Khúc Kính Tiêu không nhìn đến phản ứng của Khúc Hoài Khiêm, sắc mặt anh khó coi muốn mở cửa xe đẩy hắn ra khỏi đây, Khúc Hoài Khiêm lập tức tỉnh táo trở lại, hắn bắt lấy tay Khúc Kính Tiêu, đôi môi run rẩy, hỏi: "Là... Là của em hả?"
Khúc Kính Tiêu đầy chua xót, bây giờ chuyện này không còn nghĩa lý gì nữa.
"Phải thì sao, không phải thì sao?"
Chỉ là anh không ngờ phản ứng của Khúc Hoài Khiêm lại lớn như thế, chỉ thấy hắn vừa nghe xong liền thay đổi sắc mặt, vẻ hung ác nham hiểm trên gương mặt lộ ra, hai tay dùng sức khoá chặt anh trên ghế ngồi tựa như muốn bóp nát bờ vai của anh, giọng nói trầm thấp chấp chứa nguy hiểm: "Của ai?"
Chẳng lẽ Khúc Kính Tiêu còn có gã đàn ông nào khác ngoài hắn? Hắn thừa biết quan hệ của cả hai ngoại trừ chú cháu thì cũng chỉ là bạn giường, ai cũng không cần hứa hẹn có trách nhiệm với ai, mấy đạo lý này Khúc Hoài Khiêm hiểu, nhưng hắn chỉ cần tưởng tượng cảnh Khúc Kính Tiêu ngoài hắn ra còn nằm dưới thân một người khác thừa hoan rêи ɾỉ, cũng sẽ quyến rũ đi dụ dỗ ở trước mặt gã đàn ông khác, cơn tức giận không nói nên lời của hắn truyền từ l*иg ngực thẳng tiến lên đầu não.
Khúc Hoài Khiêm luôn là người hiền lành vui tánh, nhưng giờ phút này, khí lạnh vờn quanh thân hắn còn làm cho người ta ớn lạnh hơn cả Khúc Kính Tiêu, ngược lại, đôi mắt đen kịt của hắn dâng lên ngọn lửa hừng hực, hắn mím môi ngước mắt lên trừng Khúc Kính Tiêu.
Khúc Kính Tiêu bị sốc, ngọn lửa trào ra từ dưới đáy mắt của đối phương như có thể thiêu rụi anh thành tro, khiến lòng anh bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi khó có thể giải thích được, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Khúc Hoài Khiêm như thế này.
"Em... Em thả anh ra trước đã." Anh sợ hãi tránh né hắn, mà ở trong mắt Khúc Hoài Khiêm, giống như đã xác minh cho suy đoán của hắn, anh không chịu nói cho hắn biết đứa trẻ đó là của ai? Tại sao? Sợ rằng hắn sẽ xúc phạm tới gã đó sao?
Ngọn lửa trong mắt Khúc Hoài Khiêm lắng xuống, biến thành một vực sâu hun hút tối tăm không thấy đáy không có ánh sáng, hắn muốn nuốt chửng cả người Khúc Kính Tiêu.
Sức lực trên tay hắn bất giác tăng lên, nhìn đến gương mặt méo mó vì đau của Khúc Kính Tiêu, hắn như tỉnh táo trở lại, thả lỏng lực độ.
"Tại sao..." Khúc Hoài Khiêm cũng không biết mình muốn cái đáp án gì, cơn tức giận trôi qua chính là cảm giác đau buồn cùng tủi thân, hắn híp mắt dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt Khúc Kính Tiêu, hắn không khống chế được sức lực của mình, trên mặt đối phương liền nổi lên vết đỏ.
"Không có sao trăng gì cả."
"Thật hả?" Khuôn mặt cứng ngắc của Khúc Hoài Khiêm hơi cong lên.
Trông cái dáng vẻ trốn tránh hắn của anh khiến Khúc Hoài Khiêm bùng nổ hoàn toàn, trán hắn nổi gân xanh, hai tay trực tiếp cởϊ qυầи tây của Khúc Kính Tiêu, Khúc Kính Tiêu chưa bao giờ cảm thấy quần của mình mỏng manh như thế, theo một tiếng "xoạt", cái quần tây đắt tiền cứ thế mà bị hắn động tay động chân xé nát thành vải vụn.
Cặp đùi trắng nõn của Khúc Kính Tiêu lộ ra dưới lớp quần đen, ở trong bóng tối cũng sáng trắng như tuyết, Khúc Kính Tiêu sợ tới mức không dám động đậy cứng đờ như con rối gỗ trong một chốc, đến khi qυầи ɭóŧ bị cởi xuống, hai đùi bị buộc phải tách ra, anh mới run run rẩy rẩy thét chói tai muốn đẩy Khúc Hoài Khiêm.
"Không! Cậu buông tôi ra!"
Ghế ngồi bị hạ xuống thấp, đùi của anh bị tách ra một cách mạnh mẽ, tấm lưng anh dựa trên lưng ghế nằm ngửa ra, không gian trong xe khá lớn, mặc dù là vậy, lúc Khúc Hoài Khiêm vọt ra khỏi ghế phó lái đè trên người anh thì anh vẫn cảm thấy ngột ngạt không thể thở nổi.
Mặt Khúc Hoài Khiêm tối sầm, hắn rút cây hàng to khủng khϊếp ra khỏi đũng quần của mình, hung hăng dữ tợn đánh một cái "bốp" lên miệng l*и non nớt đang đóng chặt của Khúc Kính Tiêu.
Khúc Kính Tiêu sững sờ trong giây lát, dưới háng anh truyền đến tiếng "bạch bạch bạch" giòn giã của da thịt vỗ vào nhau, thế mà Khúc Hoài Khiêm lại cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn màu đỏ tím cương cứng hoàn toàn, hết lần này đến lần khác, như là cầm một cây roi da thô to, quất mạnh lên âʍ ɦộ của anh.
"A a a a... Không a... Cậu... Ưm a... Cậu làm gì vậy..." Khúc Kính Tiêu đỏ bừng mặt vì xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy một tầng sương mù, không có không gian nào để anh có thể khép lại cặp đùi đang banh rộng của mình, chỉ có thể dạng ra như thế, thịt da^ʍ ở chính giữa bị chính cây hàng to bự của cháu trai ruột đánh cho ửng đỏ.
"Chú út không ngoan gì hết." Khúc Hoài Khiêm của bây giờ như trở thành một con người khác, hốc mắt đỏ au, giống như một con thú dữ đang nổi cơn thịnh nộ, hắn bắt đầu dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình trừng phạt chú út.
"A a... Đừng mà... Ưm ư..." Gậy thịt nặng trĩu đánh lên miệng lỗ yếu ớt, miệng lỗ, môi âʍ ɦộ và hộŧ ɭε đều bị đánh mạnh vào, Khúc Kính Tiêu vừa đau vừa sảng khoái, thân thể run rẩy, nước mắt chảy xuống ồ ạt bằng một tốc độ nhanh nhất, thậm chí anh còn bắt đầu nói không được rõ ràng, cơ thể trắng nõn bị cây hàng to bự của cháu trai đánh hết lần này đến lần khác, trông thật đáng thương.
Da thịt mỏng manh không chịu nổi sự trừng phạt thô bạo như vậy, chẳng mấy chốc đã bị đánh đến mức sưng đỏ, ngay cả cái lỗ đang đóng chặt cũng bị tách ra, từ bên trong khe thịt dâʍ đãиɠ còn trào ra nước da^ʍ.
Đôi mắt Khúc Hoài Khiêm lạnh lùng nhìn Khúc Kính Tiêu đang khóc lóc thở hổn hển phía dưới, đằng sau ánh mắt lạnh như băng chính là du͙© vọиɠ mãnh liệt, hắn dừng động tác quất đánh, dùng thân ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát mạnh bạo vào âʍ ɦộ đang run rẩy, lỗ thịt đã bắt đầu chảy nước, thân gậy của hắn đều dính mật ngọt chảy ra từ bên trong.
"Đĩ lẳиɠ ɭơ, l*и da^ʍ bị đánh cũng dâʍ đãиɠ chảy nước được à? Sướиɠ đến thế hả?"
"Ư ưʍ... Tránh ra..." Khúc Kính Tiêu nhắm lại đôi mắt ngập nước, anh không muốn nhìn thấy Khúc Hoài Khiêm nhìn anh với ánh mắt vô tình như vậy, rõ ràng là anh thích người này đến thế, sau khi nhận được sự dịu dàng của hắn lại bị đối xử thô bạo tàn nhẫn như vầy, anh đau khổ đến cùng cực.
Khúc Hoài Khiêm không nói lời nào đặt đầu khấc thô to của mình lên miệng lỗ ẩm ướt, ưỡn thắt lưng một cái, đầu khấc to bự "ọt" một tiếng chọc vào miệng l*и, sau khi tiến vào hắn cũng không dừng lại động tác, tiến quân thần tốc mà thọc mở âʍ đa͙σ khít hẹp.
"A... Không..." Khúc Kính Tiêu co thắt lưng lại, trong tiềm thức muốn tránh né cháu trai xâm phạm, anh tuyệt vọng phát hiện cơ thể mình không cách nào chống lại người này, chỉ cần hắn đút vào, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại ở nơi bị cᏂị©Ꮒ sẽ như con tằm nhanh chóng ăn mòn lý trí trong đầu anh, giống như mặc kệ tất cả, anh chỉ muốn nằm dưới thân cái người đang biến thành dã thú triệt để hưởng thụ du͙© vọиɠ.
Đã khá lâu rồi Khúc Hoài Khiêm không có cᏂị©Ꮒ anh đàng hoàng, Khúc Kính Tiêu đã làm bằng miệng cho hắn trong văn phòng, nhưng nó không hề giảm bớt được chút du͙© vọиɠ trong hắn, lúc bị mυ'ŧ cho bắn ra hắn còn bất mãn muốn đè người này lên bàn làm việc dùng hết sức cᏂị©Ꮒ chết anh, buổi tối hôm nay phát sinh ra đủ loại chuyện làm hắn trở nên thô bạo, dươиɠ ѵậŧ dưới háng còn chưa tiến vào hết, thứ vũ khí thô cứng sắc bén cũng nhịn không được mà đâm mạnh vào, mị thịt trong lỗ thịt sảng khoái đến mức co rút lại chặt chẽ, lúc bị cọ xát mạnh mẽ còn có thể thoải mái tiết ra nước da^ʍ ồ ạt bôi trơn cho chỗ giao hợp.
Khúc Kính Tiêu nhắm nghiền hai mắt, đôi tay bấu chặt trên ghế ngồi, cơ thể lại càng nhạy cảm, âm thanh bên tai cũng ngày càng rõ ràng, ghế dựa và chiếc xe cũng phát ra tiếng kêu gào không thể chịu đựng được gánh nặng, hơi thở nóng rực của Khúc Hoài Khiêm phả vào mặt anh, sau đó cổ anh lập tức đau nhói, Khúc Hoài Khiêm hôn lên cổ anh, rồi lại ngậm một miếng thịt non mềm, dùng hàm răng cắn mạnh xuống, cho đến khi trong miệng tản ra mùi máu tươi thì hắn mới chịu nhả ra.
Trong suốt quá trình, Khúc Kính Tiêu không nói một lời, nhưng hơi thở hỗn loạn đã phản bội anh, Khúc Hoài Khiêm ngẩng đầu, bàn tay to nhéo cằm anh, buộc anh phải mở miệng ra.
"A... Không... Ưm hưm!"