Cùng Vai Chính Thụ Cướp Vai Chính Công

Quyển 2 - Chương 19: Không nghe lời sẽ bị phạt

Editor : Hannah

Cộc...cộc... cộc...

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài phòng bệnh vang lên, trên giường bệnh có một khối chăn nhỏ đang run rẩy.

“Đường tiên sinh…… Mời ngài mở cửa một chút.”

Ngoài cửa giọng nói ôn nhu của bác sĩ Quý có thể so với ma quỷ.

Khối chăn nhỏ ở trên giường lại run lên, thoạt nhìn thảm hề hề chọc người trìu mến, nhưng trên thực tế, Đường ảnh đế để mặt mộc ở trong chăn ngáp to một cái, tâm nói nếu không phải mông của cậu đau, dù thế nào cũng phải ép khô cái con người bại hoại này.

Đường Đường từ trong ổ chăn vươn bàn tay bị bác sĩ cầm thú cắn để lại dấu răng, sờ soạng tìm điện thoại nhìn nhìn ngày tháng.

Ân, khoảng cách bị bác sĩ Quý mê gian đến nay đã hai ngày, cũng không biết tên cầm thú này lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, hai ngày này tiểu c̠úc̠ ɦσα của cậu còn hơi hơi đau nhói, thậm chí hiện tại chỗ sâu ở bên trong mị thịt còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ lưu lại.

Bất quá bác sĩ Quý xác thật còn rất thận trọng, từ sau ngày đó ở ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện của cậu cùng Đường Niệm, liền cấm Đường Niệm tới thăm bệnh, cũng gián tiếp cứu vớt lỗ tai của cậu, lại nói cái người anh trai này……

Tính tính thời gian "bạn trai " trên danh nghĩa kia của hắn cũng sắp đi công tác trở lại rồi.

“Đường tiên sinh, đã đến giờ bôi thuốc, ngài mau mở cửa để cho tôi vào, được không?” Giọng nói của bác sĩ Quý lưu luyến êm tai từ ngoài cửa truyền vào.

Đường Đường cũng không thèm để ý tới, lại rụt rụt vào trong ổ chăn, tuy rằng nói cùng bác sĩ Quý lên giường thực sảng khoái, nhưng sảng cũng có chút quá mức, Kỳ Dục tốt xấu còn sẽ chơi chơi tình thú, trốn tránh Đường Niệm hưởng thụ thú vui yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng Quý Trường Khanh lại không hề giống vậy, bệnh viện là địa bàn của anh, anh muốn khi nào tới một pháo liền tới luôn khi đó.

Ô…… Làm bệnh nhân Đường Đường eo đau, tiểu c̠úc̠ ɦσα đều sưng lên, một chút cũng không muốn bị thao nữa.

Tiếng gõ cửa bên ngoài không biết từ khi nào đã ngừng, đang lúc Đường Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị xem cái phim hoạt hình để thả lỏng, thì khoá cửa “Răng rắc” bị người từ bên ngoại mở ra.

Tiểu ổ chăn run đến càng thêm lợi hại, Đường Đường nháy mắt nổi lên một thân da gà, học làm đà điểu liều mạng trốn ở bên trong ổ chăn.

Mẹ vịt!!! Anh ta như thế nào còn có chìa khóa a a a!

Tiếng bước chân dần dần tiến lại gần, không gian nhàn nhạt mùi nước sát trùng, Đường Đường lạnh phát run, nghĩ thầm mẹ nó tới rồi tới rồi!

“Ai,” Bác sĩ Quý dường như phiền não thở dài:

“Đường tiên sinh…… Không tuân theo lời dặn của bác sĩ, là muốn chịu trừng phạt sao?.”

Đường Đường trốn ở bên trong ổ chăn, lạnh mặt nghĩ.

Cầm thú, chúc anh sớm ngày tinh tẫn nhân vong.

Trên người đột nhiên chợt lạnh, cái chăn ấm áp bị bác sĩ Quý xốc lên, Đường Đường sau khi hoa mắt chóng mặt, lập tức nhìn thấy gương mặt thanh tuấn cười nhạt của bác sĩ Quý.

“Quý…… Bác sĩ Quý………” Đường Đường rụt rụt thân mình, đáng thương hề hề nhìn anh.

Quý Trường Khanh mặc áo blouse trắng sạch sẽ ngăn nắp, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường, ôn nhu nói:

"Đường tiên sinh, nên bôi thuốc rồi.”

Quý Trường Khanh đeo bao tay, bàn tay rất có kỹ xảo mà loát động tiểu ƈôи ŧɦịŧ đang mềm nhũn, tiểu côn ŧɦịŧ tú tú khí khí chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không đến một lát liền đứng thẳng lên.

“Ô…… Bác sĩ Quý, không…… Không cần……”

Dây thừng màu đỏ buộc ở trước ngực trắng nõn như tuyết, làm bầu vυ' thật nhỏ phồng lên, còn vòng xuống hai chân vô lực, vòng qua tiểu côn ŧᏂịŧ xinh đẹp cùng hai viên tinh hoàn, đem Đường Đường buộc chặt thành một tư thế vô cùng dâʍ đãиg, hai mắt của cậu bị vải màu đen che lại, không biết đang xảy ra cái gì, chỉ có thể mờ mịt xin tha.

Bác sĩ Quý mặt mày tràn đầy ý cười, anh nửa ôm Đường tiểu bệnh nhân, ƈôи ŧɦịŧ thô dài chậm rãi thọc vào rút ra ở bên trong hậu huyệt của cậu, anh duỗi tay, đem khay tắc niệu đạo lấy lại đây, tắc niệu đạo được đặc chế, tinh tế cũng không thô, giống như trâm ngọc đỉnh chóp còn có tua, nhẹ nhàng động đậy còn có thể phát ra tiếng chuông đinh linh.

Bàn tay thon dài của bác sĩ Quý cầm trâm ngọc, thoa một chút dầu bôi trơn, chậm rãi cắm vào đỉnh qυყ đầυ của tiểu ƈôи ŧɦịŧ đang chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ.

“Ô…… Thứ gì! A…… Đau quá……”

Đường Đường cái gì cũng không thấy, chỉ có thể cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ bị một đồ vật băng băng lương lương cắm vào, thân thể của cậu run rẩy đến lợi hại, không ngừng khóc lóc nức nở.

Trâm ngọc một tấc lại một tấc tiến vào bên trong qυყ đầυ đang run bần bật, Đường Đường thét chói tai kẹp chặt hậu huyệt, bởi vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà mị thịt bao bọc lấy ƈôи ŧɦịŧ của bác sĩ Quý càng ra sức kẹp chặt, kẹp đến Quý Trường Khanh thoải mái cực kỳ, anh hôn hôn cái cổ trắng nõn của cậu, hưởng thụ mị thịt điên cuồng mấp máy mát xa ra kɦoáı ƈảʍ, một tay đè lại tua đằng trước, một cái liền nhấn xuống ——

“Ách a a a a ——”

Tuyến tiền liệt bị trâm ngọc va chạm, niệu đạo nóng rát ngứa ngáy, Đường Đường thất thần, nước miếng ngăn không được từ khóe môi chảy ra.

“Ngô…… Đường tiên sinh, tiểu huyệt của em thật chặt……”

Quý Trường Khanh bắt đầu thao huyệt, côn ŧᏂịŧ dưới háng hung hăng mà thọc mở hậu huyệt chật hẹp, tiếng cơ thể va chạm bạch bạch bạch, trên tay còn dùng trâm ngọc thao lộng tiểu côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào.

“A…… Không không không…… Ô a a a để, để cho tôi bắn…… Ách a a không cần!!”