Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 4 - Chương 18: Chạy trốn bị tóm gọn, trong xe dạy dỗ play (2)

Ghế lái phụ đã được gấp xuống nhưng vẫn không đủ rộng rãi để ba người dâʍ ɭσạи. Da thịt trắng tuyết của thiếu niên ngưng thành một tầng mồ hôi mỏng, bị cơ thể cực nóng của hai người đàn ông kẹp ở giữa, mạnh mẽ thao túng.

“A a a… Không, em.. Em không chịu nổi… Ô a cầu xin… Dị năng… không muốn… Ha hức…”

Đường Đường nghẹn giọng gào khóc. Cho dù vật nhỏ xinh đẹp dưới háng thoải mái đến căng trướng nhưng không bắn tinh được, cậu vẫn phải nghe lời vặn eo nhấc mông, liên tục nức nở nhấp xuống bành bạch.

Hai cơ quan sinh dục cùng thao tàn nhẫn trong cơ thể thiếu niên, càng thao lại càng sâu, kɧoáı ©ảʍ quá mức chịu đựng khiến cậu run lẩy bẩy, cúc huyệt tràn ra nước da^ʍ, côn ŧᏂịŧ nhỏ chà lên cơ bụng Thẩm Vận, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng dây ra khắp cơ bụng tinh tráng của người đàn ông.

“A a a! Muốn bắn! Bắn! A ưm! Không muốn…” Đường Đường nức nở kêu da^ʍ, hai tay vô lực chống lên người đối phương, tràng thịt đã lêи đỉиɦ vẫn không biết mệt mỏi phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn.

“Đệt, khoát chết anh!” Lâu Tử Khiên nheo mắt, hít vào một hơi sâu: “Sau này còn chưa nữa không, bé con?”

“A a a không chạy! Không chạy nữa… Cầu xin anh ô a… Cầu xin các anh… Em không bắn ra ngoài được ưm ha…”

Đường Đường nói năng lộn xộn, đầu óc trống rỗng âm thanh run rẩy, cả người loang lổ những dấu vết bị ép buộc. Mười đầu ngón tay nhỏ nhắn có những dấu răng không rõ ràng, đôi môi sưng nóng ướt, thoạt nhìn đã biết vừa mới được người khác yêu thương. Đôi tay che kín tìиɧ ɖu͙© bám lên bả vai Thẩm Vận, cổ họng phát ra những tiếng ưm a, tựa như đau đớn cũng tựa như vui thích, khiến cho hai côn ŧᏂịŧ trong tràng đạo nở to gấp đôi.

“Dị năng ô a… Không muốn… Cầu xin anh a ừ…”

Thiếu niên cắn môi thở dốc, eo nhỏ vặn vẹo như mỹ nhân xà, tiếng nước vang lên òm ọp, nuốt trọn hai cơ quan sinh dục của đàn ông. Cúc huyệt bị thao đến nát hồng nhưng chủ nhân của nó vẫn không có quyền từ chối, mông thịt nhấp lên xuống điên cuồng bức ép da^ʍ huyệt của chính mình.

“Ha, thật mạnh…” Hai cầm thú thoải mái đến tê dại xương cụt, duỗi hông động eo, qυყ đầυ lớn mài ép cúc tâm đang không ngừng co giật, lúc nông lúc sâu cắm vào trong tao huyệt.

Đôi mắt che giấu dưới gọng kính của Thẩm Vận cong lên, ngón tay thon dài nắm chiếc cằm nhọn của Đường Đường. Thiếu niên bị ép ngẩng cao đầu, hai má xuân sắc vô biên, ánh mắt đẫm nước như con nai nhỏ ngơ ngác, lông mi cong dài khẽ run rẩy, nước mắt không kìm được rơi xuống, tóc mai ướt đẫm dính lên vầng trán, nước bọt theo khóe miệng tinh xảo rơi xuống xương quai xanh.

“Có nghe lời không?”

Dị năng khiến người ta phát điên tạm thời dừng lại, Đường Đường mềm nhũn nửa người trên, cả người ngả về phía trước, gục đầu vào l*иg ngực người đàn ông, cắn môi nức nở.

“Nghe… nghe lời.”

Trong khoang lái, Văn Tông nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các anh sắp xong chưa, ông đây sắp chọc thủng quần rồi!”

Hai cầm thú mắt điếc tai ngơ, thiếu niên không nhịn được rùng mình, nước tràn ra quá nhiều làm ướt mặt da của ghế ngồi. Hai người đàn ông cực kỳ thoải mái, hơi động dươиɠ ѵậŧ ùng ục ùng ục thao lộng da^ʍ huyệt.

“Ô a…” Tiếng rên của Đường Đường nghẹn ngào trong cổ họng, cả người xóc nảy như sắp ná thở.

Thẩm Vận hôn lên vành tai cậu, giọng nói gợi cảm có chút khàn: “Đến mau, chính mình động.”

Đường Đường co rút con ngươi, lắc đầu nói năng lộn xộn: “Không… em, em bắn không được… Cầu xin anh.”

Thiếu niên khóc lóc từ chối, nhưng cơ thể lại bán đứng chủ nhân, cặp mông trơn bóng nhớp nháp nâng lên thật cao, đột nhiên ngồi phốc xuống côn ŧᏂịŧ lớn!

“A không muốn thao! Cầu xin… A a sẽ chết… a a hức… Quá sảng khoái... Ách, sắp… Sắp bị thao chết mất a a!”

Côn ŧᏂịŧ lớn cực nóng gần như đâm cậu nảy lên trên, vòng eo mềm mại lại nhún nhảy không ngừng nghỉ. Tràng thịt dâʍ đãиɠ bị thao co giật, trụ sắt thô to cắm bình bịch vào trong miệng huyệt sưng đỏ, nhồi căng đến mức khiến Đường Đường trợn ngược hai mắt, gào rít “A…!”. Côn ŧᏂịŧ nhỏ rung lên hai lần những vẫn không thể bắn tinh.

Cúc tâm co giật “phốc phốc” tràn nước da^ʍ ra ngoài, tràng dịch vô cùng nóng bỏng rưới lên đầu côn ŧᏂịŧ đang xấm lấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh khiến hung khí của cầm thú phồng gấp đôi.

Thẩm Vận cùng Lâu Tử Khiên hít mạnh một hơi, duỗi thẳng thắt lưng phối hợp với thiếu niên đang nhún nhảy như cưỡi ngựa, tàn nhẫn cắm đến. Va chạm bành bạch với tần suất lớn không ngừng tấn công cúc tâm đang co giật, cuối cùng thiếu niên khàn giọng thét lên một tiếng chói tai, qυყ đầυ cắm vào nơi sâu nhất, lỗ sáo đóng mở phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt ấm nóng.

Tiếng thở dốc từ từ hoãn lại, Thẩm Vận thu hồi dị năng, trong nháy mắt Đường Đường mềm nhũn cả người, nằm nhoài trong l*иg ngực đàn ông thổn thức.

Văn Tông nhìn đến đỏ mắt, giậm chân ga thắng gấp phanh, lốp bánh xe kéo lê trên mặt đường tạo nên tiếng két chói tai, thân xe rung lắc chợt khựng lại. Lâu Tử Khiên thoải mái thở dài, rất biết thân phận mở cửa xe đổi chỗ cho Văn Tông.

Xe việt dã lại chạy băng băng trên đường đi bộ, phía sau tiếp tục vang lên âm thanh rền rĩ, âm thanh da thịt va chạm nhau đùng đùng, tiếng đàn ông mắng thô tục bên tai cùng tiếng ồ ồ thở dốc.

_________

A a a không có thịt của trà xanh Văn Tông