Mạnh Thần Dật cắm vào hai đầu ngón tay, Đường Đường “ưm” một tiếng, đầu ngón tay chạm đến vách thịt ướt mềm mẫn cảm, cậu ta nở nụ cười.
“Ca ca thật ướt~” Đầu ngón tay kéo căng tràng đạo, tiếp tục tiến sâu vào trong, ấn vào nơi hơi nhô lên, vặn xoắn: “Ca ca có muốn thứ gì thô to hơn không?”
“A…!” Đường Đường rêи ɾỉ, cơ thể co giật như có dòng điện chạy qua. Da^ʍ huyệt mang theo ngón tay đàn ông vặn siết chặt chẽ, côn ŧᏂịŧ phấn nộn phía trước cũng nảy lên, nơi đâu cũng thấy có tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Xem ra ca ca muốn~” Mạnh Thần Dật tự hỏi tự trả lời. Cậu ta rút ngón tay ra phốc một tiếng, dâʍ ɖị©ɧ dính trên hai ngón tay nhỏ từng giọt xuống bụng dưới bằng phẳng của người quản lý.
Mạnh Thần Dật lật người Đường Đường lại, nâng đồ vật dữ tợn trái ngược với khuôn mặt sáng sủa của mình lên, đầu nấm no đủ nhấp nông vào trong da^ʍ động chảy nước, sau đó kéo ra, tận mắt nhìn thấy lỗ huyệt mềm mại lúc đóng lúc mở, khe rãnh mẫn cảm khao khát ngậm mυ'ŧ cơ quan sinh dục của cậu ta.
“Mạnh Thần Dật cậu mau lên.” Tần Dự cọ qυყ đầυ vào lòng bàn tay người quản lý, dáng vẻ bất mãn vì nôn nóng: “Ông đây cứng đến sắp phun trào, cậu còn rề rà.”
“…Chậc, không hiểu tình thú gì cả.” Mạnh Thần Dật lầm bầm, sau đó thẳng lưng cắm nguyên cây vào trong!
“A không muốn…!”
Huyệt tâm khép chặt bất ngờ bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm xuyên, Đường Đường gào rít lêи đỉиɦ. Tầng tầng lớp lớp vách thịt mấp máy như những miệng nhỏ quấn lấy đầu nấm lớn, tham ăn ngậm nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Mạnh Thần Dật thoải mái thở gấp, thắt lưng đưa đẩy thao huyệt bành bạch, sức lực mạnh đến mức sắp va nát Đường Đường.
“A a…! Quá sâu ưm a… ách ưm…”
Tiếng kêu da^ʍ của Đường Đường như bị cắm vỡ vụn, nước bọt chảy dọc xuống khóe miệng, cơ thể run rẩy theo tiết tấu va chạm không ngừng xóc nảy.
Tần Dự “shhh” một tiếng mới buông bàn tay dần nắm chặt của người quản lý ra, phiền muộn nhích sang một bên, vừa tuốt côn ŧᏂịŧ vừa nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp của hai người. Lỗ huyệt đỏ hồng của Đường Đường bị căng đến cực đại, co rụt lại phun nước ra ngoài thấm ướt dươиɠ ѵậŧ lớn.
Không còn vướng bận nên Mạnh Thần Dật thao càng lúc càng tàn nhẫn. Hai cánh tay vòng qua khuỷu chân ôm người lên, động tác xóc nảy khiến Đường Đường không khỏi đẩy cổ thiếu niên.
Trong phòng vũ đạo vang lên từng tiếng va chạm da thịt. Chiếc gương trên tường có chức năng trợ sáng, chiếu lên hình ảnh dâʍ ɭσạи phía trước. Nam nghệ sĩ mới của công ty Thần Tinh đã cởi dây lưng, ôm người quản lý của mình vừa đi vừa thao huyệt. Đường quản lý được biết đến danh xưng “Thần thoại” trong giới cả người run lẩy bẩy, miệng huyệt hồng rục mang theo côn ŧᏂịŧ lớn, đút vào khiến nước da^ʍ chảy tí tách một đoạn đường, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.
“Đừng cắm… Ưm a… Quá sâu a a…”
Gọng kính bạc của Đường Đường treo nghiêng trên sống mũi, không khống chế được lắc đầu lộn xộn xin tha. Hai tay anh bị dây cà vạt trói chặt, chỉ có thể dùng khuỷu tay ôm lấy cổ thiếu niên. Bàn tay lớn của Mạnh Thần Dật bóp chặt mông thịt, dưới háng không ngừng thúc từng cú nhanh mạnh.
“Ha… Da^ʍ huyệt của ca ca lại không nói như vậy.” Mạnh Thần Dật lười nhác lên tiếng. Cậu ta hôn lên một bên gáy người quản lý, siết cặp mông no đủ thành dấu ngón tay, khẽ cười: “Da^ʍ động chảy không ít nước nha… Chắc hẳn rất muốn côn ŧᏂịŧ lớn thao tàn nhẫn, tốt nhất là thao hỏng.”
Nói xong những lời thú tính đầy dâʍ ɖu͙©, gậy thịt lớn đột nhiên phá tan vách thịt, thúc vào nơi sâu xa nhất trong tràng đạo.
“A a a…!” Đường Đường khàn giọng gào thét, cả người co quắp dữ dội, trước sau cùng phun ra nước. Cảnh tượng phóng đãng không thể tả lọt vào trong đáy mắt của đám sói con.
Dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ tí tách xuống một chỗ, mị hương tanh ngọt cùng hương thơm thanh mát trên cơ thể Đường Đường, kết hợp với tiếng thở dốc khe khẽ bằng giọng mũi khiến người khác nổi lên thú tính.
Thích Yến cùng Tần Dự nhìn đến đỏ mắt, gốc rễ dưới háng tuốt thế nào cũng không bắn ra được. Bọn họ thở ồ ồ, chỉ muốn cắm sâu vào trong vách thịt ấm nóng của người quản lý, thao một trận thoải mái mà thôi.
Mạnh Thần Dật bị kẹp chặt cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Ruột thịt sau cao trào vặn xoắn côn ŧᏂịŧ cậu ta phát đau, giống như hận không thể ép hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài. Cậu ta kìm nén cảm giác muốn bắn tinh, ôm người quản lý đến trước gương, thay đổi góc độ để Đường Đường nhìn thấy mình đang run rẩy.
Qυყ đầυ đảo một vòng bên trong lỗ huyệt, vui sướиɠ quá mức khiến đại não nổ ầm một luồng ánh sáng trắng. Đường Đường “a” một tiếng, con ngươi hổ phách giấu sau mắt kính thất thần mê ly.
Mạnh Thần Dật bóp cằm người quản lý, ghé sát bên tai anh ra lệnh: “Ca ca, mau nhìn gương.”