Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 2 - Chương 20: Kỳ Dục trở lại

Editor : Hannah

Bên trong tiểu côn ŧᏂịŧ nóng rát, hậu huyệt bị ƈôи ŧɦịŧ lấp đầy căng trướng, hai nơi đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm kɦoáı ƈảʍ quá mức mãnh liệt, Đường Đường nhuyễn thanh kêu rên, không ngừng vặn vẹo vòng eo.

Ô…… Sảng khoái muốn chết…… Cậu sẽ bị bác sĩ Quý thao chết……

Bên trong hậu huyệt lực cản cực lớn, Quý Trường Khanh cắn răng, dùng ƈôи ŧɦịŧ hết sức đâm vào hậu huyệt đang kẹp chặt gắt gao, dâʍ ŧɦủy̠ phụt phụt mà bắn ra.

“À không…… Đừng, đừng thọc…… Ô a……Bác sĩ Quý a a a Quý…… Ách a a a…… Quý, bác sĩ……”

Đường Đường thét chói tai rơi lệ, nước mắt làm ướt mảnh vải che mắt, tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn đỏ bừng đáng thương hề hề run rẩy, dâʍ ŧɦủy̠ theo động tác thọc vào rút ra nhiễm ướt cán cùng hai viên tinh hoàn, hậu huyệt bị Quý Trường Khanh dùng ƈôи ŧɦịŧ cũng bắt đầu điên cuồng va chạm điểm mẫn cảm.

“Phanh!!”

Cửa phòng bệnh hung hăng bị mở ra, hai mắt Đường Đường bị mảnh vải đen che lại sớm đã ướt đẫm, nước miếng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng nhỏ giọt, cơ thể loang lổ dấu vết ái muội, tiếng nức nở rêи ɾỉ tinh tế, đầu óc mờ mịt giống như nghe được giọng nói tràn đầy giận dữ của Kỳ Dục vốn nên đi công tác.

“Quý Trường Khanh!!!”

Côn ŧᏂịŧ dưới háng bác sĩ Quý đĩnh động vừa tàn nhẫn lại hung hăng, thao tiểu huyệt phát ra tiếng phụt phụt dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, trên mặt anh còn mang theo nụ cười mỉm, nhìn Kỳ Dục áo gió còn không kịp cởi, bộ dạng rõ ràng phong trần mệt mỏi, hai mắt Kỳ tổng đỏ ngầu, Quý Trường Khanh liền một phen kéo mảnh vải che mắt Đường Đường ra.

Đường Đường chỉ cảm thấy hoa mắt, tầm mắt theo vài cú va chạm dần dần rõ ràng, cậu thấy được khuôn mặt tức giận của Kỳ Dục ở cửa, tức khắc cả người căng thẳng như hỏng mất mà lắc đầu hô to.

“Không không không…… A a a…… Đừng ha ân…… Đừng nhìn ô……”

Bé Đường không hề biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu mê người, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xuân sắc, đuôi mắt hồng hồng hàm chứa nước mắt, cơ thể bị tơ hồng thít chặt ra từng đạo ấn ký ửng đỏ, tiểu côn ŧɦịŧ bị cắm vào trâm ngọc tua rua sưng đỏ một vòng, hậu huyệt ngây ngô bị bác sĩ Quý mặc áo blouse trắng ở phía sau thao đến chín rục, thậm chí còn không ngừng mấp máy phun ra nuốt vào chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠.

Kỳ Dục cơ hồ chỉ mới nhìn thoáng qua liền cứng rồi, hai mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi tiêu hồn vốn thuộc về mình, nơi đó đang bị ƈôи ŧɦịŧ của một nam nhân khác thọc vào rút ra.

Kỳ Dục tức không chịu được, anh không biết vì cái gì khi bản thân trở về lại phải nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể xanh mặt đi nhanh tiến lên muốn cho cái tên Quý Trường Khanh kia một trận giáo huấn.

Quý Trường Khanh nhàn nhạt liếc nhìn Kỳ Dục đang nổi giận đùng đùng, giống như hùng sư đi tới, cũng không vội vàng hoảng sợ. Anh cười cười cúi đầu xuống, ở trên cái cổ trắng nõn của Đường Đường liếʍ ʍúŧ để lại một dấu vết ái muội, đầu ngón tay thon dài nhéo tua rua ở trên đỉnh qυყ đầυ hung hăng mà thao ƈôи ŧɦịŧ, xỏ xuyên qua niệu đạo, eo hông dùng sức mà thọc mị thịt đang gắt gao siết chặt phát ra tiếng phanh phanh phanh, đồng thời va chạm vào điểm mẫn cảm!

“Ách a a a a!!!”

Muốn chết thật muốn chết a a!

Đường Đường thê lương thét chói tai, não bộ là một mảng trắng xoá, kɦoáı ƈảʍ làm cậu có ảo giác đã bị thao chết.

Chờ khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện tiểu c̠úc̠ ɦσα bị làm chín rục đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bác sĩ Quý, mà trâm ngọc ở tiểu côn ŧᏂịŧ cũng đã bị rút ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun ra còn bắn tới trên người Kỳ Dục.

Quý Trường Khanh rút ƈôи ŧɦịŧ đã ướt đẫm ra, có điều còn chưa có kịp chỉnh sửa quần áo, đã bị Kỳ Dục một quyền đánh tới trên mặt.

“Ngô……”

Anh kêu lên một tiếng, mắt kính bay ra ngoài, rơi xuống ở trên sàn nhà phòng bệnh.

“Quý Trường Khanh!! Anh dám động vào người của tôi!”

Kỳ Dục giống như hùng sư tràn đầy tức giận, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng đánh vào trên mặt Quý Trường Khanh.

Không biết dây thừng đã bị cởi ra khi nào, Đường Đường sợ tới mức cả người run lên, run run trốn vào trong chăn.

Đầu lưỡi Quý Trường Khanh liếʍ liếʍ khóe môi dính máu, châm chọc cười cười, đôi mắt không có mắt kính híp lại, lời nói tà khí:

“Người của anh? Kỳ tổng, anh không khỏi có chút quá tự đại đi.”

Kỳ Dục lạnh lùng cười: “Đường Đường đã sớm là người yêu của tôi, bác sĩ Quý đến tột cùng có biết cái gì gọi là thứ tự đến trước sau hay không.”

“Nga?”

Quý Trường Khanh đột nhiên bật cười, âm điệu nhẹ nhàng mang theo ý vị không rõ:

“Không đúng nha Kỳ tổng, anh không phải là bạn trai của anh trai Đường Đường hay sao?”

“Tôi con mẹ nó...!"

Kỳ Dục lập tức bị kích khởi lửa giận, anh căn bản không có cùng Đường Niệm ở bên nhau, ai con mẹ nó biết ông đây chơi một chút tình thú, liền mẹ nó bị lấy làm lý do đem bà xã cướp đi!

Nhưng lời này còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe thấy ở trên giường bệnh, bên trong cái chăn nhỏ phồng lên đột nhiên run rẩy khóc nức nở, thanh âm kia nho nhỏ tinh tế, ô ô nuốt nuốt, làm người nghe thấy liền tan nát cõi lòng.