Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 3 - Chương 17: Mê hương play (người hầu - lão gia)

Đường Đường đã cởi bỏ hết quần áo, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài không khí, tỏa ra hương thơm thanh lạnh dụ hoặc. Đôi mắt hổ phách nhuộm vào tìиɧ ɖu͙©, hưng phấn gọi hệ thống giảm dược lực xuống một nửa.

Sau lần ho ra máu bữa trước, Bùi Diên đã đến Tuyết Sơn tìm thuốc, Nhϊếp Yến Chi vội tới nước Cảnh Địch gây áp lực. Hai vai chính công đều không có thời gian thao huyệt cậu, hiếm thấy Ngu Tiêu chịu chơi như vậy, trong lòng Đường ảnh đế như có con nai chạy loạn, đương nhiên không muốn chỉ là một hồi mộng xuân.

Nhϊếp hồn hương có tác dụng cực nhanh, Đường thừa tướng mới cởi xong quần áo, ngón tay hơi run rẩy, con ngươi màu hổ phách dần mất đi tiêu cự, động tác cũng ngừng lại.

“Ngươi là con trai của gã sai vặt bên người ‘Ngu Tiêu’, bản tính dâʍ đãиɠ, lâu ngày sinh tình với đại công tử. Đang muốn thăm dò cực lạc nhân gian, lại bị cha hắn tuần tra bắt được, giam ở trong phòng.”

Mắt phượng ngậm theo thú tính biếи ŧɦái, Ngu Tiêu lười nhác ngồi trên ghế, không nhanh không chậm nghĩ ra một kịch bản cho lần mê gian này.

Trong phòng lượn lờ hương khói, ngọc thể ngang dọc.

Đường Đường cả người trần trụi, đôi mắt mở lớn, nghe được Ngu Tiêu nói, sắc mặt mang theo phong tình vô hạn.

“Lão… Lão gia.”

Đường Đường cắn môi dưới, lông mi run rẩy, con ngươi màu hổ phách ngập nước, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Thiếu niên lạnh run người, ôm lấy chính mình trần trụi, hơi co vào một góc.

Ngu Tiêu mắt phượng môi mỏng, gương mắt tuấn tú lại đa tình, không hề liên quan chút nào với một chữ ‘lão’. Có điều hắn đang hưởng thụ lạc thú mỹ ngọc ôn nhuận biến thành tiểu đáng thương, lông mày dựng đứng, dựa theo kịch bản diễn xuống.

“Ha, có phải ngươi dụ dỗ con trai ta hay không?” Ngu Tiêu ngạo nghễ liếc nhìn cậu, vỗ bàn đứng dậy: “Nói chuyện!”

Cơ thể gầy yếu của Đường Đường run lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Không… không phải lão gia. Con với công tử… Chúng con là… Là…”

Cậu nghĩ nửa ngày không nói ra nguyên cớ.

Ngu Tiêu không nhịn được nữa, xông đến một phen kéo mạnh cổ tay gã sai vặt.

Bịch một tiếng, cả người Đường Đường theo quán tính ngã ngồi trên đùi nam nhân. Cậu đỏ vành mắt, run bần bật không dám nhúc nhích.

“Lão gia, ngài… Ngài tha cho con.”

“Ngươi dùng cơ thể dâʍ đãиɠ này dụ dỗ con trai ta sao?”

Ngu Tiêu rũ mắt phượng, bàn tay tùy ý nhào nhặn thịt mềm bên hông, cảm nhận cơ thể gã sai vặt đang run rẩy từng trận, cười nhạo.

“Tiểu kỹ nữ!”

“Không, lão gia… Con, con với đại công tử là… Hức… Là thật lòng.”

Đường Đường cứng còng thân thể, nghẹn ngào không nói thành lời. Mông thịt vểnh cao đè lên một vật cứng rắn, đang thủ thế chờ đợi.

Ngu Tiêu ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, thở dốc nắm chặt cổ tay con trai gã sai vặt, còn mình tự cởϊ áσ bào, móc ra đại côn ŧᏂịŧ đã cương cứng từ lâu, chống lên miệng huyệt nóng ướt đang mơ hồ chảy nước, nóng lòng muốn thử.

“Tiểu kỹ nữ, không phải mà ngươi chảy nhiều nước vậy.”

Đường Đường giật mình nhìn xuống dưới, giống như lúc này mới ý thức được mình bị phụ thân của nam nhân thầm mến gian da^ʍ, nhất thời giãy giụa như cá mắc cạn.

“Không, không được! Lão gia, con… Con cùng đại công tử… A a a!”

Chưa nói dứt lời, nghiệt căn tím đỏ của lão gia đã thao tiến lỗ huyệt căng chặt, một lần cắm vào phân nửa.

Đường Đường trợn tròn mắt không dám tin, cơ thể đơn bạc bỗng nhiên bị dươиɠ ѵậŧ của phụ thân công tử cắm xuyên. Mị thịt dè dặt lấy lòng, đôi chân thon dài trắng nõn vô lực dao động hai lần, cuối cùng bị trọng lượng cơ thể ép xuống càng sâu, nghiệt căn thao mở lỗ huyệt ngây ngô.

“Ha… Thật chặt…”

Ngu Tiêu than thở một tiếng, tức giận chộp lấy mông thịt vểnh cao nhào nặn.

“Còn nói với đại công tử tình đầu ý hợp? Huyệt vừa nhiều nước lại da^ʍ, sợ rằng kỹ nữ nổi danh nhất cái thành này cũng không thao tốt như ngươi.”

“Hức ưm… Công tử… hức a…”

Nghiệt căn của lão gia không ngừng đảo vòng trong cơ thể cậu. Đường Đường giương cổ, thê lương gào khóc. Miệng huyệt ngây ngô căng đến trong suốt, lỗ nhỏ bao lấy côn ŧᏂịŧ, theo dươиɠ ѵậŧ cắm nhổ tóe ra nước da^ʍ.

Ngu Tiêu xoa nắn mông thịt tròn trịa, dưới háng mạnh mẽ chọc rút, khuấy lên tràng đạo ướt mềm của thừa tướng, thoải mái than gọi.

“Mới cắm vào mà da^ʍ huyệt đã phun nước. Phóng đãng như kỹ nữ còn giả bộ ngây thơ cái gì?”

“Lão gia… Con ưm… Con là người của… Ừ ha… Người của đại công tử… ách…”

Côn ŧᏂịŧ cọ xát vách thịt non mềm, qυყ đầυ độc ác đâm nghiềm một khối thịt mềm hơi nhô lên, khiến Đường Đường kêu da^ʍ phóng đãng, sảng khoái cả người run bần bật. Nước da^ʍ trào ra từng dòng lại từng dòng, làm ướt nơi giao hợp của hai người.