Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 3 - Chương 18: Mê hương play (người hầu - lão gia)

Ngu Tiêu ngại tư thế này làm không đã ghiền, ôm eo nhỏ của Đường Đường đứng lên, dưới háng không ngừng ra vào thao huyệt, nước da^ʍ chảy tí tách một dòng, hai chân Đường Đường đã nhũn ra, vui sướиɠ chỉ biết hé miệng kêu rên.

“Ha… Vậy thì càng nên tận hiếu thay cho đại công tử. Da^ʍ phụ đến đây hầu hạ cha chồng. Chậc, vừa chặt lại ướt… Ừ… Sảng muốn chết.”

Nam nhân thao huyệt càng sâu càng tàn nhẫn, hận không thể thao hỏng tràng đạo dâʍ đãиɠ này. Mỗi một lần ra vào qυყ đầυ cực đại đều hung ác va chạm cúc tâm, kɧoáı ©ảʍ tê dại quay cuồng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể Đường thừa tướng phát run, không ngừng kêu da^ʍ.

“Ưm a… Lão gia!! A a a thật thoải mái!”

Cúc huyệt phụt phụt phun nước, vách thịt cắn chặt lấy đại côn ŧᏂịŧ, khiến Ngu Tiêu thoải mái thở dốc. Hắn thả lỏng người đang xơ lụi, dưới háng mạnh mẽ va chạm.

“Da^ʍ phụ!”

Khí thế mãnh liệt đánh gục Đường Đường, cơ thể đơn bạc quỳ bò trên tấm thảm, sống lưng không ngừng run rẩy, cuống họng phát ra tiếng rên như con mèo nhỏ.

Ngu Tiêu thoải mái thở dài, phủ lên sống lưng gầy yếu, cưỡi trên người cậu như chó đực đang giao phối. Nghiệt căn thô dài dưới háng chọc mở cúc tâm, va chạm thành ruột không thương tiếc tạo nên những tiếng phụt phụt.

“Tao hóa, cha chồng ngươi thao có sướиɠ hay không, a… Huyệt da^ʍ thật nhiều nước! Có sướиɠ muốn chết không? Hửm…”

Hắn gặm cắn chiếc gáy trắng nõn của Đường Đường, dưới háng đóng cọc không ngừng nghỉ, toàn bộ đều cắm vào trong.

“A a a thật sướиɠ… Tiểu da^ʍ phụ thật sướиɠ… Mau cắm cắm…”

Đường thừa tướng ánh mắt mê ly, khóe mắt ướŧ áŧ tràn đầy sắc dục. Cơ thể bị côn ŧᏂịŧ lớn cuồng thao bổ nhào về phía trước. Cậu nắm chặt thảm lông, miệng nhỏ chỉ có thể phát ra tiếng “Ân ân a a”, phảng phất đúng như lời Ngu Tiêu nói, thấp hèn hơn cả kỹ nữ dâʍ đãиɠ nhất trong kinh thành.

Thừa tướng giống như cɧó ©áϊ vặn eo eo mông, không ngừng phun nuốt nghiệt căn của phụ thân người thương. Quân tử trong miệng người khác đã biến thành da^ʍ phụ không ngừng kêu rên, dụ dỗ khiến người khác hưng phấn phồng thêm một vòng.

“Da^ʍ phụ, kỹ nữ! Là ta thao ngươi sướиɠ hay con trai thao ngươi sướиɠ?”

Ngu Tiêu cưỡi trên người thừa tướng, eo mông cường tráng hữu lực, tiếng thở ồ ồ cắm nghiệt căn vào nơi sâu nhất, nghiền nát vách thịt, hung ác khuấy nước da^ʍ kêu òm ọp, bắn tóe lên từng vòng.

“A a a… Lão gia! Là lão gia a a… Ân a, công tử… Thực xin lỗi…”

Đường Đường bị nam nhân đè trên tấm thảm, nức nở thở dốc. Vòng eo mỏng manh ra sức vặn vẹo hùa theo, để nghiệt căn mài ép hết thảy điểm mẫn cảm, qυყ đầυ mạnh mẽ thọc mở cúc tâm, đảo nghiền khiến nước da^ʍ trào ra như ép trái cây, rưới lên qυყ đầυ no đủ. Vui sướиɠ kéo đến dày đặc, nước bọt thoải mái theo khóe miệng nhỏ xuống tí tách.

“A… Da^ʍ tiện giống như cɧó ©áϊ còn xin lỗi con trai ta cái gì? Hửm… Thực xin lỗi vì không giữ thân như ngọc cho hắn?”

Đôi mắt phượng của Ngu Tiêu mỉm cười, thân hình cao lớn đè trên người thừa tướng, xương hông va chạm bành bạch lên mông thịt, trầm khàn thở dốc.

“Hay là xin lỗi vì bị cha hắn thao đến nước da^ʍ lan tràn.”

“Ừ a a… Công tử thật xin lỗi ưm… Lão gia thao con thật sướиɠ… A ha… Con sắp bị lão gia… Hức a… Thao thành cɧó ©áϊ nhỏ dâʍ đãиɠ a a a.”

Khuôn mặt Đường thừa tướng tràn đầy sắc dục, cả người co quắp la hét chói tai. Cúc tâm đột nhiên bị thao mở, nước da^ʍ phụt phụt bắn tóe ra ngoài, lại bị côn ŧᏂịŧ lớn ngăn chặn, chờ đến khi đút vào mới tràn ra không ít.

“Kỹ nữ! Bị hùng căn của lão gia thao sướиɠ chết đúng không, ha… Da^ʍ tiện, dám cướp đoạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ với phu nhân.”

Ngu Tiêu hơi thở thô nặng, côn ŧᏂịŧ dưới háng xỏ xuyên qua tràng đạo, quấy loạn bên trong bụng nhỏ. Hắn cúi đầu cắn da thịt non mịn trên cổ thừa tướng.

“Ha… Đều bắn hết cho ngươi! Để tiểu kỹ nữ sinh con trai cho lão gia!”

“Ân a a phu nhân, hức hức tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão gia thật nóng… Ưm thao con… A ách a phu nhân thực xin lỗi… Con sắp sinh con trai cho lão gia… Hức sinh em trai cho đại công tử a ha… A a!!”

Đường Đường bị Ngu Tiêu ôm thật chặt, cơ thể thấm ướt mồ hôi nằm trên thảm, bị thao trước sau cùng bắn đến bừa bộn. Hồn thoải mái như bay đi mất, chỉ có thể lộn xộn kêu da^ʍ, hậu huyệt run rẩy kẹp chặt côn ŧᏂịŧ lớn.

“Ân… Tao hóa thiếu thao.”

Ngu Tiêu thầm mắng một câu, hùng căn dưới háng phình lên gấp đôi, tàn nhẫn thao lộng một vòng lại một vòng như dã thú cuồng hoan, khiến nước da^ʍ phun tung toé. Côn ŧᏂịŧ nổi gân xảnh nhảy lên thịch thịch, hắn gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng nỏng rót vào sâu trong da^ʍ động.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa nóng khiến cho thừa tướng chìm trong cao trào hét lên một tiếng. Thân mình ốm yếu kịch liệt run rẩy, cuối cùng ngã xuống thảm trải như đã chết, không hề có động tĩnh.