Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 5 - Chương 14: Trong phòng vũ đạo bị thao mất khống chế (2)

Đường Đường bị bóp cằm dưới, lực tay của người đàn ông không quá mạnh. Anh nghe lời mờ mịt nhìn sang, thấy bản thân ở trong gương đang chậm rãi khôi phục lý trí.

Mặt gương chiếu lên cảnh sắc da^ʍ mị. Người quản lý lịch sự trang nhã cả người ửng hồng, tóc trên trán hơi ướt, gọng kính viền bạc treo lệch trên sống mũi, phủ một tầng sương trắng che khuất đi đôi mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.

Chiếc cà vạt màu xanh quấn trên cổ tay đã bị Mạnh Thần Dật tháo xuống, một bên đầu ngực vẫn duy trì màu sắc hồng phấn, một bên khác đã sớm bị Tần Dự vân vê sưng đỏ.

Mạnh Thần Dật thỏa mãn nhìn khuôn mặt có phần khuất nhục của người quản lý, chậm rãi tách hai chân anh, lỗ huyệt chảy nước mang theo côn ŧᏂịŧ lớn hiện ra trong mặt gương.

“Ca ca nhìn xem…” Cậu ta sờ lên nơi giao hợp của hai người, huyệt sau hồng mềm không khỏi co lại: “Cúc huyệt ăn vào rất sâu đấy.”

“Đừng… Các cậu…” Giọng nói đã khàn đặc, Đường Đường bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt kêu thành tiếng: “Tôi không phải là 0… Mau rút ra…”

Cánh tay Mạnh Thần Dật khựng lại, Tần Dự cùng Thích Yến nghe vậy cũng ngẩn người, sau đó… mặt ba người đen như đáy nồi.

“Ca ca còn muốn thao người khác?” Mạnh Thần Dật mỉm cười ngọt ngào, dằn xuống từng chữ: “Đừng mơ tưởng…” Cậu ta liếʍ răng nanh, thúc mạnh vào bên trong.

Lực quán tính đẩy Đường Đường ngã nhào về phíag, anh nghẹn ngào đỡ lấy mặt gương, chưa kịp lên tiếng đã bị người phía sau thao mất khống chế.

“A a a rút ra! Không, không muốn ưm… Quá sâu…”

Mạnh Thần Dật bưng tai giả điếc, cậu ta nhìn cảnh tượng dâʍ ɭσạи trong gương, điên cuồng thao cúc huyệt mẫn cảm. Tiếng va chạm bành bạch quanh quẩn trong phòng vũ đạo, Đường Đường đỡ mặt kính chịu thao, tiếng rên mê người không ngừng bật ra ngoài miệng nhỏ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên mặt gương, vẽ thành những vệt ngang dọc, Đường Đường càng lúc càng khàn giọng, mồ hôi túa ra trên da thịt trắng như tuyết. Cặp mông đầy đặn vểnh cao bị nhấp sưng đỏ, miệng huyệt cũng bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm sưng phồng.

“Ừ a… Đừng… Ưm quá sâu… A…” Người quản lý sướиɠ muốn chết, cổ họng không ngừng tràn ra những tiếng rên bị phá vụn.

Mạnh Thần Dật càng lúc càng thở thô nặng, bóp chặt mông thịt nhanh chóng cắm đút, mỗi lần đều thúc vào nơi sâu nhất. Tiếng cơ thể va chạm nhau càng lúc càng lớn, gốc rễ ở trong đạo tràng đột nhiên phình to, lỗ sáo mở ra, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối vào trong huyệt tâm đang co giật.

Huyệt tâm mẫn cảm đến cực điểm, gặp bỏng xoắn lại, chất lỏng nóng rực rót đầy da^ʍ huyệt, vui sướиɠ mãnh liệt giống như sóng thủy triều nổ tung trong đầu Đường Đường, một giọt chất dịch trong suốt từ lỗ qυყ đầυ chảy ra ngoài.

Mạnh Thần Dật thoải mái than thở, cậu ta cúi đầu hôn lên cần cổ thấm dẫm mồ hôi của người quản lý… Chưa kịp liếʍ láp an ủi đã bị Thích Yến kéo sang một bên.

Phốc một tiếng, lỗ huyệt căng chặt phun ra côn ŧᏂịŧ bóng loáng nước. Tần Dự say mê nhìn miệng huyệt nóng ướt mấp máy phun ra dòng chất lỏng màu trắng đυ.c, tầm mắt lại đảo đến miệng nhỏ đỏ hồng của người quản lý…

Cậu ta đứng bên cạnh chậc một tiếng, chờ lát nữa sẽ phá trinh miệng nhỏ của ca ca.

“Ca ca.” Thích Yến trầm giọng: “Còn đứng lên được không?”

Đường Đường bủn rủn cả người, bên dưới dính nhớp, anh còn tưởng mấy cầm thú này đã muốn thả mình đi, gian nan đỡ mặt gương đứng dậy, không kịp nổi giận đã bị Thích Yến ép trên thanh ngang.

“Cậu… muốn làm gì?” Đường Đường khàn giọng, ngữ điệu không khỏi run rẩy.

Thích Yến cười cong mắt hồ ly: “Giúp ca ca ép chân.” Cậu ta xác định người quản lý nắm chắc thanh ngang mới chậm rãi nhấc một chân anh lên.

“Đừng… Tôi, thả tôi ra.” Đường Đường thở hổn hển, chân dài run rẩy dần dần bị ép lên cao, mặt gương mơ hồ hiện lên miệng huyệt bị thao chưa kịp khép chặt.

Người quản lý giãy dụa, nhưng chút sức lực ấy của anh đừng nói là đạp người, miễn cưỡng lắm mới chống đỡ thanh ngang đứng thẳng được.

Thanh ngang của phòng vũ đạo rất cao, may mắn người quản lý cơ thể mềm dẻo, bắp đùi thon dài dễ dàng kéo lên trên.

“Chân ca ca thật mềm.” Thích Yến thỏa mãn, dươиɠ ѵậŧ lớn dưới khố cọ xát miệng huyệt, phốc một tiếng cắm vào nơi sâu nhất.

“A…!”

Dưới chân Đường Đường mềm nhũn, trọng lượng cơ thể bị đẩy về sau theo quán tính. Đầu nấm lớn đột nhiên xông thẳng vào huyệt tâm sưng đỏ, đút sâu vào người quản lý đang xơ lụi.

“Ưm ưm quá sâu…”

Giọng của Đường Đường mang theo tiếng nức nở, anh gắng gượng cơ thể, bám chặt vào thanh ngang. Huyệt sau vì hoảng sợ mà co lại giống như đang lấy lòng côn ŧᏂịŧ lớn.

Thích Yến thoải mái than gọi, cậu ta chuyện động thắt lưng thúc sâu vào da^ʍ huyệt bị thao sưng đỏ, giọng nói trầm khàn: “Ca ca, huyệt da^ʍ thật tham ăn… Ha… Trong gương còn nhìn thấy lỗ nhỏ đang phun nuốt gậy thịt lớn đây.”

Kɧoáı ©ảʍ dày đặc kéo đến khiến Đường Đường bủn rủn hai chân, há miệng rêи ɾỉ ưm a, ánh mắt ngập nước nhìn về phía gương.

Người đàn ông trần trụi, chân dài run rẩy gác trên thanh ngang, thiếu niên phía sau đè lên người anh, đút côn ŧᏂịŧ lớn vào sâu bên trong, thân gậy thô dài chìm trong khe mông, lúc rút ra nhuộm một lớp nước da^ʍ bóng loáng.