Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 2: Không gian, vật tư

Trong lúc Lục Tốn nhỏ máu lên ngọc bội, Lục Khiêm cũng lấy ngọc bội đen trên cổ mình xuống, cắt ngón tay, máu đỏ tươi nhỏ lên ngọc bội, nháy mắt bị hấp thu không còn một giọt.

Lục Khiêm ở trong lòng niệm thầm "đi vào", cảnh tượng trong phòng bị một mảnh không gian khoảng 30 mẫu (khoảng 20010 mét vuông) thay thế, không gian không quá lớn bị sương mù bao quanh, chẳng phân biệt được ngày đêm, không nhìn thấy nhật nguyệt, biên giới của không gian là sương mù nồng đậm màu đen bao quanh, sương đen giống như thực thể, không thể tới gần không thể tìm kiếm, giữa không gian là một dòng suối, nước từ dòng suối chảy xuống tạo thành một hồ nước nhỏ rộng khoảng nửa mẫu (333,5 mét vuông), hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên bờ có vô số những viên đá xinh đẹp, tản ra ánh sáng 7 màu nhu hòa mê người. Vây quanh hồ nước có một mảnh đất đen màu mỡ phì nhiêu, đại khái có 3 miếng trái phải, còn lại những nơi khác không có chứa bất kì thứ gì dù chỉ là một hạt cát.

Không thể nào, đây không phải không gian của mình!

Lục Khiêm cực kì khϊếp sợ, kiếp trước không gian trong ngọc bội của y vô cùng rộng lớn, bên trong không có gì, dưới cũng không có gì mà là hoàn toàn lơ lửng trên bầu trời, có thể chứa rất nhiều rất nhiều đồ, nhưng không chứa vật sống, cho dù là bản thân y thì mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ở bên trong 15 phút.

Trong lòng y niệm một lần, ra khỏi không gian, mới vừa ra thì Lục Tốn gọi điện, hắn kinh hô: "Anh, bên trong có một không gian rất lớn."

"Không gian của em là dạng gì?"

"Rất lớn, vô cùng lớn, bên trong không có thứ gì cả, thế nhưng em có thể lơ lửng ở bên trong, rất trâu bò."

Không gian rộng lớn treo trên trời? Đó là không gian trong ngọc bội cá âm của mình ở kiếp trước mà? Tại sao không gian trong ngọc bội cá âm không giống trước đó? Không gian này Lục Khiêm dùng đã lâu, trừ việc biết mảnh âm dương song ngư ngọc bội này là đồ gia truyền bà ngoại để lại cho bọn họ, thì hoàn toàn không biết gì thêm về thứ này, thế nên không cách nào giải thích được sự thay đổi. Thật ra, chỉ cần Tiểu Tốn cũng có không gian để bảo vệ mạng sống, y còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?

"Em thử cầm một đồ vật trong tay, sau đó suy nghĩ muốn cất nó vào trong không gian."

Đặt điện thoại xuống, Lục Tốn quét mắt một vòng trong phòng, ôm lấy máy tính mà niệm, máy tính biến mất, sau đó hắn vào không gian, phát hiện máy tính đang lơ lửng giữa không trung.

"Anh, thật sự là quá lợi hại, nếu em ở luôn trong này thì sợ gì tang thi, ha ha ha."

Lục Khiêm bật cười nói: "Nào có chuyện tốt như vậy, không gian kia của em hẳn là mỗi ngày chỉ có thể ở bên trong ngốc mười lăm phút, đúng mười lăm phút sẽ bị không gian tự động đẩy ra ngoài, hơn nữa không thể đem bất kì vật sống nào đi vào. Tuy rằng ngắn ngủi mười lăm phút, nhưng trong thời điểm nguy hiểm cũng đủ để cứu mạng. Trước khi vào không gian em đang đứng đâu thì khi đi ra cũng ở chỗ đó, cho nên trước khi đi ra phải quan sát hoàn cảnh bên ngoài.

Chuyện em có không gian là việc không thể nói với ai, sẽ đưa tới họa sát thân. Em hiện tại đem ngọc bội dương trong tay em, niệm biến mất."

"Thật sự biến mất." Lục Tốn kinh ngạc há hốc miệng, lại nhìn trong lòng bàn tay, mơ hồ có thể thấy được một cái bớt màu trắng hình cá, "Ca, anh phát hiện ngọc bội không gian bao giờ thế ?"

"Anh cũng vừa mới phát hiện ."

"Vậy không gian của anh giống của em hả?" Lục Tốn tò mò nói.

"Không hẳn là cùng một dạng, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Thời gian gấp rút, anh không thể nói nhiều, giờ em đến ngân hàng rút hết tiền tiết kiệm ra, mua toàn bộ những vật cần thiết cất hết vào không gian, nhất định phải nhớ kỹ lời của anh: không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, không đồng tình với bất cứ kẻ nào, cố sống sót chờ ngày chúng ta gặp lại."

Lục Tốn cảm thấy tim mình như bị dùi đâm, đau đớn không thở nổi, bình thường hắn luôn thích giả ngu đáng yêu trước mặt Lục Khiêm, bây giờ lại đỏ mắt, trầm giọng đáp: "Vâng, ca."

Lục Khiêm cũng hơi đỏ mắt: "Ngoan. Chụp một tấm ảnh của em gửi qua cho anh đi." Rất muốn nhìn xem em trai giờ có ổn không, đã 7 năm rồi chưa gặp mặt... Nếu không phải vì thời gian quá mức gấp gáp, y thật sự muốn lên mạng nói chuyện video tâm sự với em trai.

"Được được, vậy anh cũng chụp hình anh gửi cho em đi, chắc đã cao lên không ít nhỉ!"

Lưu luyến không rời cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau Lục Tốn đã gửi ảnh qua, khác với vẻ tuấn mĩ của Lục Khiêm, Lục Tốn đẹp trai kiểu sáng lạn, nhưng vẻ anh tuấn của hắn rất giống cha, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt kiên nghị, khóe miệng luôn treo nụ cười nhiệt tình sáng sủa, còn có chút non nớt thiếu niên vẫn chưa mất đi, làn da bóng loáng màu tiểu mạch, là một thiếu niên sáng sủa đẹp trai mười phần.

Lục Khiêm chạm nhẹ tay vào màn hình lạnh băng, ánh mắt trầm xuống, kiên định với chấp niệm qua hai kiếp: em trai, cho dù như thế nào chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ!

Trao đổi ảnh chụp cho nhau xong, Lục Khiêm đến phòng khách*, Tiết Thần nằm ở trên giường đang ngủ, nhưng vì sốt cao nên khó mà ngủ yên, lông mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, chăn cũng bị anh đá qua một bên.

(*: phòng khách là phòng riêng cho khách, không phải living room)

Lục Khiêm đặt tay lên trán anh, nhiệt độ nóng muốn phỏng tay, Tiết Thần thức tỉnh dị năng hệ hỏa, tiến hóa trong lúc sốt cao nên nhiệt độ cao hơn những dị năng giả hệ hỏa khác.

Kiếp trước, hai người bọn họ không biết đây là điềm báo thức tỉnh dị năng, một người chịu đói khát sợ hãi trốn dưới tầng hầm tránh né tang thi, một người vất vả chiến đấu lại lo lắng mình nhiễm virus, khoảng thời gian đó thật sự cực kì thê thảm. Cho đến một năm sau mạt thế Lục Khiêm phát hiện ra bí mật của ngọc bội cá âm dương, Tiết Thần và y hoàn toàn thức tỉnh dị năng, hai người ngày qua ngày mới chậm rãi tốt lên.

Tốt, nhưng đối với những người bình thường không có dị năng mà nói, trong mạt thế không có đạo đức lại nguy cơ trùng trùng, có ai có thể thực sự chân chính sống tốt đâu? Ít nhất Lục Khiêm đã rất nhiều năm chưa ăn thịt quên mất mùi vị của thịt vốn là như thế nào rồi.

Lục Khiêm chỉnh chăn cho Tiết Thần, đảm bảo anh sẽ không đá chăn lung tung nữa, để lại vài lời ghi chú nhắn nhủ, vô cùng tham lam nhai bánh mì gặm lạp xưởng, sau đó cầm chi phiếu, thẻ tín dụng và giấy căn cước chuẩn bị ra khỏi cửa. Vừa ăn, Lục Khiêm vừa gọi điện thoại đến công ty, dặn bọn họ sắp xếp lại đồ đạc trong nhà kho, lát nữa y sẽ cho người chở đồ về.

Sau khi Lục Khiêm lên đại học, hợp tác với Tiết Thần mở công ty bên ngoài, chủ yếu là kinh doanh nhập khẩu quần áo trang sức, kho hàng là do Tiết Thần thuê, khoảng tám kho lớn, hàng năm tiền thuê kho là khoảng chi lớn nhất. Vì chuyện này, Lục Khiêm không ít lần mắng Tiết Thần lãng phí, nhưng hiện tại y vô cùng cảm kích suy nghĩ sáng suốt của anh.

Thứ B thị không thiếu nhất chính là các siêu thị lớn nhỏ, Lục Khiêm đi siêu thị không khác gì đi càn quét, gạo, thịt, muối, các loại gia vị, lương khô, đồ dùng cá nhân, đồ dùng sinh hoạt, những thứ có thể ăn hoặc sử dụng trong mạt thế chính là đối tượng chủ yếu để y mua.

Đến chạng vạng, hơn mười xe vận tải chuyên dụng của siêu thị chạy về hướng ngoại thành, thu hút không ít ánh mắt tò mò của người qua đường.

Một ngàn vạn nhân dân tệ có thể mua được bao nhiêu thứ?

Tại mạt thế sau này một chai nước khoáng sạch cũng khó lòng mua được, tiền chỉ là một đống giấy vụn. Nhưng trước mạt thế thì có thể chất đầy 8 nhà kho, thậm chí nhiều hơn.

Chờ nhân viên công ty chuyển hết hàng vào kho, sắc trời đã khuya, Lục Khiêm cùng tổng giám đốc và giám đốc tài vụ đặt một bữa tiệc lớn trong thành phố, tiền được chi từ ngân quỹ của công ty, những người có phận sự đều đi, ngay cả bảo vệ an toàn kho hàng cũng bị gọi đi.

"Lục tổng, tất cả mọi người đều đi rồi, vậy an toàn bên này người nào chịu trách nhiệm?" Giám đốc vận chuyển hàng hóa hỏi.

Lục Khiêm nói: "Không có việc gì, tôi còn ở đây không phải sao? Lâu lâu nổi hứng một lần, mọi người vui chơi một lát." Qua hôm nay, về sau sợ là không cơ hội.

Giám đốc vận chuyển hàng hóa cười nói: "Vẫn là để tôi ở lại đi, ngài còn ở lại thì sao chúng tôi vui đùa được."

"Cho anh đi thì đi đi, tôi ở đây chờ người quân đội lại đây nhận hàng." Lục Khiêm nói chuyện có chút lạnh lùng, bảy năm tại mạt thế đã luyện ra khí thế sát phạt ngoan lệ khiến người khác không rét mà run.

Giám đốc vận chuyển hàng hóa rùng mình một cái theo bản năng trả lời: "Vâng."

Hắn thầm nghĩ tổng giám đốc chắc là không muốn để bọn họ nhìn thấy người nhận hàng, cơ mà, có thể buôn bán với quân đội, tổng giám đốc cũng rất có năng lực. Nhưng quân đội mua nhiều vật tư sinh hoạt như vậy làm gì? Giám đốc vận chuyển hàng hóa tò mò trong lòng, nghĩ lại thì, lắm chuyện, nghĩ nhiều như vậy làm chi. Tổng giám đốc hiếm khi hào phóng cho toàn bộ nhân viên công ty nghỉ ngơi chơi bời năm ngày mà vẫn được hưởng lương, buổi tối hôm nay không đi chơi đủ quả thực rất có lỗi với bản thân.

Một lát sau, xác định mọi người đã đi hết, Lục Khiêm tắt toàn bộ các cameras theo dõi, sau đó vào kho hàng thứ nhất, khóa trái cửa lại, y đặt tay lên một túi gạo, trong lòng vừa niệm toàn bộ đồ vật trong kho hàng nháy mắt biến mất, dưới ánh đèn, chỉ còn nhà kho trống rỗng.

Rất nhanh, hai mươi phút sau, đồ trong tám kho hàng và một cái kho hàng đầy phục sức cùng quần áo đã toàn bộ bị Lục Khiêm thu vào không gian. Y tiến vào không gian nhìn thử, vật tư đều được phân loại rõ ràng theo từng loại chất đầy một đống trong góc, chiếm đến 10 mẫu.

Lục Khiêm không có thói quen ở lâu trong không gian, kiểm tra một lát, rất nhanh rời khỏi không gian, lái ô tô ngược hướng nội thành.

Vật tư đồ dùng trong thời gian ngắn chỉ có thể thu thập như vậy, hiện tại y còn cần phải mua dược phẩm y dược, tại mạt thế một vỉ thuốc cảm cũng có thể đổi được một viên tinh hạch bậc một.

Lục Khiêm lái xe càn quét các tiệm thuốc, mua xong cất hết sau xe, đóng cửa xe lại toàn bộ chuyển dời vào không gian, tới gần nửa đêm, y đã quét sạch gần hết y dược phẩm.

Trên đường người đi vẫn đông đúc như cũ, nhưng giờ đây thành phố huy hoàng không đêm này lại tràn ngập một loại không khí nguy hiểm kì lạ.

Lục Khiêm phóng xe đến trạm xăng, đổ đầy xăng, rồi mua mấy thùng lớn xăng và dầu ma dút, nhưng một chút dầu ấy đối với danh tiếng của Land Rover mà nói giống như muối bỏ biển không tính là gì, căn bản dùng không được bao lâu. Lục Khiêm thừa dịp nhân viên công tác đang đổ đầy xăng cho y, đi vào bên trong trạm xăng dầu xem xét.

Hên ghê, bên trong vậy mà có 4 thùng xe bồn lớn dung lượng đạt đến 28 tấn, nhìn xe đang từ bên trong đi ra, Lục Khiêm mỉm cười.

Nếu như là mạt thế, Lục Khiêm khẳng định không chút do dự chém gϊếŧ rồi cướp lấy, nhưng hiện tại trật tự vẫn chưa thay đổi, muốn lấy được mấy thùng dầu này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

"Đã trễ thế này mà các anh vẫn muốn vận chuyển dầu ra ngoài?" Lục Khiêm hỏi. Xe dầu bình thường ban ngày vận chuyển dầu, buổi tối lấy dầu, còn phải cam đoan an toàn và chất lượng.

"Là do cấp trên đột nhiên yêu cầu, nghe nói dầu này là đưa đến cho quân đội , tôi nghĩ phỏng chừng giá dầu lại sắp tăng." Nhân viên công tác nói.

Xem ra bên trên đã có hành động.

Lục Khiêm không hỏi gì nữa, thanh toán tiền, lái ô tô chạy theo phía sau mấy xe chở dầu, gần tới rạng sáng 5 giờ rốt cuộc cũng ra khỏi nội thành. Trên xe tài xế hình như được lệch của cấp trên, tốc độ xe giảm dần, chậm rãi dừng xe chờ ở ven đường. Xe Lục Khiêm rất nhanh lướt qua bọn họ, đứng tại vị trí cách bọn họ nửa km, xuyên qua kính chiếu hậu, y nhìn thấy mấy tên lái xe đều nhảy xuống xe, vứt hộp thuốc lá trong tay, còn có giấy vệ sinh đồ vật linh tinh, cười nói lớn tiếng đi về phía một cửa hàng nhỏ bên đường.

Chính là lúc này!

Lục Khiêm lập tức quay đầu xe lại, lúc này trên đường không có người, y không quan tâm đến quy tắc giao thông nhanh chóng chạy xe về hướng bên trái, đến đuôi xe của xe vận chuyển, y vươn tay ra niệm niệm, xe vận chuyển biến mất.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc!

Thành công!

"Phắc, xe đâu mất rồi?"

Lục Khiêm mặt không đổi sắc, lái Land Rover của y nhanh chóng biến mất giữa tia nắng ban mai.

Vì kiểm tra xem đất trống trong không gian có thể gieo trồng thực vật hay không, Lục Khiêm tìm đến một công ty giống cây trồng bán sỉ ở ngoại thành.

Bỏ ra 18 vạn, hốt sạch kho hàng của công ty này. Dù sao thì, nếu trong không gian không thể gieo trồng được, những mầm mống này tại mạt thế vẫn rất trân quý.

Lục Khiêm nhờ người của công ty chuyển hàng đến một biệt thự nhỏ mà ông ngoại để lại cho y ở ngoại thành gần đây, biệt thự này y cũng thường xuyên đến ở, cho nên rất sạch sẽ, y trao đổi với nhân viên quản lý vận chuyển nửa ngày, mới đồng ý chạy xe vận tải vào.

Toàn bộ hàng được dỡ xuống đưa vào trong nhà, Lục Khiêm cất hết vào không gian, y lau dọn sạch sẽ đồ đạc trong biệt thự, cất một số thứ có giá trị vào không gian.

Thẳng đến giữa trưa, y mới trở lại phòng trọ trong thành phố.

Tiết Thần vẫn mê man như cũ, Lục Khiêm gọi anh vài lần, anh mới tỉnh lại.

"Tiểu Khiêm, đừng làm ồn, để tôi ngủ thêm một lát." Tiết Thần còn có chút mơ hồ, mấy ngày liên tiếp sốt cao làm anh rất mỏi mệt, anh hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc.

"Tỉnh tỉnh, không thể ngủ tiếp, chúng ta phải rời khỏi đây." Lục Khiêm có chút lo lắng, hiện tại đã là trưa ngày 29, trễ một chút nữa thì không thể ra khỏi thành.

Tiết Thần hơi tỉnh táo, hỏi: "Rời khỏi đây, đi chỗ nào?"

"Ra khỏi thành phố, rời nội thành, tiếp tục ở lại sẽ nguy hiểm."

Mật độ dân cư ở thành phố B quá cao, động đất cộng thêm virus X bùng nổ, thành phố B biến thành một "thành phố tang thi" danh xứng với thực, kiếp trước hai người bọn họ vì né tránh không để lộ bí mật khi virus X bùng nổ nên trốn dưới tầng hầm của tòa nhà, lại bị vây ở bên trong thành phố không có cách nào thoát ra, sau đó khi sắp chết đói thì được một đội thợ săn tang thi cứu ra ngoài, vì thế hai người bọn họ phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm, sau một năm trời, mạo hiểm tính mạng gϊếŧ tang thi lấy tinh hạch để mà sống.

Tiết Thần nhíu mày hỏi: "Nguy hiểm gì?"

"Chính phủ đang bí mật xử lý những người nhiễm virus X."

"Cái gì?!" Tiết Thần cực kì khϊếp sợ, virus X chẳng lẽ thật sự như lời đồn trên mạng có tính lây lan rất mạnh sao? Nếu là như vậy thì...

"Tiểu Khiêm, tôi không đi."