Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 4: Trấn Thanh Đồng

"Trên đường đi trấn Thanh Đồng." Lục Khiêm nói xong hơi giảm tốc độ, "Lạnh không?"

"Có chút, tại sao không bật điều hòa?" Tiết Thần phát hiện trên người mình một cái chăn mỏng, anh kéo chăn đắp lên người.

"Lượng dầu tiêu hao quá nhanh, chúng ta cần tiết kiệm." Mạt thế bảy năm, hai chữ "tiết kiệm" đã khắc sâu vào linh hồn Lục Khiêm.

"À." Tiết Thần ngủ dậy có chút mơ hồ, ngây ngốc gật gật đầu, hỏi tiếp: "Sao chúng ta thông qua trạm kiểm tra được vậy?"

"Người ta kiểm tra một chút, không phát hiện cái gì dị thường nên để chúng ta qua."

"Thật sự?" Trực giác của Tiết Thần cho thấy chuyện không dễ dàng như Tiểu Khiêm nói.

"Tất nhiên, tôi lừa anh làm gì?"

Lục Khiêm khẽ cười, khóe mắt bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng, y đạp mạnh chân ga, đâm phải một con chó điên cuồng đang nhào tới, nó "phịch" một tiếng đập vào kính chắn gió bị đâm cho huyết nhục lẫn lộn, mùi óc hôi tanh cùng máu đỏ đen ghê tởm dính trên kính chắn gió làm cho người ta cảm giác buồn nôn, xác con chó trượt khỏi xe, để lại trên nắp động cơ xe một vệt máu uốn lượn.

"Nôn... ọe..." Tiết Thần chịu không nổi mùi này, lập tức che miệng lại nôn khan không ngừng. Lục Khiêm khẽ nhíu mày nhìn phía trước, cần gạt nước lay động vài cái, vệt máu dưới nước mưa rất nhanh đã bị tẩy sạch.

Lục Khiêm hạ kính thủy tinh xuống một chút, bên ngoài gió lạnh ùa vào, thổi một lát Tiết Thần rốt cục bình tĩnh trở lại.

"Anh ổn chứ? Chỗ ngồi phía sau có nước khoáng và lương khô, anh ăn chút gì lấp bụng đi." Trong xe lạnh cực kỳ, tay nắm lái của Lục Khiêm lạnh phát run, y đẩy cửa sổ lên.

Tiết Thần quay đầu, phát hiện chỗ ngồi phía sau để rất nhiều đồ ăn, nhưng lúc này anh nuốt trôi được chắc? Xoay người với tay cầm lấy chai nước suối vặn nắp uống một ngụm, cảm giác ghê tởm trong lòng tan không ít: "Chúng ta mua nhiều đồ như thế lúc nào vậy?"

"Vừa mua lúc anh đang ngủ, sau này chúng ta phải nhờ mấy thứ này sống qua ngày." Lục Khiêm đánh tay lái, né một con chó điên đang lao tới.

"Sao lại như thế?" Tiết Thần hiển nhiên không quá tin tưởng lời Lục Khiêm, anh phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Lục Khiêm đến tột cùng suy nghĩ cái gì, hay là y biết những thứ gì.

"Bởi vì tận thế sắp đến." Giọng Lục Khiêm cứng ngắc, nếu có thể, y hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng tại thời điểm trước khi tận thế đến.

Tiết Thần im lặng một lát, chợt cười nói: "Chuyện cười này của cậu không vui tí nào."

"Mặc kệ anh tin hay không, tôi nói tất cả đều là sự thật, anh tốt nhất nên liên lạc với người nhà, có lẽ qua hôm nay điện thoại sẽ không thể kết nối được nữa."

Nói thật Lục Khiêm cũng không thích người nhà Tiết Thần, trừ ông ngoại Tiết Thần. Mẹ Tiết Thần mất khi anh còn nhỏ, ba anh tái hôn cưới một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, mẹ kế sinh hai đứa con. Hiện giờ đang học trung học, con trai không coi ai ra gì, con gái dữ dằng ngu ngốc, cha anh lại cố tình cực kỳ cưng chiều chúng, đối với Tiết Thần thì lạnh nhạt, mẹ kế và hai đứa em cũng rất lạnh nhạt với anh, thậm chí tiền tiêu dùng và đồ vật hàng ngày của Tiết Thần đều là ông ngoại cho.

Nhà ngoại Tiết Thần cực kỳ giàu có, ông ngoại Tiết Thần chỉ có mình mẹ Tiết Thần là con gái, sau khi con gái vì bệnh mà qua đời, hành động xấu xa của con rể làm ông cực kỳ đau thương, bởi vậy ông không đem sản nghiệp trong tay giao cho con rể. Mà ba Tiết Thần bởi vì này chuyện này dưới cơn nóng giận một lần nữa cưới vợ mới, cơ mà chuyện này chẳng qua là lão ta viện cớ mà thôi. Thời điểm ba Tiết Thần tái hôn với mẹ kế chỉ mới có nửa năm, mẹ kế vậy mà đã có thai được sáu tháng, Tiết Thần lúc ấy mới bốn tuổi, cái gì cũng chưa hiểu thế nhưng lại hiểu được hận thù.

Khi cha Tiết Thần tái hôn anh được gửi cho ông ngoại nuôi nấng, cũng may mắn ông ngoại Tiết Thần là một người vui vẻ thoải mái, mới không biến tính cách của anh trở nên tối tăm vặn vẹo. Tương phản, Tiết Thần bình thường là một người rất tốt bụng, tính cách sáng lạn như mặt trời, nhân cách rất có mị lực, từ khi bắt đầu đi học thì rất được hoan nghênh, đi đến chỗ nào cũng giống như vật phát sáng.

Bởi vì như thế, Lục Khiêm không định nói với Tiết Thần số lượng đồ tích trữ khổng lồ trong không gian của mình. Tiết Thần chưa từng trải qua mạt thế, không biết mạt thế làm cho người ta khủng hoảng cùng tuyệt vọng bao nhiêu, sự đồng tình sẽ đem đến cho mình những hiểm họa khó lường, và thậm chí là tử vong.

Nếu như nói muốn sống sót tại mạt thế, phải bỏ đi một phần nhân tính, như vậy Lục Khiêm chọn bỏ đi đồng tình và thiện lương. Tại mạt thế sống bảy năm, Lục Khiêm rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng, kẻ ích kỷ có thể sống lâu.

Hai thứ này mang đến bao nhiêu tai họa cho mình, y đã trải qua vô số lần, y không phải thánh nhân, y không muốn dẫm vào vết xe đổ của người khác, y chỉ muốn cùng Tiết Thần sống sót, còn sống tìm được em trai Lục Tốn, mọi người cùng nhau sống sót trải qua mạt thế tàn khốc, không gì hơn.

"Ông ngoại đã qua đời, cậu cảm thấy tôi còn có người thân gì đáng giá để liên hệ sao?" Tiết Thần khóe miệng gợi lên một tia trào phúng.

"Cậu nói tận thế là xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho tôi nghe một chút được không?" Thay vì liên lạc với người nhà, Tiết Thần cảm thấy hứng thú với chuyện tận thế mà Lục Khiêm nói hơn.

Giọng Lục Khiêm có chút nghiêm trọng: "Thiên thạch mang theo virus X từ bên ngoài không gian, ban đầu lây truyền qua không khí, những người nhiễm rất nhanh sẽ có dấu hiệu bệnh; những người bị cảm thì tiến vào thời kì ủ bệnh, thời kỳ ủ bệnh thời gian có lúc dài có lúc ngắn; còn lại những người không nhiễm, bọn họ rất khó bị nhiễm X lây truyền qua đường không khí, nhưng nếu họ bị người hoặc động vật nhiễm X cắn, họ cũng sẽ lây bệnh.

Virus X giống với virus T trong "Nguy cơ sinh hóa"*, có thể biến những người nhiễm virus trở thành tang thi mất hết lí trí chỉ biết tìm kiếm thức ăn. (*: nhắc lại, mời tham khảo xem Resident Evil)

Con chó anh vừa nhìn thấy cũng vậy đấy, đó là điềm báo biến thành tang thi. Loại virus này có tác dụng đối với hầu hết động vật có vυ' và bộ phận thực vật trên địa cầu, nhiễm phải X ngoại trừ biến thành tang thi, tang thi thú, còn có một vài người may mắn miễn dịch với X. Mà điều hiện tại chúng ta cần làm là tránh đi đám tang thi cùng đám người điên cuồng, tranh thủ cơ hội sống sót."

Những điều Lục Khiêm nói nửa thật nửa giả, nhưng y cũng không giấu diếm tình huống của mạt thế với Tiết Thần, thời điểm này mà che dấu tình huống thì chính là đùa giỡn với tính mạng của Tiết Thần, càng biết nhiều thông tin về mạt thế, lòng cảnh giác càng mạnh có cơ hội sống sót.

"Đây chính là nguyên nhân chúng ta đi trấn Thanh Đồng?"

"Đúng vậy."

"Việc này cậu tìm hiểu ở đâu ra ?"

Lục Khiêm quay đầu nhìn Tiết Thần vẻ mặt đặc sắc, nói: "Đợi đến trấn rồi nói sau."

Trấn Thanh Đồng đã từng là một thị trấn công nghiệp nhỏ rất nổi tiếng, theo nền kinh tế phát triển, công nghiệp của trấn lạc hậu dần, trấn nhỏ cũng dần dần xuống dốc. Nơi này có rất nhiều nhà xưởng bỏ đi, mật độ dân cư không lớn, so với địa phương khác thì an toàn hơn rất nhiều. Ông ngoại Lục Khiêm từng kinh doanh một nhà máy hóa chất ở nơi này, trong trấn có một ngôi nhà ba tầng kết hợp kiến trúc giữa Trung Quốc và phương Tây, phòng ốc chỉ dùng đá tảng và cốt sắt xây nên, lúc ấy tốn không ít tiền, nhưng qua nhiều năm vẫn rắn chắc như cũ, ở trong đó vượt qua tai nạn cùng động đất của mạt thế thời kì đầu là lựa chọn không tồi.

Rất nhanh, Lục Khiêm tìm đến ngôi nhà tràn ngập hồi ức này. Hàng năm y cùng Lục Tốn đều phải về nơi này ở mấy ngày, hàng xóm chung quanh không tính thân quen cũng không xa lạ, thanh niên trai tráng của trấn đều lên thành phố B làm lao động kiếm tiền, còn lại là người già cùng trẻ nhỏ, lúc này gần như đều đã ngủ, đèn đường của trấn cũng không bật, một mảnh tối đen lại tĩnh lặng, có vẻ hết sức áp lực.

Âm thanh mở cổng sắt trong màn đêm trống trải yên tĩnh truyền đến rất xa, tim Lục Khiêm nhảy dựng, tiếng ồn lớn như thế sao trong trấn không có tí động tĩnh gì? Ít nhất cũng phải có vài tiếng chó sủa chứ? Theo y biết thì nơi này có rất nhiều nhà nuôi chó, chẳng lẽ...

Lục Khiêm nhanh chóng chạy xe vào trong nhà, rồi lập tức đóng cổng sắt lại.

"Tiểu Khiêm, làm sao vậy?" Tiết Thần cũng phát hiện có cái gì không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.

Lục Khiêm không giải thích, chỉ nói: "Theo tôi đi lên lầu nhìn xem."

Trên lầu hai, vén bức màn phòng khách lên, nương theo ngọn đèn mỏng manh trong nhà, Tiết Thần nhìn thấy ngoài đường đột nhiên có rất nhiều chó, chúng rất nhanh tập trung dưới lầu.

"Mấy con chó trông không ổn lắm, chúng nó chẳng lẽ giống những con chó điên chúng ta đã gặp trên đường?" Những con chó đó cúi đầu, nhe răng trợn mắt, cái đuôi lắc liên tục, nhìn cổng sắt thấp giọng sủa inh ỏi.

"Chỉ sợ là như vậy." Lục Khiêm có thể khẳng định những con chó này đã biến thành tang thi, hiện tại nếu không nhân cơ hội mà diệt trừ chúng nó không biết tương lai sẽ đem đến tai họa như thế nào.

Giai đoạn trước tận thế, tang thi động vật di chuyển nhanh hơn tang thi con người, các giác quan lại càng nhanh nhẹn, có thể đánh hơi được mùi của vật sống từ xa, hơn nữa chúng nó rất cố chấp, một khi bị chúng nó tìm được rất khó thoát thân.

Lục Khiêm đang suy nghĩ làm thế nào để gϊếŧ những con chó đã tang thi hóa một nửa, đột nhiên, nhà đối diện bay ra một quả cầu lửa, "cầu lửa" nện ở trên mặt đất "Oanh" một tiếng nổ mạnh, tia lửa văng khắp nơi, ngọn lửa bám vào trên mặt đất hừng hực thiêu đốt.

Tiếp lại bay ra cái thứ hai, cái thứ ba, thứ tư..."cầu lửa", mặt đường cháy càng lúc càng lớn, một mùi vị đặc hơn cồn nhanh chóng bay ra. Rất nhanh, lửa bắt đến cơ thể những con chó bán tang thi, chó bán tang thi bị đốt cháy kêu rên không ngừng, tiếng kêu thảm thiết trong đêm khuya tĩnh mịch có vẻ phá lệ dữ tợn, mà ngọn lửa này giống như giòi bò từ xương bàn chân đi ra nhanh chóng ăn mòn da thịt chúng nó.

Những con chó bán tang thi chưa mất đi tri giác trong lửa cháy lăn lộn kêu thảm chạy như điên, theo động tác của chúng phần thịt bị cháy bắt đầu bốc mùi, mùi hôi còn hôi hơn cả mùi cá chết chui qua khe cửa sổ bay vào nhà, lan tràn trông không khí làm người ta buồn nôn.

Lục Khiêm có chút tiếc nuối nhìn một phần chó bán tang thi vẫn duy trì bản năng sợ lửa chạy xa, nương theo ngọn đèn mờ nhạt, y nhìn đến lầu đối diện thấy lão Đặng đang cầm bình cồn thiêu tự chế cười một cách dữ tợn vặn vẹo.

Đặng lão đầu kêu gào bệnh hoạn : "A! A! A! Ha ha ha! A!" Trong đêm khuya tối đen, các nếp nhăn trên mặt lão kéo dài, tóc bạc trắng lộn xộn, nửa thân trên quơ hai tay ngoài cửa sổ phấn khởi lại bệnh hoạn, thoạt nhìn tựa như lệ quỷ từ trong địa ngục bò lên đòi mạng, khiến người ta không rét mà run.

Trong trí nhớ Lục Khiêm, lão Đặng là một ông lão ngốc nghếch vụng về, ông ấy sống cả đời ở trấn Thanh Đồng, cũng làm việc cả đời trong nhà xưởng của trấn, khi già rồi vẫn làm người trông cửa cho một nhà xưởng chưa phá sản, giống như rất nhiều người già trong trấn, bọn họ khi còn sống nghèo khổ nhưng chân thành.

Nhưng khác với bọn họ, lão Đặng có một đứa con trai thông minh, thi đậu đại học hàng đầu của thành phố B, tuổi còn trẻ đã trở thành tổng giám đốc một công ty nổi tiếng của, còn cưới được một cô vợ giàu có ở thành phố B, kết hôn không bao lâu đã sinh cho ông một đứa cháu trai bụ bẫm, làm biết bao người ở trấn Thanh Đồng hâm mộ ước ao.

Lục Khiêm có chút tưởng niệm không thôi, lão Đặng đáng lẽ phải có một cuộc sống an nhàn tuổi già, sao lại trở thành như vậy...

"Không phải ông ta điên rồi chứ?" Tiết Thần bịt mũi, nhíu mày hỏi.

"Cho dù không điên, cũng không khác với điên là bao ."

Lục Khiêm đoán lão đầu này hơn phân nửa bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tại mạt thế người điên cuồng giống lão thậm chí điên hơn gấp trăm lần có nhiều không đếm xuể. Mà người như thế không phải chết càng nhanh thì chính là sống càng lâu.

"Tiểu Khiêm, vì sao cậu biết nhiều thứ kì quái như vậy? Cậu... giống như có rất nhiều chuyện gạt tôi. Virus X kia rốt cuộc là chuyện gì?" Tiết Thần không biết có phải mình ảo giác hay không, anh cảm thấy vừa tỉnh dậy, Tiểu Khiêm đã thay đổi hoàn toàn.