Editor : Hannah
“Bảo bối nhi……” Kỳ Dục thấp thấp giọng kêu một tiếng, thanh âm đặc biệt nhẹ nhàng.
Quý Trường Khanh cũng thu hồi sự đối chọi gay gắt vừa rồi, bước chân giật giật, lại không dám đi qua.
“Mời mấy người đi ra ngoài, được không?”
Giọng nói của Đường Đường từ trong ổ chăn truyền ra có chút nghẹn ngào.
Cả hai người đều cứng đờ, không được bao lâu đã bại trận, Kỳ Dục thở dài, cách chăn hôn hôn cái đầu nhỏ của cậu, thấp giọng nói:
“Vậy em ngủ trước đi, anh một lát liền trở về.”
Quý Trường Khanh tiến lên, đem theo ga trải giường tràn đầy hương vị ánh mặt trời đặt ở bên cạnh ngăn tủ, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ga trải giường bị ướt…… anh……” Anh dừng lại một chút, nhìn về phía Kỳ Dục.
Kỳ Dục nhấp nhấp môi mỏng, cong lưng, cách chăn mềm nhẹ nhàng đem bé Đường đã súc thành một đoàn ôm vào trong ngực.
Quý Trường Khanh nhanh chóng đổi ga trải giường, chờ sau khi Kỳ Dục an an ổn ổn buông bé Đường xuống, hai người mới lui đi ra ngoài.
Cửa vừa bị đóng lại, bé Đường nào đó thoải mái nắm trên ga trải giường mới giật giật, vô tâm không phổi ngáp một cái liền ngủ rồi.
……
Ngoài cửa, Kỳ Dục cùng Quý Trường Khanh liếc nhau, lại thấy giống như đối phương vô cùng ngứa mắt mà quay đầu.
“Đi thôi, tìm một chỗ tán gẫu một chút, bác sĩ Quý!” Kỳ Dục ngoài cười nhưng trong không cười, âm dương quái khí nói.
Dù sao cũng chính mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Quý Trường Khanh ôn nhu con ngươi cong cong, khách khách khí khí.
“Phiền toái Kỳ tổng.”
Bên trong văn phòng, Quý Trường Khanh mở cửa, đi đến bên cạnh bàn làm việc, kéo ngăn kéo lấy mắt kính dự phòng đeo lên.
Kỳ Dục không chờ chủ phòng nói chuyện, liền tự mình ngồi xuống sô pha, anh mới vừa xuống phi cơ liền tới bệnh viện, một thân tây trang giày da, bên ngoài còn mặc áo gió thân sĩ màu đen, trên tay cầm khăn gấm, chậm rãi chà lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính trên quần áo.
May mắn hiện tại là giờ nghỉ trưa, bệnh viện im ắng không người đi lại, mà phòng bệnh của Đường Đường cách văn phòng của Quý Trường Khanh cũng không xa lắm, bằng không chờ đến khi buổi chiều tất cả mọi người sẽ biết Kỳ Dục anh, vô cùng lo lắng mới vừa trở về liền liền phát hiện bà xã của mình đang cùng gian phu ở trong phòng bệnh chơi tình thú play.
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi, khuôn mặt của Kỳ tổng liền càng đen, anh duỗi tay lau lau tay áo dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng mang theo hương vị ngọt nị, đôi mắt lạnh lùng tà khí nhìn người đang ngồi ở trước mắt, bác sĩ Quý áo mũ chỉnh tề, mẹ nó tên này chỉ muốn chơi chơi thì tốt rồi, nếu như thật sự muốn cướp, anh cũng không cần phải để ý tên gian phu này.
“Bác sĩ Quý cũng thật thủ đoạn a.” Kỳ Dục đem khăn ném ở trên bàn, lạnh lùng nói.
Quý Trường Khanh đỡ mắt kính, cười ôn nhu nói. “Kỳ tổng quá khen, ngài so với tôi, chỉ có hơn chứ không kém.”
Kỳ Dục tới vội vàng, đầu tóc không chút cẩu thả đã có vài sợi rũ xuống ở giữa trán, anh ngũ quan đứng thẳng, đôi mắt vừa đen vừa sâu, nghe vậy cười nhạo một tiếng, tựa hồ cất giấu nhuệ khí phong đao.
“Nói một chút đi bác sĩ Quý, đến tột cùng muốn như thế nào, anh mới bằng lòng lăn xa một chút.”
Bất đồng với tính công kích của Kỳ Dục, Quý Trường Khanh tướng mạo văn nhã, bị mắt kính che đậy đi con ngươi màu hổ phách, hơi hơi mỉm cười phảng phất như liền mưa thuận gió hoà.
“Kỳ tổng, ngài mời tôi tới cũng rõ ràng giá trị con người của tôi, Quý Trường Khanh tôi tuy so ra kém đại gia nghiệp của Kỳ tổng, nhưng so nhân mạch, tôi cũng không sợ, tôi thích Đường Đường, anh có muốn nhúng tay vào cũng không được, nếu như vậy, chúng ta hà tất một hai phải cá chết lưới rách……”
Quý Trường Khanh tháo mắt kính xuống, chậm rì rì chà lau, lại nói: “Huống chi…… Chúng ta đều là người cưỡng bách, đều còn chưa có được tâm của em ấy, hơn nữa bởi vì Đường Đường trước đó trải qua không tốt, dẫn tới nội tâm của em ấy càng thêm khát vọng sự yêu thương, cho nên rốt cuộc lưỡng bại câu thương, vẫn là đều thối lui một bước, vậy ý tứ Kỳ tổng sao.”
Hai người trầm mặc đối diện, sau một lúc lâu không nói gì, Kỳ Dục mặt càng ngày càng khó coi, anh không thể không thừa nhận cái tên họ Quý này lời nói có vài phần đạo lý, càng là người có quyền có thế càng sợ chết, mà Quý Trường Khanh được thượng đế ưu ái đôi tay, những người ở trong xã hội thượng lưu nhất định sẽ không đi đắc tội với anh, rốt cuộc ai cũng không biết về sau chính mình, hoặc là thân hữu có thể hay không có một ngày phải cầu xin đôi bàn tay của thượng đế này.
“Anh nói, trước đây Đường Đường trải qua không tốt là sao?.” Kỳ Dục châm điếu thuốc, ách giọng hỏi.
Quý Trường Khanh nhướng mày, giống như có chút kinh ngạc khi anh không rõ ràng sự tình, bất quá ngay sau đó liền hiểu rõ, nói cho cũng, nếu Kỳ Dục biết Đường Niệm đã làm những gì với Đường Đường, chắc chắn sẽ không cho hắn có cơ hội đến gần.
Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một túi hồ sơ đặt lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Kỳ Dục, nói:
“Cái này là tôi cho người tra, căn cứ theo tư liệu, hai chân của Đường Đường cũng không phải bị xử ngoài ý muốn.”
Kỳ Dục nhìn anh một cái, đem túi hồ sơ mở ra, những trang giấy, đem thảm kịch năm đó từng câu từng chữ từ khi ghen ghét dẫn tới sự việc đều vô cùng rõ ràng.