Đường Đường cảm thấy giấc ngủ này rất không yên ổn. Cậu nằm mơ một giấc mơ cực kỳ dâʍ đãиɠ, cho nên thật vất vả mới tỉnh dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy Ngu Tiêu, Đường Đường giật mình hô một tiếng: “Lão gia…”
“Hả? Thừa tướng gọi ta là gì?” Mắt phượng hơi nhíu lại, Ngu Tiêu kinh ngạc hỏi.
Giấc mộng này quá mức chân thực, Đường Đường mím môi, trong lòng hơi lạnh lẽo. Cậu im lặng cựa quậy bên dưới, nhưng không cảm nhận được sưng đau sau mây mưa, lông mày nhăn lại, tầm mắt cẩn thận đảo qua tấm thảm trải sàn.
Đáng tiếc, mọi thứ đều bình thường.
Mọi chỗ đều giống hệt như ban đầu, chuyện này khiến thừa tướng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời lại càng thấy thẹn, tim không ngừng nhảy thình thịch, khuôn mặt chậm rãi đỏ ửng, ngay cả vành tai trắng nõn cũng nhuộm một tầng hồng nhạt ngon miệng.
Cái gì mà lão gia, phu nhân, đại công tử, cậu… Sao cậu có thể nằm mơ cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy?
Huống chi trong mộng còn là Ngu quỷ y. Chẳng lẽ cậu thực sự có tật xấu thích nằm dưới thân nam nhân, trông thấy giống đực sẽ không nhịn được mà ý da^ʍ sao?
Đường thừa tướng rơi vào ngượng ngùng suy nghĩ miên man, không chú ý Ngu Tiêu ngồi ngay ngắn trên ghế, cười híp mắt nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi vài hơi, nhấp xuống mấy ngụm, trong lòng thoải mái than thở.
Mỹ ngọc này quả thật đẫy đà mật nước, khiến người khác ăn một lần không quên.
“Tử Khiêm, đang suy nghĩ cái gì?”
Ngu Tiêu thấy hơi nghi hoặc, vén ống tay áo đặt một chén trà ở trước mặt Đường thừa tướng.
Ở phía đối diện bàn trà, Đường Đường đang ngây ngốc đã lấy được tỉnh táo, hơi mất tự nhiên họ nhẹ một tiếng.
“Không có gì, chỉ hơi thất thần mà thôi.”
Trà đạo của Ngu Tiêu vô cùng tốt, nước suối phối với lá trà tươi non, hương thơm tình khiết tỏa ra xen lẫn một chút lan hương.
Đường Đường rũ mắt, cầm chén trà lên thưởng thức, trong lòng cười ha hả…
Ta đang suy nghĩ gì ngươi không biết sao? Mấy ngày nay diễn bao nhiêu kịch bản, nếu còn không phát hiện ra thì thừa tướng cậu là một kẻ ngốc.
Ngoài cửa sổ hoa tuyết tung bay, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp. Nhiệt độ nâng lên khá cao, thừa tướng ôn nhuận chỉ mặc một thân áo trắng mỏng. Tóc đen, da trắng tuyêt, chén trà tiến đến bên miệng, cánh môi khẽ nhấp một ngụm, in xuống một dấu nước bóng loáng.
Ngu Tiêu cứ nhìn như vậy một lúc lâu, Đường Đường ngẩng đầu nhìn sang mới rũ mắt, cúi đầu thưởng thức trà.
Ngoại trừ quân ra, thiên hạ không có người nào xứng với bạch y. Thừa tướng nước Ngụy Đường Tử Khiêm, quân tử thanh cao, như ngọc được mài giũa. Lần đầu tiên gặp gỡ, Ngu Tiêu có bốn phần tâm tư với cậu, bây giờ đã tăng thành vô cùng.
“Bùi Diên… Hắn thế nào rồi?” Đường Đường vẫn luôn do dự, cuối cùng buông chén trà xuống, hỏi.
Nhắc tới đôi quân thần kia, trong lòng Đường Tử Khiêm thực loạn. Nước Ngụy không còn, nguyên nhân là do tiểu hoàng đế độc tài, cũng là do sai lầm của người thầy như cậu. Sau khi nước mất, bách tính vẫn an cư lạc nghiệp, còn tình hình thiên tai phương bắc được Nhϊếp đế thần tốc xử lý. Quốc thái dân an, mơ hồ còn thấy sẽ phát triển không ngừng.
Đại tướng quân Bùi Diên một thân dũng mãnh thiện chiến. Có hắn, biên cảnh không còn kẻ địch nhòm ngó. Trong quân cũng có binh sĩ là con dân nước Ngụy, có người thương vong nhưng thừa tướng cũng có thể hiểu được.
Tính ra chuyện ác liệt nhất mà đôi quân thần này làm ra, chính là ép cậu dưới thân thừa hoan. Đường Tử Khiêm là người có ân tất báo, có thù tất trả. Đỉnh Tuyết Sơn cực kỳ nguy hiểm, thừa tướng một thân kiêu ngạo nhưng vẫn chưa đến mức căm ghét, nguyền rủa Bùi Diên chết trên đường.
Cánh tay châm trà của Ngu Tiêu hơi khựng lại, đầu tiên là nhớ ra… Dường như mình đang ăn trong nồi của bạn tốt? Sau đó lại bị dáng vẻ quan tâm của thừa tướng chọc giận trong lòng.
Đường đường là Ngu Tiêu hắn, đến chuyện mây mưa cũng phải lén lút, mà hai mãnh phu Nhϊếp Yến Chi và Bùi Diên được quang minh chính đại ăn mỹ nhân chưa nói, mỹ nhân còn lo lắng cho bọn hắn?
Ngu Tiêu tức giận, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
“Hắn sẽ không sao.”
Ngu Tiêu buông chén trà, ngón tay khẽ động, một viên thuốc màu đỏ thẫm bắn ra, rơi vào lư hương đang lượn lờ khói trắng.
“Bùi Diên sẽ trở về kinh thành sớm thôi. Ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn võ công cao cường, sức vóc lớn có thể đánh chết một con báo.”
Có hệ thống trợ giúp, Đường Đường không bỏ lỡ động tác của Ngu Tiêu. Cậu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bình thản nhếch môi.
Hôm nay Nhϊếp Yến Chi sẽ về dùng bữa với cậu, hiện tại thời gian không còn sớm, hi vọng Quỷ y đại nhân có thể mau chóng chút.
[Đường Đường: Giảm đi một nửa tác dụng thuốc.]
[Hệ thống: Đang xử lý…”