì ăn liền trước kia của mình trăm ngàn lần, tại mạt thế, mì ăn liền có thể ngon gấp mười lần cơm tẻ.
Tiết Thần tiến lên một bước sờ sờ trán Lục Khiêm: "Tiểu Khiêm, cậu thật sự không bị tôi lây bệnh đấy chứ?" Nhiệt độ này rất bình thường.
"... Anh rất hy vọng tôi bị lây bệnh à?" Lục Khiêm nghiến răng, kỳ thật y hi vọng có thể bệnh ngay lập tức, như vậy thì y có thể sớm thức tỉnh dị năng. Y mặc dù trọng sinh, dị năng hệ băng kiếp trước cũng không đi theo y sống lại, cho nên y hiện tại chỉ là một kẻ không khác gì người bình thường mà thôi, trừ việc có một cái không gian, trừ việc biết tình huống mạt thế, y không còn ưu thế gì đặc biệt.
Mà kiếp trước, sau mạt thế một năm Lục Khiêm mới thức tỉnh dị năng, nếu lúc này đây y vẫn thức tỉnh dị năng vào khoảng thời gian đó, thì y không thể tiếp tục liên lụy Tiết Thần nữa.
"Không, không phải, Tiểu Khiêm cậu biết là tôi không hề có ý đó mà." Tiết Thần vội nhận sai.
"Người anh yêu nhất chính là tôi, anh sao nỡ để tôi khổ sở..." vừa nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, sắc mặt của Tiết Thần đen thui, chết tiệt, tên Lục Tốn kia còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Lục Khiêm đưa thùng mì cho Tiết Thần, nghe điện thoại: "Tiểu Tốn, những việc anh dặn em làm tốt chứ?" Vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiết Thần nghiến răng oán hận theo sau, ánh mắt nhìn cái di động kia chăm chú đến mức có thể đâm thủng một lỗ.
"Vâng, đã làm khá ổn, chỉ là xăng khó tìm, em chỉ lấy được 1 tấn."
"Không sao, tạm thời đủ cho em dùng, em bên đó thế nào rồi?"
"Vẫn tốt, em vừa thuê một căn biệt thự, nghe nói hệ số an toàn tại thành phố A là số một số hai, hẳn là không có nguy hiểm gì."
"Mọi việc cẩn thận, chú ý trốn tránh người bên trên." Ngày mai, bạo loạn bắt đầu, quân đội làm gì còn rảnh rỗi mà đi từng nhà tra xét ai bị nhiễm virus? Qua một thời gian, Lục Tốn hết "sốt", chỉ cần Lục Tốn trốn tránh kỹ càng, những người đó càng không thể tra ra hắn.
"Vâng, em hiểu rồi." Lục Tốn trầm mặc một chút, hỏi: "Ca, các anh bên kia thế nào? Tìm được nơi ở an toàn chưa?"
"Sắp ra khỏi thành phố, chỉ cần rời khỏi nội thành thì an toàn hơn."
"Cái gì, sao các anh vẫn chưa ra khỏi thành phố? Lúc em rời thành phố, người của quân đội đã bắt đầu bố trí trạm kiểm soát, may mắn em đi sớm, giờ các anh có đi được không?" Lục Tốn rất lo lắng, vì nhìn thấy nhiều người của quân đội đi vào nội thành, hắn càng tin tưởng những lời anh trai nói là sự thật.
"Anh nghĩ là được, thành phố B bên này phản ứng chậm hơn thành phố A, bọn anh nhanh chân một chút, hẳn là có thể ra khỏi thành phố."
"Vậy em không làm phiền anh nữa, chờ các anh rời khỏi thành phố rồi gọi điện thoại cho em nha."
"Được, gặp lại sau." Nói xong hai anh em lần lượt cúp điện thoại.
"Tiểu Khiêm, chuyện các cậu nói tôi nghe không hiểu lắm?" Tiết Thần đứng ở bên cạnh tất nhiên sẽ nghe được một phần nội dung cuộc gọi, nhưng càng nghe càng không hiểu bọn họ nói gì.
"Rời khỏi thành phố rồi tôi sẽ giải thích, anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe."
Lục Khiêm nhanh chóng lấy xe từ bãi đỗ xe, Tiết Thần đặt đồ ở phía sau, ngồi vào ghế phụ, mới vừa cài dây an toàn xong, Lục Khiêm đạp mạnh chân ga điều khiển xe lao như tên bắn ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, đường đi ngoằn ngoèo như thân cây, Lục Khiêm vẫn không giảm tốc độ, một đường phóng thẳng.
"Tiểu Khiêm, kỹ thuật lái xe của cậu tốt như thế từ bao giờ?"
"Ngủ một giấc thành thần." Miệng nói chuyện, Lục Khiêm đánh xe lượn một đường vòng cung xinh đẹp, lại vượt qua một chiếc xe khác trên đường, đưa tới hàng loạt tiếng mắng chửi.
"Đỉnh!" Tiết Thần bình thường rất thích đua xe, cũng là một cao thủ, lúc này hận không thể tự mình lái xe để cùng Lục Khiêm so tài một phen.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Tiết Thần nhanh lấy lại lí trí: "Tiểu Khiêm, cậu chạy nhanh như vậy sẽ bị thu và hủy hộ chiếu, đi chậm lại một chút đi." Vừa dứt lời, Lục Khiêm đã trúng một cái mắt điện tử*. (*: cameras giám sát các hành vi vi phạm gia thông trên đường)
"Không sao, anh không phát hiện hôm nay không có cảnh sát giao thông quản lí à? Chúng ta hiện tại phải mau chóng ra khỏi thành phố."
Hộ chiếu sắp trở nên vô dụng, mạt thế có ai quan tâm đến hộ chiếu? Kỹ thuật lái xe cao siêu này của Lục Khiêm là trong lúc bị đám tang thi mạt thế rượt theo mà luyện ra, chậm một bước sẽ bị chúng nó xé rách thành trăm mảnh nhỏ, điều duy nhất y có thể làm chính là không ngừng tăng tốc.
Ba giờ sau, Lục Khiêm né đường cao tốc, lựa chọn đi đường vòng, thuận lợi đi đến trạm kiểm soát cuối cùng để rời khỏi nội thành, nhưng trạm kiểm soát lại bố trí rất nhiều gác chắn, bắt buộc những người đi qua phải xuống xe tiếp nhận kiểm tra một lượt. Nhân viên kiểm ra mặc quần áo chống khuẩn và đeo mặt nạ phòng độc, cầm một cây gậy lóe lên ánh sáng màu xanh tiến hành kiểm ra, chỉ cần dụng cụ cảnh báo biến thành màu đỏ, sẽ bị quân cảnh gác súng lên vai, đạn lên nòng ép buộc đi vào xe quân đội. Không khí tại hiện trường khủng bố mà hỗn loạn, những người có ý định chạy trốn bị bắn ngay tại chỗ, hiển nhiên là dọa sợ một nhóm người.
Trong đám người thỉnh thoảng truyền đến tiếng kháng nghị, tiếng khóc, nhưng nhân viên kiểm tra và nhân viên đốc thúc vẫn mắt điếc tai ngơ, đâu vào đấy chấp hành nhiệm vụ.
"Làm sao bây giờ?" Tiết Thần nhíu mày hỏi, như vậy hai người bọn họ chỉ sợ là ra không được.
Lục Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, nhìn Tiết Thần nói: "Không cần lo lắng, dụng cụ kia là để kiểm tra xem có nhiễm X hay không, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thông qua kiểm tra. Xem ra còn phải chờ một khoảng thời gian nữa mới đến phiên chúng ta, anh uống chút nước ăn chút điểm tâm đi."
Tiết Thần không nghi ngờ, vui vẻ nhận đồ ăn Lục Khiêm đưa, vừa ăn tự kỉ, ánh mắt mình quả thật rất chuẩn, xem đi xem đi vợ mình thật sự rất quan tâm mình.
Số thức ăn này đã bị Lục Khiêm động tay động chân, lượng thuốc ngủ không nhẹ, hơn nữa cơ thể Tiết Thần hiện tại đang suy yếu cực kỳ, ăn xong không bao lâu đã lăn ra ngủ say như chết.
Lục Khiêm ôm tâm lý thử nghiệm, tay đặt lên người anh, ánh sáng nhợt nhạt chợt lóe, trong đám người hỗn loạn không ai để ý đến xe của y bỗng dưng đã thiếu mất một người.
Rất nhanh, đến phiên Lục Khiêm tiếp nhận kiểm tra, dụng cụ biểu hiện y không có nhiễm X, nhân viên kiểm soát theo thông lệ tra xét xe y, trừ vài bộ quần áo cùng thức ăn, không còn gì khác, nhân viết kiểm soát phất tay một cái, nhân viên phía trước kéo gác chắn lên cho y, Lục Khiêm thuận lợi thông qua.
Đi được một đoạn xa, Tiết Thần bị không gian cưỡng chế đẩy ra ngã vào ghế phụ, anh còn đang mê man, Lục Khiêm giúp anh thắt dây an toàn, tiếp tục chạy về phía trước.
May mắn không gian đã thay đổi, y có thể đưa vật sống ở bên ngoài vào, không thì hôm nay đã gặp phiền toái. Khá đáng tiếc chính là, không gian chỉ cho phép vật sống ở lại 15 phút, qua 15 phút sẽ bị cưỡng chế ra khỏi không gian. Mà bản thân của y có thể ở trong không gian lâu hơn một ít, thời gian cụ thể y chưa thử nghiệm.
Hai giờ sau, Lục Khiêm đậu xe tại một cửa hàng thức ăn. Y mua rất nhiều đồ ăn trong cửa hàng, đến khi chất đầy xe mới thôi.
"Đúng là người có tiền." Chủ cửa hàng thực phẩm cầm trong tay một xấp tiền giá trị lớn mà cảm thán, nhìn con Land Rover tuyệt trần lao đi, đố kị và hâm mộ trong mắt không thể che giấu.
"Hắt xì." Chủ tiệm hắt hơi một phát, sờ sờ ót của mình, không nóng mà, "May mắn không bị bà già thối kia lây bệnh." Nghĩ đến miệng vết thương nhiễm trùng lở loét của bà già xấu xí ở nhà, trong mắt chủ tiệm hiện lên một tia chán ghét.
"Hán tử cưỡi ngựa mạnh mẽ uy vũ..." Tiếng chuông vừa vang lên chủ tiệm lấy ra một chiếc điện thoại hiệu quả táo, trên mặt lập tức tươi cười: "A Linh, sao lại gọi cho anh vậy?"
"Nhớ anh nha." trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, "Lý ca, hôm nay buổi tối tới nhà em chơi đi, chồng em đi xa hai ngày, hai ngày này em rất rảnh."
"Ôi, tốt quá, em làm hai phần đồ ăn nhắm rượu, lát anh mang rượu đỏ qua, hai chúng ta đêm nay hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, cực kì lãng mạn lãng mạn."
"Không thành vấn đề." Giọng nữ tiếp tục nói: "Lý ca, con em hình như phát sốt, lát trên đường qua đây anh ghé mua thuốc hạ sốt và thuốc ngủ mang qua nhé..." Âm thanh của nữ nhân càng phát ra kiều mị.
Ông chủ Lý nghe xong xương cốt mềm nhũn, tuy người phụ nữ này dáng vẻ không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng âm thanh ngọt ngào kiều mị phát ra có thể câu hồn nam nhân, nhất là tại thời điểm kia, thật sự rất... "Bảo bối nhi, em chờ đấy, anh lập tức tới đây."
Ông chủ Lý cầm bình rượu quý nhất trong tiệm, lại cầm hai hộp Durex, đóng cửa tiệm, mở cửa chiếc xe second-hand của mình chạy đến tiệm thuốc gần đây, vừa vặn đυ.ng phải Lục Khiêm cũng đang mua thuốc. Hắn vẻ mặt nịnh nọt tiến lại chào Lục Khiêm, Lục Khiêm lạnh lùng chào hắn rồi rời đi, mà ông chủ Lý sau khi mua thuốc xong cũng vui vẻ chạy xe đến nhà tình nhân.
Màn đêm buông xuống, hai bên quốc lộ tiếng chó hoang lúc xa lúc gần vang lên, những con chó hoang này ánh mắt dại ra, khóe miệng chảy nước dãi, răng nanh lành lạnh, thoạt nhìn như bị nhiễm bệnh không bình thường. Những con chó khác lạ này không hề sợ sệt gì mà lao lên quốc lộ, trên quốc lộ có rất nhiều xe đang đi bị chúng nó dọa sợ, một khi xe dừng lại, chúng sẽ điên cuồng công kích chiếc xe, chủ xe hoảng sợ nhanh chóng lái xe bỏ chạy, đầu năm nay mắc bệnh chó dại chết còn nhanh hơn ung thư, có ai không tiếc mạng sống?
Cũng có số ít người qua đường bị chó dữ cắn, xin sự trợ giúp từ những chiếc xe chạy ngang qua, một vài xe dừng lại hỗ trợ, mà Lục Khiêm làm ngơ, tăng tốc độ xe, một đường đi qua đâm chết vài con chó.
Buổi tối tám giờ rưỡi, trời đột nhiên đổ mưa, băng tuyết rơi hỗn loạn lạnh lẽo dị thường, vì tiết kiệm xăng dầu, Lục Khiêm không bật điều hòa, Tiết Thần bị lạnh phát tỉnh.
"Tiểu Khiêm, chúng ta đang ở chỗ nào?" Đèn xe rọi sáng đoạn đường phía trước, trên đường thỉnh thoảng có vài hố nước nhỏ, bởi vì không có đèn đường, Tiết Thần hoàn toàn nhìn không rõ đang đi đến đâu.